Vô Thường – Chương 225: Bốn trăm linh thú. (Thượng) – Botruyen

Vô Thường - Chương 225: Bốn trăm linh thú. (Thượng)

Quan hệ lúc này giữa mình và Tứ tông đã đến mức ngươi chết ta sống. Nếu có thể
nhân cơ hội này mà thoát thân thì đúng là hảo kết cục.

Nghĩ đến đây, Đường Phong điều chỉnh sắc mặt, trở nên vô cùng hoảng sợ, thối
lui về phía sau đồng thời lăng không đánh ra hai chưởng.

Nhưng hai chưởng của một Huyền giai đối với Thiên giai trung phẩm thì có bao
nhiêu uy hiếp?

Thiết Phong Cốt nhẹ nhàng đánh ra một cái đã dễ dàng hóa giải thế công của
Đường Phong. đồng thời đánh một quyền lên trên ngực Đường Phong. mấy tiếng
răng rắc giòn tan vang lên, lồng ngực Đường Phong phảng phất cũng bị nện lòm
xuống. thân thể cong lại như một con tôm, phun ra một ngụm tiên huyết, bay ra
ngoài như diều gặp gió, thân vừa rớt xuống đất lại co giật thêm mấy cái, rồi
không còn động tĩnh gì nữa.

Thiết Phong Cốt cười lạnh:

– Tiểu tử thối không biết tự lượng sức! Còn muốn ở lại xem cuộc vui!

Sau khi nói xong. Thiết Phong Cốt xoay người cười lên Lôi Vân báo, gào thét
bay đi.

Đám người Tư Không Thúy căn bản không kịp xem xét thi thể Đường Phong. vội và
đuổi theo hướng Thiết Phong Cốt.

Mấy vị Thiên giai cao thủ trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi,
ai cũng không hơi đâu mà để ý tới môn hạ đệ tử của mình.

những con Linh thú cùng đệ tử tứ tông vẫn đang chiến đấu, nhưng Thiên giai cao
thủ đã đi sạch, ai còn có tâm tư mà ham chiến? Trong chốc lát, chạy thì chạy,
chết thì chết, không còn bóng dáng một người nào, chỉ còn lại thi thể và vũ
khí rơi rớt khấp nơi. Ngay cả quần thú cũng đuổi theo đám người chạy trốn hết.

Qua thật lâu, thân thể Đường Phong khẽ giật giật, hai tay vươn ra chống lên
mặt đất, khó khăn lắm mới có thể động đậy, vất vả trở mình nằm ngửa trên mặt
đất mà thở hổn hển từng ngụm lớn.

Một kích của cao thủ Thiên giai trung phẩm tất nhiên không phải thường! Lồng
ngực của mình bị gãy ba cái xương suồn, nếu không phải có phôi giáp cản lại
cương khí của đối phương. một kích kia cũng đủ để lấy đi mạng nhỏ của hắn, mặc
dù là như thế, lục phủ ngũ tạng của hẳn phảng phất cũng bị đánh lệch khỏi vị
trí ban đầu, hơi động một chút là đau đớn khó chịu.

Đường Phong vận chuyển Vô Thường quyết, dẫn năng lượng trong cơ thể mấy chu
thiên, để cho năng lượng xuyên thấu vào từng bộ phận trong cơ thể mới cảm thấy
dễ chịu hơn chút ít.

Đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, Đường Phong lung lay đứng dậy, không
khỏi tự cười khổ một tiếng. Vì vai diễn này mình trả giá cũng quá lớn một
chút, thương thế này không có mười ngày tu dưỡng đoán chừng không thể tốt lên
được. Nhưng hết thảy cũng là đáng giá.

Tựa như lúc đầu gia chết thoát khỏi Tiếu Nhất Diệp của Đại Tuyết cung, Đường
Phong hôm nay giả chết, ít nhất có thể thoát khỏi tầm mắt của Vạn Thú đường,
về phần đám người Tư Không Thúy quay lại không thấy thi thể của mình sẽ phòng
đoán như thế nào, Đường Phong cũng không cách nào bận tâm đến.

