– Nhưng người bên trong bảo thì sao? Đã điều tra tất cả chưa?
Bảo chủ đại nhân mở miệng hỏi. Thiếu niên kia thoạt nhìn mười lăm mười mười
sáu tuổi hơn nữa cũng chỉ có thực lực là Huyền giai nên hẳn là phải tới Ô Long
Bảo. Nếu Diêm thành không có tung tích của hắn, có lẽ đã thông qua khảo nghiệm
tiến vào Ô Long Bảo.
nữ đệ tử đáp.
– Đã hỏi qua Sở tiên sinh, hăn nói nhưng người cùng hắn giao thủ không có ai
sử dụng ám khí này.
Nếu là tới Ô Long Bảo tất sẽ phải giao thủ cùng với Sở tiên sinh, hắn sẽ bức
bách toàn bộ thực lực của họ phải thi triển, nghĩ ẩn giấu thực lực trên tay
hắn rất khó nên nhưng người tinh thông ám khí nhất định sẽ sử dụng. Mà Sở tiên
sinh vẫn chưa đụng phải chủ nhân của chuôi phi đao làm cho mọi người có chút
nghi ngờ, chẳng lẽ thiếu niên kia bị người trong Diêm thành giết chết rồi?
Nhưng xem phản ứng của hắn khi ở bờ biển, hắn không phải là người dễ chết như
vậy.
Nhớ tới lần gặp gờ hôm đó, bảo chủ đại nhân lại giận công tâm, thân thể của
mình chưa có nam nhân nào dám giương to mắt mà xem như vậy. Bảo chủ đỏ ửng sắc
mặt phất tay nói:
– Không có chuyện của các ngươi nữa, lui xuống đi.
Mấy nữ đệ tử như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, nhất tề cáo lui.
Lúc này Đường Phong còn không biết mình vừa mới tới đã đắc tội với Ô Long Bảo
đầu lĩnh, mà Ô Long Bảo chủ chẳng nhưng không phải là một đại hán cao lớn thô
kệch như hắn tưởng tượng mà là một đại mỹ nữ kiều diễm ướt át.
Đợi bên trong phòng cùng Linh Khiếp Nhan nói chuyện thật là nhàm chán.
Suy nghĩ một chút, hay là đi ra ngoài.
Đường Phong đứng dậy đi ra ngoài nhớ lại vị trí khu nhà của mình tránh cho lúc
về lại lạc đường.
Nơi này cũng có vô số phòng ở giống nhau, phần lớn đã có người còn lại một ít
là dành cho những người đến sau.
Mọi người biết còn một tháng nữa mới có chuyện cần làm nên hiện tại cũng tùy
tiện hành động.
Đường Phong cũng không có mục tiêu riêng của mình, chỉ là tùy tiện đi dạo,
trên đường gặp phải không ít thiếu niên Huyền giai, mặc dù không giống Diêm
thành vội vàng khẩn cấp nhưng giữa họ nét mặt đạm mạc không trao đổi với đối
phương gì nhiều.
Đi tới đi lui đột nhiên Đường Phong nghe được một trận hoan hô náo nhiệt ngẩng
đầu nhìn hướng nơi phát ra thanh âm, ở đó có vô số người tụ tập còn có tiếng
vũ khí giao phong, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Lòng hiếu kì nhất thời nổi lên, hắn hướng bên kia đi tới.
Đi tới gần, Đường Phong bừng tỉnh, mình bất tri bất giác đã đến luận võ thai.
Giống Thiên Tú nguyệt Hiên thai ở đây cũng có một quảng trường khổng lồ, trên
quảng trường có xây dựng mấy cái đài cao, để cho đệ tử Ô Long Bảo tỉ thí, lúc
trước nghe cô bé kia giới thiệu luận bàn không thể đả thương tính mạng và
không thể đánh người thành trọng thương nhưng vết thương nhẹ đều không có vấn
đề.
Bây giờ trên đài đang có hai người đang chiến đấu kịch liệt.
Đường Phong đứng bên cạnh một lúc nghe nghị luận của mọi người mới biết, thì
ra hai người này đã tranh chấp từ trước, chỗ khác không thể đánh nhau nên chạy
tới luận võ thai này.
Dù sao chỉ cần không đánh chết người khác, như vậy chỉ cần để lại trên mặt đối
phương chút ấn kí hay cắt mấy vết thương trên người đối thủ đều có thể cho
phép.
Hai người chiến đấu rất kịch liệt, lực lượng ngang nhau, cảnh giới cũng là
Huyền giai hạ phẩm, không biết xuất thân từ môn phái nào, mà chiêu thức Đường
Phong cũng chưa từng gặp. Một người sử dụng kiếm một người dùng đao, vũ khí
giao nhau tạo ra một chuỗi hoa lửa.
