Bốn người lúc này đang rất tin tưởng có thể bắt sống Đường Phong, sau đó mang
về cho phân đường chủ xử lí.
Ý định đến tận đây, bốn vị đại giai chỉ muốn bắt Đường Phong trở về tranh chút
công danh.
Nhưng bọn họ vừa động, một thân ảnh bạch sắc nhỏ từ trên cây nhảy xuống.
Hai địa giai cao thủ của Lưu Vân Tông nhìn cũng chưa nhìn rõ trực tiếp bổ
xuống một đao, nhưng đao phong vừa chạm đến trong nháy mắt bàn tay mình tê
rần. đại đao trên tay cũng bay ra ngoài, đối diện với va chạm mãnh liệt như
vậy, cả người có chút không xong.
ngay sau đó, thân ảnh bạch sắc đã vọt tới trước mặt hắn. hắn nhìn con chó nhỏ
cả người tráng như tuyết đang giơ chân nhỏ phía trước lên phủi phủi bụi trên
cổ.
Giống như chỉ nhẹ nhàng một chút đã khiến cương khí hộ thân của mình mai một.
ngay sau đó cả thân thể một cổ đau đớn truyền tới. Hắn hai tay ôm lấy cổ, máu
tươi như nước suối chảy ào ra bên ngoài, thân hình lắc lư một lúc sau rồi té
trên mặt đất.
Đối với với địch nhân cảnh giới địa giai. Khiếu Thiên Lang không cần hiện
nguyên hình, tuy rằng giữ nguyên hình dáng thì sức chiến đấu sẽ giâm nhưng dù
thế cùng là thực lực thiên giai trung phẩm, chỉ là mấy địa giai sao chống đỡ
nổi?
Đường Phong chưa kịp động thủ, Khiếu Thiên Lang chỉ tùy ý hoặc chụp hoặc chạm
vài cái, mấy người này hoặc là trán hòm xuống, hoặc là trên ngực có mấy cái
động lớn, chỉ trong nháy mắt bị giết sạch.
Nhìn thấy sáu cổ thi thể trước mặt. thần sắc Đường Phong vẫn không giao động.
không bi không mừng. Này, đây chỉ mới là giai đoạn khởi đầu thôi, tối nay, nơi
này nhất định sẽ khóc, sẽ chảy ra toàn máu tươi của địch nhân.
Xoay người dùng hóa thi thủy hóa điệu thi thể họ, tránh có người phát hiện ra.
Cẩn thận xem xét âm hồn của họ một phen, Đường Phong không khỏi châm biếm một
tiếng.
Hai người Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí trốn về đi lan tin tức rất tốt, vốn
làm ra chuyện xấu xa tới miệng bọn họ lại biến thành chuyện đúng. ngược lại
đạo nghĩa Thiên Tú trong chốc lát mất sạch, mà Đường Phong lại thành cái tên
đê tiện vô sỉ, ở trong mắt đệ tử ba tông chẳng khác gì chuột chạy trên đường,
mỗi người gặp liền đánh.
Sáu người này chẳng qua chỉ là đội ngũ tiên phong tinh nhuệ mà thôi, phía sau
bọn họ còn có đại quân ba tông liên hợp đuổi theo.
ngàn người này, hiện tại ba tông đều có thể điều động lực lượng, còn có rất
nhiều người phân tán trong các thành trị cách ngàn dặm. Dù sao đó cũng là
thành do ba tông chiếm được, cũng cần lưu lại người để xử lí sự vụ.
Liền từ ngàn người này mà bắt đầu đi!
Lần trước một hơi tiêu diệt hai ngàn năm trăm người ở Cự Kiếm Môn thì cũng lâu
rồi không có đánh đấm gì. Cự Kiếm Môn bị giết cũng không làm cho mấy tên không
biết trời cao đất rộng này biết, như vậy, nếu ba tông môn bị Thiên Tú giết thì
ngày sau sẽ không ai dám khi dễ người của Thiên Tú nữa.
người không thể yếu đuối, yếu đuối sẽ để người khác dễ dàng khi dễ ngươi. chỉ
có kiên cường mới cho địch nhân biết được, hắn muốn đánh ngươi một quyền nhất
định phải trả lại ngươi miếng thịt, hắn muốn lấy thịt của ngươi nhất định phải
trả bằng sinh mệnh. Như vậy địch nhân mới không dám đánh ngươi.
Mà trong ngàn người truy đuổi cũng không có cao thủ địa giai. Địa giai của ba
tông hoặc là còn vận công chữa thương, hoặc là đã chết trong tay Đường Phong
cùng với Khiếu Thiên Lang. Cho nên đối mặt với đại quân ngàn người này Đường
Phong cũng không có lo lắng.
Đi chưa tới một canh giờ, Đường Phong rốt cục đụng phải đại quân.
Đại quân này là do ba tông liên hợp lại, chẳng qua bọn hắn chia làm ba đợt.
phân thành ba đội. Trong ba đội này, người của Lưu Vân Tông là nhiều nhất.
Lúc nhìn đám người này, Đường Phong ngừng lại, lẳng lặng chờ đối phương.
Không đến một lát, ngàn người cũng tới trước mặt Đường Phong. Lúc bọn hắn phát
hiện, cước bộ cũng không dừng lại, vẫn hùng hổ tiến về phía trước, có người
còn cao giọng hô:
– Bằng hữu phía trước là ngươi của tông môn nào?
Đường Phong từ trong Mị ảnh rút ra nhuyễn kiếm, kiếm phong hướng tới, lập tức
cả người như gió xoáy xông đến trước mặt đại quân.