Một lần giả chết, tạm thời thoát khỏi sự đuổi giết của Tứ tông, cũng tạo ra cơ
hội để cho Đường Phong có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Trong tầm mắt không có một người nào còn sống, khắp nơi đều là tử thi. Mùi máu
tươi nồng nặc không ngừng xộc vào mũi, đệ tử Tứ tông hoặc tự giết lẫn nhau
hoặc bị Linh thú tàn sát, ít nhất cũng phải hơn phân nửa vĩnh viễn nằm lại
đây.

Kết quả một trận đại chiến này, là Linh thú toàn thắng. Kết cục đáng mia mai
tới bực nào? Thời điểm những người đó mang theo môn hạ đệ tử tinh nhuệ đến đây
tìm Đường Phong gây phiền toái, sợ rằng cũng không tài nào nghĩ đến cục diện
sẽ phát triển thành dạng này.

Đánh xong một trận, bất kể là tong phái nào trong Tứ tông thực lực cũng đều
giảm đi đáng kể. một đoan thời gian dài chỉ có thể co đầu rút cổ trong tông
môn, đừng hòng nghĩ đến chuyện chen chân vào chuyện khác, chứ nói gì tới việc
tranh giành địa bàn ngàn dặm của Cự Kiếm Môn.

Mục đích của Đường Phong đã đạt được.

Lấy tay che ngực, cố lê thân thể bị thương, Đường Phong lấy lại tinh thần
hướng phía Cự Kiếm Môn đi đến.

Một lúc lâu sau Đường Phong cuối cùng cũng đi tới tông môn của Cự Kiếm Môn,
tìm tiện tìm một gian phòng, từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra mấy viên đan
dược trị thương nuốt vào rồi mới bắt đầu đả tọa chữa thương.

Vốn thương thế như thế này không có mười ngày nửa tháng cũng đừng mong khôi
phục lại, nhưng Đường Phong vẫn đánh giá thấp sự khôi phục mạnh mẽ của thân
thể hắn. Còn chưa qua ba ngày ngắn ngủi, lục phủ ngũ tạng bị lệch khỏi vị trí
cũng đã trở lại chốn ban đầu, ba chiếc xương sườn bị gãy cũng dần liền lại.

Chẳng qua xương cốt bị gãy muốn lành lại là vô cùng lâu, muốn liền lại cũng
cần một khoảng thời gian nữa, chỉ cần không động thủ cùng người khác thì cũng
không có gì đáng ngại.

Đi ra khỏi căn phòng vẫn ẩn thân, Đường Phong ngạc nhiên phát hiện ngoài cửa
bỏ lổm ngổm mấy trăm đầu Linh thú. Mỗi một con trong đám Linh thú này cơ hồ
đều bị máu tuơi nhuộm đỏ, máu đông lại rồi trên bộ lông của chúng, bị ánh mặt
trời chiếu xuỏng hiện lên sắc thái vô cùng quỷ dị, trong số đó, còn có không
ít Linh thú bị thương.

Thân ảnh bé xíu của Linh Khiếp Nhan dựa vào bụng của một đầu Linh thú khổng
lồ, đầu tựa hẳn vào bụng của con Linh thú này, cả người thả lòng ra mà ngủ
ngon lành, con Linh thú kia cũng co thân lại, bọc Linh Khiếp Nhan vào giữa,
phảng phất như muốn che chở bao bọc để cho nàng không bị nhiễm lạnh.

Đường Phong mở cửa làm không ít Linh thú tỉnh giấc, tất cả đều quay đầu nhìn
sang phía hắn. Linh Khiếp Nhan vươn tay xoa nhẹ hai mắt của mình, chậm rãi mở
mắt ra, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ:

– Phong ca ca, ngươi đã tỉnh lại rồi?

Vừa nói vừa vội vàng đứng lên, hướng Đường Phong đi tới.

