Vô Thường – Chương 227: Đi xa – Botruyen

Vô Thường - Chương 227: Đi xa

người còn chưa đi tới thôn nhỏ nhưng Đường Phong đột nhiên lại nghe thấy một
tiếng thét cực kỳ khủng hoảng, còn có tiếng khua chiêng gõ trống từ bên kia
truyền tới. Trong lòng nghi ngờ, Đường Phong quay đầu nhìn lại liền thấy một
đám người khá đông đang đứng vây tụ trên một thửa đất, không biết là đang
giằng co với ai.

Lúc Đường Phong đang nghỉ chân nhìn ngó thì đột nhiên từ bên kia truyền tới
một tiếng hổ gầm vô cùng tức giận. mấy người thôn dân đang đứng ở đó nhất tề
hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, nhưng ngay sau đó một con hổ to như con
trâu, cả người loang lổ sọc vằn thoáng hiện lên một chút, cắn lấy cánh tay của
một thôn dân.

Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong miệng của người thôn dân này, những
người khác thấy thế liền aiơ nông cụ trên tay mình lên, liều mạng bao vây lấy
con hổ mà dạy dỗ nó một trận , vừa đánh vừa mắng không ngớt. vất vả lắm mới
lôi người kia ra khỏi miệng hổ được, bất quá đã bị cắn mất một khối thịt lớn.

– Linh thú?

Đường Phong chớp mắt một cái, bởi vì trong nháy mắt này, hắn cảm giác được có
sự dao động của năng lượng truyền tới từ bên kia.

những thôn dân kia chẳng qua chỉ là người bình thường, chỉ vì mỗi năm đều làm
lụng vất vả nên khí lực mới mạnh được đôi chút, nhưng cũng chỉ tới vậy mà
thôi. Nếu đối mặt với sài lang hổ báo thông thường, cả nhóm người tụ lại thì
còn có thể thắng được, nhưng thứ mà họ phải đối mặt lần này rõ ràng không phải
là dã thú thông thường. Một con linh thú, nếu thực lực của nó mạnh hơn chút
nữa thì dù nhân số của họ có đông hơn nữa cũng không cách nào thắng nổi, cuối
cùng chỉ có thể chuốc lấy kết quả tất cả đều mất mạng mà thôi.

Trong nháy mắt nhận thấy có chỗ không đúng, Đường Phong liền vội vàng chạy
sang bên đó, tốc độ toàn thân tăng nhanh tới cực hạn.

Cự hổ hiển nhiên là đã bị mấy thôn dân này chọc giận. vừa kinh sợ thối lui về
sau, ngừa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ hơi khom lại, sau
đó nhào thẳng qua chỗ đám người.

-Chạy đi!

Một lão đầu thấy tình thế không ổn, vội vàng hô lớn một tiếng, lúc hắn kêu
người khác bỏ chạy nhưng chính mình lại không chạy, trên tay cầm một cây cuốc,
thần sắc trên mặt dù đầy vẻ sợ hãi nhưng cũng lấy một loại tư thái hung hãn
không sợ chết đứng chắn trước mặt cự hổ, vung mạnh cái cuốc về phía trước.

Cả người cự hổ ở giữa không trung, móng vuốt vừa mạnh vừa hữu lực đánh về phía
trước một cái, cái cuốc liền biến thành hai đoạn, dư thế không giảm hướng
xuống đầu của ông lão, răng nanh thoáng lóe lên, phả ra một mùi hôi thối ngất
trời thẳng vào mặt.

– Từ lão!

những thôn dân khác thấy thế liền hoảng sợ kêu lên một tiếng.

Nhưng bọn họ căn bản không cách nào thắng được con hổ lớn hung hãn thế này,
nói gì tới việc cứu thoát lão đầu này khỏi miệng hổ.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau một khắc, người được gọi là Từ lão
sẽ bị cự hổ cắn đứt đầu, cũng đơn giản như khi con súc sinh này cắn chết mấy
con gia súc thông thường vậy.

Một cơn gió nhẹ lướt qua bên cạnh mọi người, một bóng đen bỗng nhiên xuất
hiện, hắn đứng tại chỗ nhảy lên, trực tiếp nhảy cao mấy trượng, như một cơn
gió xoáy phủ xuống trước mặt lão Từ, vươn chân ra đá vào cổ của cự hổ.

Cự hổ khổng lồ bị đạp một cước thế này liền kêu thảm một tiếng, trực tiếp bay
sang một bên, binh một tiếng rơi xuống măt đất.

Một mảnh tĩnh lặng và tiếng hít thở vang lên, vô số thôn dân ngây người ra
đứng yên tại chỗ nhìn người áo đen không biết từ đâu ra này.