Đường Phong đứng dưới vừa nhìn vừa ngẫm nếu mình đụng phải bọn họ thì sẽ hóa
giải chiêu thức như thế nào, mặc dù thu hoạch không nhiều lắm nhưng muỗi ít
cũng là thịt, thêm một chút kiến thức cũng không phải là chuyện xấu. Cương tâm
của hai người cũng không phải là đặc thù cương tâm. Ở trong chiến đấu mọi
người đều có thể thấy rõ.
Đường Phong chú ý tới cách đó không xa có không ít Hắc y nhân đứng ở nói đó
nhưng bọn họ cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt không tiến lên ngăn cản, chỉ cần không
trái với quy định coi như trời sập xuống bọn họ cũng sẽ không động. Nhưng một
khi có người phá hư quy củ ngay lập tức sẽ nhận được trừng phạt của nhưng Hắc
y nhân này.
Lan trong đám người có một thân ảnh cao lớn dị thường khắc sâu vào mắt Đường
Phong, tóc mào gà hai bên trụi lủi dưới ánh mặt trời phản chiếu lập lòe sáng,
trên thân là một khối đồng tràn ngập tính bạo tạc, cả ngươì đứng đó làm cho
người khác có một loại áp lực vô hình.
Bên cạnh hắn trong vòng ba trượng không có bất kì ai đứng, mọi người không hẹn
mà cùng giữ vững khoảng cách với hắn.
Man Ngưu Thiết Đồ, Đường Phong không nghĩ tới gặp phải hắn ở đây, nhớ tới lời
của hắn đêm đó, Đường Phong không khỏi khẽ mỉm cười. Qua cách hắn nói chuyện
cùng thái độ hành động hắn là một nam nhân ngay thẳng, chính là thủ đoạn có
hơi bạo lực.
Bị người khác nhìn chằm chằm, Thiết Đồ nhướng mày nhìn chung quanh một chút
vừa lúc nhìn thấy Đường Phong đang híp mắt nhìn lại.
Sắc mặt của hắn trầm xuống giống như phảng phất thấy người mình không hi vọng,
liền bỏ xuống một câu:
– Thật là xui.
Đường Phong là người duy nhất hắn gặp phải có thể phá vỡ phòng ngự của hắn.
Lúc trước khi tách ra Thiết Đồ còn cố ý nói một câu chỉ mong Đường Phong sẽ bị
người khác giết chết. Dĩ nhiên Thiết Đồ biết điều này có chút không thực tế.
Nhưng hiện tại Đường Phong cũng đã đến Ô Long Bảo, ở đây bất luận kẻ nào cũng
có thể trở thành địch nhân của mình, Thiết Đồ dĩ nhiên không hi vọng sẽ phải
chiến đấu với Đường Phong.
Mắng thầm một câu, Thiết Đồ cũng không để ý tới Đường Phong, đưa mắt nhìn lên
võ đài hắn cũng không muốn cùng Đường Phong giao thiệp.
Nhìn thấy thần sắc của Thiết Đồ, Đường Phong tất nhiên sẽ không qua chào hỏi,
đang muốn xoay người sang chỗ khác, thì chân trái của mình lại bị người khác
giẫm lên.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy thiếu niên hướng phía mình đánh tới, hắn
cúi đầu phảng phất muốn ngã quỵ, một đoạn ánh sáng hiện lên dưới y phục.
Đường Phong vốn nghĩ hắn không cẩn thận bị ngã nhưng không ngờ đối phương trực
tiếp khoác lên đầu vai của mình sau một khắc một cỗ mãnh liệt cương khí truyền
tới ép bả vai của mình trầm xuống.
Đường Phong biến sắc chuyển thân thoát khỏi đối phương nhưng một đạo quang
mang xẹt qua phá vỡ y phục chỗ bụng.
Cúi đầu nhìn y phục bị tàn phá Đường Phong sắc mặt trầm xuống.
Đối phương thì ngược lại, hắn vẫn tưởng rằng gian kế đã được thực hiện nhưng
trong nháy mắt trên mặt hắn toát ra vẻ kinh ngạc đến cùng cực, khi chủy thủ
xẹt qua bụng Đường Phong không có cảm giác cắt vào thịt như hắn tưởng tượng mà
bị một thứ gì đó chặn lại không thể thương tổn đến Đường Phong.
Bất Phôi giáp. Nếu không có Bất Phôi giáp mặc dù Đường Phong không chết nhưng
ít nhất bụng sẽ có thêm một lỗ máu. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới giữa ban ngày
bên trong Ô Long Bảo lại có người dám giết người hơn nữa là giết mình.
Nơi này không phải là không thể động thủ ư? Người trái lệnh không phải là giết
không tha sao? Là ai muốn giết mình, dù sao mình cũng mới tới chỗ này không
được nửa canh giờ mà thôi.