Đường Phong gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Rất nhiều ngày không thấy
nàng, Đường Phong thât là có chút nhớ.

-ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào? Ta mang theo tiểu Thiên đuổi theo tới đây, đúng lúc thấy ngươi đang chữa thương nên không dám quấy nhiễu.

– Đã khá hơn nhiều rồi.

Đường Phong vừa xoa đầu Linh Khiếp Nhan vừa nghi hoặc nhìn mấy trăm con Linh
thú, hỏi:

– những con Linh thú này… Tại sao lại ở đây?

– BỊ thiểu Thiên thu phục rồi, bây giờ bọn chúng là thuộc hạ của nó.

Linh Khiếp Nhan giải thích, tiện tay vỗ một tiếng, tất cả Linh thú nhất tề
đứng lên nghiêm chinh như một đám binh sĩ đã được huấn luyện.

Nhìn những con Linh thú đã giải vây cho mình, trong lòng Đường Phong thật sự
cảm kích chúng. Mặc dù không có bọn chúng mình cũng có thể an toàn chạy thoát,
nhưng nếu như thế tất nhiên sẽ phải bộc lộ ra sát chiêu của mình, hơn nữa còn
không thể phá cho thực lực của Tứ tông đến tình trạng tàn phế như bây giờ
được.

– Bọn chúng bị thương như thế nào?

Đường Phong mở miệng hỏi.

– Đã chết hơn hai trăm, số còn lại toàn bộ ở nơi này.

Linh Khiếp Nhan đáp. Linh thú không phải là bất tử chi thân, mặc dù bọn chúng
bị đánh một chút, nhưng đối thủ của chúng cũng không phải đèn cạn dầu không
thể hoàn thủ. Hỗn chiến như vậy, sáu trăm chỉ Linh thú đã chết mất một phần
ba, coi như kết thúc hoàn mĩ. Đây là do Khiếu Thiên Lang đã chặn giết phần lớn
cao thủ, mới được như vậy. Nếu không có Khiếu Thiên Lang, ti lệ tử vong của
Linh thú có khi còn lớn hơn gấp bội, có lẽ chỉ còn vài con cấp năm cấp sáu còn
sống sót.

-o0o-

Thật khổ cho chúng rồi.

Đường Phong thở dài một tiếng.

– Không cần để ý, Linh thú chính là như vậy. Nếu có một con Linh thú cường
đại hơn so với tiểu Thiên đến chỗ này, bọn chúng cũng sẽ bị thu phục để đối
phó với ngươi.

Linh Khiếp Nhan giải thích.

Đường Phong lắc đầu nói:

– Ân tình chỉ bằng giọt nước cũng muốn báo đáp bằng cả dòng suối. Bọn chúng
chính là ân nhân của ta.

Vừa nói vừa đi tới trước mặt một con Linh thú bị thương ở chân trước, từ trong
Mị Ảnh không gian lấy ra thuốc chữa thương, rắc lên vết thương cho nó, sau đó
băng bó kĩ càng.

Khi Đường Phong băng bó, nó cũng không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Đường
Phong, trong mắt lộ ra vẻ hưởng thụ cùng cảm kích.

– Ta cũng tới giúp.

Linh Khiếp Nhan đi đến trước mặt Đường Phong lấy một chút dược vật cùng vải
vóc mở ra.

Có không ít Linh thú bị thương, bọn chúng không biết dùng thuốc, cũng không có
thuốc thích hợp, chỉ dựa vào liếm láp vết thương cho nhau để giảm bớt đau đớn.

Bận rộn suốt hai canh giờ cuối cùng tất cả Linh thú bị thương cũng đã xử lý
tốt.

Đường Phong đứng lên lau mồ hôi trên trán, hắn còn chưa làm qua việc như thế
này thật sự là khổ cực.

Quay đầu lại, Đường Phong nói với Linh Khiếp Nhan:

– Để bọn chúng chờ ở đây, ta đi một chút sẽ quay lại.