Cự hổ này cũng lớn cỡ con bò muốn một cước đạp nó bay đi thì cần có sức mạnh
lớn cỡ nào chứ. Mà người mặc hắc trường bào này phảng phất như chỉ tùy tiện
tung một cước là được.

Trên mặt lão Từ kia đúng là vẻ sống sót qua tai nạn, bất quá lão đã sống lâu
như vậy rồi, nhưng chưa từng trải qua nỗi sợ thế này, trong nháy mắt vừa rồi,
lão còn cho là mình nhất định chết chắc.

Hiện tại nguy cơ đã giải trừ, cả người lão mềm nhũn như một sợi mì té xuống,
thở hổn hển.

– Từ lão!

Mọi người định thần lại liền vội vàng xông lên đờ Từ lão dậy, khẩn trương hỏi:

– ngài có sao không?

Từ lão không ngừng dùng bàn tay nhăn nheo của mình vỗ vỗ ngực, khóc nức nở
nói:

– Dọa chết lão già ta. hù chết lão già ta mà, lão già ta đây muốn sống ít
nhất mười năm nữa a.

Mấy người thôn dân dở khóc dở cười, nói:

– Từ lão ngài cũng sống đủ rồi, nên nhập thổ vi an đi thôi.

– Nói bậy nói bạ!

Từ lão nhất thời lão đương ích tráng khởi lai (Ý bảo ông này bỗng dưng khỏe
lại)

– lão nhân gia ta còn có thể sống ít nhất là hai mươi năm nữa, ta còn muốn
nhìn thấy tôn nữ của ta gả vào một nhà đàng hoàng kia.

mắng xong lão liền quay đầu lại nhìn Đường Phong đang đứng trước mặt nói:

– VỊ anh hùng này, con súc sinh kia cực kỳ lợi hại, ngài ngàn vạn lần nhất
định phải cẩn thận một chút.

Anh hùng? Đường Phong hơi nhếch khóe môi, xưng hô thế này mặc dù hơi quá một
chút, nhưng tại sao lại có cảm giác hưởng thụ thế này nhỉ?

Chẳng qua là, vài ngày trước còn bị mắng không ngừng là Huyết Ma Đường Phong,
bây giờ lại được coi là anh hùng, ha ha, đây là kiểu xưng hô đối nhau cỡ nào
chứ.

– ừm!

Đường Phong khẽ gật đầu,

– Đúng là một con linh thú cấp ba rồi. Lão tiên sinh ngài và mọi người hãy
lùi lại xa một chút để tránh bị thương thì không nên.

Linh thú cấp ba, trên lý luận mà nói thì cũng tương đương với một Huyền giai
trung phẩm, nhưng đây lại là một con cự hổ, ít nhất cũng có thực lực của Huyền
giai thượng phẩm.

Sau lưng truyền tới một trận tiếng rầm rập, ngay sau đó, lão Từ và dân làng đã
chạy xa ra hơn mười dặm, đứng đằng xa nói:

– Anh hùng, có thể động thủ rồi!

Đường Phong ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, nhất thời cười khổ không thôi. Đám
người kia đã chạy cả rồi, đứng ở một nơi cách mình khá xa, trên mặt mọi người
là vẻ vô cùng sùng bái.

Bảo các người tránh xa một chút thôi chứ có cần xa như vậy không? Các người
cũng quá thật thà rồi đó. Bất quá Đường Phong thích, nếu mấy người thường thế
này mà đứng cạnh thì có thể còn gây vướng bận tay chân, ảnh hưởng tới chính
mình.

Làm người thì nên biết tự lượng sức, nếu không chẳng những gây tổn thương cho
mình, còn có thể liên lụy tới người khác.

Chính mình dường như đã lâu rồi không dùng thực lực chân chính để đơn đả độc
đấu với đối thủ, cũng tốt, dù sao thì từ sau khi bị thương tới nay mình chưa
từng động tới gân cốt, đây cũng là cơ hội tốt, Đường Phong siết chặt song thủ
kêu

răng rắc, mỉm cười nhìn cự hổ.

Loại khiêu khích trắng trợn thế này, trong nháy mắt đã khiêu khích hung tính
của cự hổ, nó tực giận gầm lên một tiếng, lại một lần phóng ra một cỗ gió tanh
lao tới chỗ Đường Phong.

Đường Phong siết chặt một đầu quyền, tay trái xoát ra ngoài, nắm lấy cái cổ
của cự hổ, quả đấm hung hăng nện xuống cổ của nó.

-o0o-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.