Vô Thường – Chương 232: Huyền Giai Trung Phẩm – Botruyen

Vô Thường - Chương 232: Huyền Giai Trung Phẩm

Nhưng bây giờ trong mắt thôn dân và Từ lão, Đường Phong và Thi Thi đã có danh
nghĩa vợ chồng, mà Đường Phong lại là trang anh hùng đã một phen cứu giúp cho
thôn họ, đối với nữ nhân của anh hùng, bọn họ tự nhiên là sẽ ra sức chiếu cố,
bất kể nàng có phải là quả phụ hay không, bất kể nàng không giữ nữ tắc. Huống
chi, Đường Phong còn lưu lại một con Linh thú cấp ba lại chiếu cố cho Thi Thi,
cũng chẳng khác nào bùa hộ mệnh cho đám thôn dân, đối với thôn họ mà nói, đây
chính là vô cũng có lợi.

Đem mọi chuyện ngày sau giao phó lại cho Từ lão, lại để Linh Khiếp Nhan dặn dò
Cự Hổ một phen, Đường Phong liền rời khỏi thôn.

Tất cả thôn dân đều ra đưa tiễn, Đường Phong nhìn một hồi lâu cũng không thấy
bóng dáng Thi Thi, mài cho tới đi đi được vài dặm, lúc quay đầu nhìn lại, mới
thấy được ở một góc phía đông thôn, có một bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ đứng

lặng yên ở đó.

Đường Phong khẽ mỉm cười, trong lòng bỗng có cảm giác thỏa mãn không tài nào
giải thích được, lại quay đầu, sải bước hướng về phía Diêm thành mà đi tới.

Qua mấy ngày hành trình, cuối cùng cũng ra khỏi địa bàn Lưu Vân tông, Đường
Phong không nhịn được mà thở ra một hơi, chỗ này đã không còn có người nhận ra
hắn nữa rồi, cho nên Đường Phong định cởi bỏ hắc bào trên người mình xuống,
quang minh chính đại lộ ra chân diện mục của mình.

hơn một tháng sau, Đường Phong đã tới được phụ cận Diêm thành. Trên đường cùng
trì hoãn không ít thời gian, bởi vì khi Đường Phong chưa bao giờ tới Diêm
thành chỉ biết mỗi phương hướng đại khái, đôi lúc lại lạc đường phải tìm người
hỏi thăm một phen mới có thể tìm được hướng đi chính xác.

Từ xa nhìn lại, một thành trì không thua kém gì Tĩnh An thành đang vững vàng
hiện ra ở hơn mười dặm phía trước. Một con gió nhẹ thoảng đưa theo một chút
khô mát cùng vi măn, đó chính là hơi thở của biển cả.

Đường Phong kiếp trước kiếp này gặp qua không ít hồ lớn sông sâu, nhưng căn
bản chưa thấy qua biển rộng bao siờ, nhất thời liền cao hứng, xắn tay áo mà
nhằm hướng biển chạy tới.

Khí hậu nơi này tương đối nóng nực, Đường Phong trên người lại mặc hai lớp áo
mỏng, nhất thời cảm thấy dư thừa, liền ném bót vào trong Mị Ảnh không gian.

người còn chưa tới gần biển, Đường Phong đã nghe được tiếng gió biển gào thét
hòa chung với tiếng sóng rì rào vỗ bờ mãnh liệt, cả người bỗng nhiên có cảm
giác vô cùng thoải mái, một chút phiền não trong lòng vì phải gấp rút đi xa
cũng dần tan biến hết.

Một lát sau, Đường Phong rốt cuộc cũng tới được bờ cát dài dọc biển, vừa bước
lên, hai chân đã lún sâu vào trong cát, trên bờ còn có mấy bộ xương của động
vật biển vì mắc cạn mà chết phơi xương, mấy bộ xương này vô cùng to lớn, ít
thì cũng phải bằng một căn phòng nhỏ, bị nước biển quanh năm mài dũa, đã trở
nên tron bóng nhẵn thín hệt như ngà voi.

Trên bờ cát còn có vô số vỏ sò, vỏ ốc đủ màu sắc, vài con cua há miệng thở
dốc, giương càng kẹp kẹp bỏ ngang qua chân Đường Phong, bộ dáng không kiêng
không sợ gì cả khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ.

Cảnh biển bao la khiến người ta mê say, đó là một thứ cảm giác thư thả thoải
mái không gì sánh được, phóng mắt nhìn ra xa, trong tầm mắt đều là một màu lam
lấp lánh, kéo dài mãi ra tới tận chân trời, lúc này cả không gian trước mặt đã
không thể phân biệt được đâu là trời xanh, đâu là mặt biển nữa rồi, trời và
biển dường như đã hòa làm một thể, tuy hai mà một. Dưới cảnh vật vô cùng thư
thái này, Đường Phong phảng phất như quên hết mọi chuyện phiền lòng, cảm giác
mình đã thoát khỏi chém giết, bỏ hết tất cả lựa gạt thị phi, xa rời máu tanh.