– Phong ca ca ngươi muốn làm gì?

Linh Khiếp Nhan ở phía sau hỏi.

– Đi mua một ít đồ ăn, cho chúng một bữa no nê.

Trong Mị Ảnh không gian quả thật có một ít đồ, nhưng những thứ đó vô luận như
thế nào cũng không đủ cho chúng no bụng.

Đường Phong khoác lên người một cái áo bào màu đen, che cả diện mạo để tránh
cho có người nhận diện. Đi thẳng đến một thành trì, tìm một cái khách sạn,
xuất thêm một chút phí tổn cho tiểu nhị, nhờ hắn đi lại trong thành mua lại
toàn bộ gia súc chết sống gì cũng được, sau đó đưa đến khách sạn, giao hàng
đưa tiền.

Điếm tiểu nhị cầm ngân lượng tự nhiên lưu loát vô cùng. Sau một hồi công phu
liền có vô số người đem gia súc của mình đến bên trong khách sạn, heo, dê,
thịt bò V.. .V nhiều đến không thể nhiều hơn được nữa.

Đường Phong cùng đại lão bản ngồi phía trên, bên cạnh là trà thơm cùng mâm
đựng trái cây, cạnh đó là tiểu nhị cầm một tá ngân phiếu thay Đường Phong thu
hàng.

Đường Phong không quản đắt hay rẻ, cứ có hàng là mua làm cho những người kia
đối đãi với hắn như lão gia. Thái độ cung kính vô cùng.

những người này xếp thành một đội ngũ thật dài, lần lượt đi tới trước mặt tiểu
nhị cho hắn kiểm hàng, kiểm xong chỉ cần Đường Phong gật đầu một cái, lập tức
đưa đến hậu viện, sau đó lại trở về chỗ tiểu nhị lấy tiền.

Bọn họ đợi lâu nên cũng có chút nhàm chán, bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau,
căn bản là một số chuyện nhỏ nhoi không đáng để ý tới, Đường Phong cũng lười
chẳng muốn nghe.

Nhưng sau đó, đột nhiên có người gợi lên một cái chủ đề khiến cho Đường Phong
phải để ý.

người đó dắt theo mấy con dê, vừa hâm mộ nhìn người khác lấy tiền, vừa nói:

– Có biết chưa? Mấy cái môn phái cả ngày chỉ biết chém chém, giết giết toàn
bộ đã bỏ chạy khỏi đây rồi, từ nay về sau tòa thành này là do chúng ta tự mình
làm chủ.

– Còn không phải bởi vì tên Huyết Ma Đường Phong làm loạn, dấy lên một

phen phong ba này sao. Nửa tháng trước, mười mấy cửa tiệm trong thành còn bị
Đường Phong đốt, người cũng bị giết không ít.

– Hắn có một mình, tại sao lại giết được nhiều người như vậy chứ?

– Nghe nói Đường Phong xuất thân từ một cái tông môn toàn nữ nhi tên là Thiên
Tú. Cự Kiếm môn bị Thiên Tú đánh bại, sau đó giải tán tông môn. Rồi sau đó
người của Thiên Tú ở đây bị khi dễ, ma đầu Đường Phong bị kích thích hung
tính, chạy tới đại náo Lưu Vân tông, Vô Ảnh môn cùng với Cúc Hoa đường tam
tông, sau này còn liên lụy đến Vạn Thú đường. Bốn đại tông môn cùng nhau liên
thủ vây bắt tên ma đầu này, rốt cuộc ở một chỗ hoang dã đã vây được hắn. Nhưng
mà tên ma đầu này đúng là tài cao gan lớn, đối diện mấy ngàn nhân mã cùng hàng
trăm Linh thú mà mặt không đổi sắc, vẫn chém giết cho tới khi máu chảy thành
sông, sau đó bị cao thủ của Tứ tông liên thủ đánh chết.

– Thúi lắm.

Một người khác mắng.