Thủy triều dâng lên, gió biển lồng lộng thổi trên cao ba thước, giờ phút này
nước biển như muốn mượn uy lực của cuồng phong mà phóng lên cao mấy trượng,
hung mãnh đổ ập tới những ghềnh đá sâu trong bãi biển.

Đường Phong kìm lòng không được mà giương hai cánh tay, chậm rãi nhắm ghiền
đôi mắt, tùy ý mặc cho sóng biển đập dồn dập vào trên người, tẩy rửa tâm linh,
trống trải, linh tịch, Đường Phong cảm giác như mình đã cùng với biển rộng,
trời cao, phảng phất như đã liền thành một thể.

Biển lớn nhận nước từ trăm sông, nhờ vậy mới rộng lớn, vách đá cao ngàn
trượng, không ham muốn nên mới có thể vươn cao!

Trên đời còn có thứ gì có thể so với sự mênh mỏng rộng lớn của biển cả? Nước
biển êm dịu mượn sức gió của cuồng phong cũng có thể dẫn đến một hồi kiếp nạn
sóng thần, trong nháy mắt có thể hủy đi cả một thành trấn, so với một kích
toàn lực của Thiên giai cao thủ còn hung mãnh gấp trăm lần!

Cương khí trong cơ thể vận chuyển mãnh liệt, Tiểu Khô Lâu tại đan điền cũng
không ngừng nhảy lên, dường như đang hô ứng theo từng nhịp đập trái tim Đường
Phong.

Đường Phong bỗng nhiên mở mắt ra, nhất thời cảm thấy hào khí ngút trời.

Thân là nam nhi, tự nhiên muốn biến đỉnh núi thành ngọn bút, chặt núi cao làm
ngòi, lấy biển làm nghiên mực. Biến sông ngòi thành đường nét, tận tình vẽ lên
một bức tranh phong lưu trên cả phiến đại lục, thân là nam nhi, chân đạp núi
non trùng điệp, vượt hết thảy sông ngòi, cất tiếng cười biến cả núi sông cũng
phải theo ta bay bổng, thét một tiếng lệnh cho mênh mang đại địa theo ta dậy
sóng.

Một thứ cảm giác khó có thể hình dung nhất thời dâng lên tự đáy lòng, năng
lượng trong cơ thể bỗng nhiên dâng cuồn cuộn, nhưng ngay sau đó liền ổn định,
cương tâm lại rung lên hai cái mãnh liệt, cương khí trong kinh mạch cũng theo
đó mà trong nháy mắt đậm hơn mấy phần, Đường Phong giậm nhẹ một cái, thủy
triều đang chen nhau ập đến giống như đụng phải một bức tường vô hình, xoẹt
một cái liền phân thành hai nhánh, không tài nào động tới được mắt cá chân của
hắn.

Tâm tình kích động cũng từ từ bình phục lại, Đường Phong nhẹ nhàng thở ra một
hơi, huyết dịch toàn thân phảng phất như muốn sôi trào.

Giọng nói của Linh Khiếp Nhan lại truyền đến:

– Chúc mừng Phong ca ca lần nữa tấn chức!

– A?

Đường Phong khẽ cười một tiếng.

– Đúng vậy a. tấn chức rồi.

Đã thăng lên đến Huyền giai trung phẩm, so với lần tấn chức trước còn tự nhiên
hơn. Đường Phong không cố ý đột phá tầng bình chướng kia, mà khi thực lực của
hắn đạt đến trình độ này, tầng bình chướng cũng không trở thành chướng ngại
vật của hắn nữa. Thời gian trước không ngày nào là không phải chiến đấu cùng
người khác, giết người nhiều như vậy, ngưng luyện nhiều âm hồn, cương khí tích
tụ trong cơ thể từng chút một gom lại cũng đủ để cho hắn tấn chức.

Không, không đon thuần chỉ là thăng lên một cấp đon giản như vậy, Đường Phong
thậm chí còn có thể cảm nhận được không khí lướt qua người mình mang theo một
ít năng lượng bất đồng thuộc tính.

Phong nhẹ nhàng vũ động, Hỏa cuồng bạo không yên, Lôi động chín tầng trời, Kim
không gì không thể phá, còn có đủ loại năng lượng ly kỳ cổ quái cùng quấn
chung một chỗ, tuy hai mà một, đúng là những thứ năng lượng bất đồng này hợp
thành một thế giới hoàn chỉnh. Thế giới tồn tại bởi vì chúng tồn tại.

Nếu như không thi triển qua năng lực Tá Thi Hoàn Hồn, Đường Phong có thể còn
không rõ những thứ này cho lắm. Nhưng hắn từng có kinh nghiệm của một cao thủ
Thiên giai trung phẩm, từng đứng ở trên cao mà quan sát qua, nên so với người
thường, hắn càng thêm hiểu rõ về đám năng lượng này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.