– Sao ta nghe nói Huyết Ma Đường Phong cùng cấu kết với Vạn Thú đường, kết
quả đại phá Lưu Vân tam tông? Nhưng sau này bởi vì Đường Phong lật lọng, đường
chủ tiền nhiệm của Vạn Thú đường là Thiết Phong Cốt phẫn nộ ám toán hắn, kết
quả chết tại chỗ!

– Tin của người là tin vỉa hè, lão đây là chính mắt nhìn thấy.

– Hai người các ngươi chả biết đếch gì.

Lại có một người nhảy ra nói:

– Đường Phong chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi. Danh tiếng
Huyết Ma này hoàn toàn là do đối thủ của hắn dựng lên. Tiểu hài tử dù có xấu
xa tới mức nào, chỉ mới mười mấy tuổi thì có thể làm được gì? Hắn giết người
không nhất định là thật, nhưng nếu người khác không ép hắn thì hắn làm sao lại
giết? Hơn nữa đám người của Tam tông kia cũng quá không biết xấu hổ, mấy ngàn
người vây bắt một tiểu oa nhi mười mấy tuổi đầu, thật là đáng chết!

không ít người bởi vì Huyết Ma Đường Phong trở nên ầm ĩ náo loạn lên, hiện
trường trong nháy mắt bị chia làm hai phái, đua nhau đả kích kẻ bất đồng ý
kiến với mình mà cải nhau loạn xạ. Phái phản đối Đường Phong thì đều nói hắn
là Huyết Ma đáng chết, đáng chết! Mà phái ủng hộ Đường Phong thì nói hắn yêu
ghét rõ ràng, người khác khi dễ trên đầu mình, hắn dĩ nhiên là phải phản
kháng.

Nếu so sánh thì người ủng hộ Đường Phong chiếm một phần rất nhỏ, dù sao bọn họ
chẳng qua chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, đối
với bọn họ mà nói thì giết người là một chuyện quá xa vời, mà kẻ giết người
cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.

Bất qua là dù cho ủng hộ hay phản đối Đường Phong đi nữa thì trong cách nói
chuyện của họ có một điểm giống nhau, đó chính là Đường Phong đã chết, hoặc là
chết vì bị Thiết Phong Cốt ám toán, hoặc là bị người của tam tông giết chết.

Đường Phong vốn không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nghi ngờ trong lòng ngày
càng nhiều nên cũng không nhịn được hỏi một câu:

– Làm sao các ngươi biết Huyết Ma Đường Phong đã chết?

Đám người đứng sau ngưng cãi vả, lát sau có một người nói:

– ngươi của tam tông đều đã nói vậy thì có thể giả được sao?

– Đúng đó, đúng đó.

Đường Phong âm thầm nở một nụ cười, nhìn bộ dạng tổn thất quá nặng nề của tam
tông lần này, bất kể đám người Tư Không Thúy có phát hiện ra là mình giả chết
hay không thì cũng phải nói như vậy với bên ngoài, nếu không thì mặt mũi tam
tông phải để ở đâu?

Mấy ngàn người đồng thời xuất động, lại tổn thất nhiều người, hao phí nhiều
thời gian như vậy, nhưng ngay cả một thiếu niên mới mười mấy tuổi cũng không
giết được. Tam tông nhất đính ẽ không thừa nhận loại chuyện mất mặt thế này.
Dù sao thì bọn họ cũng biết Đường Phong không thể lộ diện làm sáng tò sự thật,
nếu không thì Huyết Ma như hắn làm sao còn ngày lành tháng tốt nữa. thế nên cứ
xem như Đường Phong đã chết.

Huyết Ma Đường Phong, rực rỡ như hoa hạ, chạy lung tung náo loạn gần cả tháng,
đùa giỡn mấy đại tông môn trong lòng bàn tay của mình, rốt cuộc cũng không thể
có kết cục tốt, quả nhiên là thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo. Kết cục như
vậy, đối với cả Đường Phong và tam tông mà nói thì đều là một kết cục tốt.

-o0o-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.