Chỉ đơn thương độc mã, mà dám hướng đại quân cả ngàn người khiêu chiến, như
vậy là càn rỡ mức nào, hào khí bậc nào?
Dưới ánh trăng, nhuyễn kiếm bắn ra từng mũi băng lạnh, khiến hơi thở cũng khó
khăn. những người phía trước lại cao giọng hô:
– Nếu không nói liền giết không tha!
Đường Phong vẫn không để ý đến, những người đó cùng cảm thấy kì quái, Đường
Phong cầm theo vũ khí, một thân sát khí hướng đến, không cần biết là chuyện
gì, chỉ biết người này tuyệt đối là địch nhân.
– Tiểu tử này muốn chết, sát!
– không biết ai hô to một tiếng, trong nhất thời những người này đồng loạt
rút vũ khí, đằng đằng sát khí nhắm vào Đường Phong
Đang lúc vọt tới, tốc độ Đường Phong đột nhiên tăng thêm mấy bậc, thân thể
cường đại mãnh liệt bùng nổ, trong nháy mắt đạp lên đỉnh đầu địch nhân tiến
vào giữa.
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Trong các đệ tử của ba tông, thực lực cao nhất cũng chỉ là Huyền giai mà thôi,
những người còn lại tất cả đều đang là Hoàng giai cùng Luyện Cương kì. Mà thực
lực đệ tử Huyền giai bình thường đều dựa vào vị trí, bởi vì thực lực bọn họ
cao, sức của chân cũng mạnh, chạy tự nhiên cũng nhanh hơn một tí.
Đường Phong nhảy xuống, trực tiếp tránh được địch nhân tinh nhuệ, nhảy vào
trong đám người. Nhuyễn kiếm phóng ra ba thước, khí phách như mưa rền gió dữ
thi triển ra.
Khí phách tuyệt luân, duy ngã độc tôn, ai hơn được ta, tung hoành tứ
phương…. Tên chiêu của Bá Sát kiếm mặc dù không dễ nghe như vậy nhưng chiêu
thức mười phần đều là sát khí.
Đoạn chi như phi vũ, máu tươi phun ra, dính khắp mặt hắn, trên quần áo cũng
ướt đẫm, nhưng hắn không màng đến, chỉ thi triển chiêu thức sắc bén, từng bước
lại từng bước giết sạch, mỗi lần tiến lên đều có mấy địch nhân ngã xuống.
Vây quanh Đường Phong đều là Hoàng giai cùng với Luyện Cương kì, cũng rất ít
Huyền giai, nhưng lấy thực lực bọn họ sao có khả năng toàn mạng trên tay Đường
Phong? Đường Phong thân thể đã qua rèn luyện, hàn toàn có thể nói là cấp độ
khác thường, lực đạo cùng tốc bộ đều bộc phát, những người này căn bản không
thể thoát được.
Thanh nhuyễn kiếm trong tay, địch nhân liên tục kêu thảm, máu chảy thành sông,
thây chất thành đống.
Cho dù đại quân có hàng ngàn người nhưng khi trực tiếp vây Đường Phong, trực
tiếp so chiêu với hắn cũng chỉ được một vòng. Nhiều lắm là mười mấy người,
những người còn lại đều bị đồng môn ngăn cản. Tuy rằng thoạt nhìn tới ào ạt,
sát khí mười phần nhưng không thể công kích Đường Phong.
Đây là nhược điểm của nhiều người, không có thống nhất điều động, không có
thống nhất chỉ huy, chỉ có thể loạn thành một đoàn. Người xông lên trước mặt
Đường Phong cũng có một ít người khiếp đảm bỏ chạy, nhưng bốn phương tám hướng
đều là người, bọn họ vô luận thế nào cũng không trốn được, chỉ có thể làm vong
hồn dưới kiếm.
Cương khí hộ thân cũng không chịu nổi một kích, căn bản không thể ngăn cản một
chiêu của Đường Phong liền trực tiếp đánh tan, chỉ có thể dùng thân thể của
mình ngăn nhuyễn kiếm của hắn.
Nếu chỉ có một mình Đường Phong thì không thể làm được, hắn tuy rằng là Huyền
giai, tuy rằng thân thể cường đại vô cùng nhưng địch nhân cũng chẳng phải bánh
bao, cũng không phải con rối chờ hắn tới chém, bốn phương tám hướng đều có
công kích hướng đến.
-o0o-
Nhưng hắn chiến đấu không phải một người. bên người hắn còn có vương giả chi
thú – Khiếu Thiên Lang cuồng sát!
Tốc độ giết người của Đường Phong rất nhanh, nhưng tốc độ của Khiếu Thiên Lang
còn nhanh hơn, lúc nó nhào đến đều ẩn chứa uy lực không ai tưởng tượng được,
mỗi lần địch nhân đụng phải nó đều mạc danh kì diệu ngã xuống đất mà chết. Vũ
khí của bọn họ dù có thể đụng đến Khiếu Thiên Lang cũng trực tiếp gãy thành
hai đoạn, yếu như đậu hũ.
Trong bóng đêm, thân mình Khiếu Thiên Lang khéo léo giống như bùa chú đòi
mạng, nó tiến đến đâu thì nơi đó đều có người ngã xuống. Nó cũng không chạy
loạn, chỉ gắt gao bảo hộ phía sau Đường Phong. Lúc Đường Phong ứng phó với
địch nhân phía trước, nó đem mấy tên đánh lén phía sau xử lí hết.
Một người một thú, giống như chiến hữu khăng khít, giao phía sau của mình cho
đối phương.
Nhưng không ai thấy rõ Khiếu Thiên Lang giết người thế nào, bởi vì nhìn được
thì đều chết cả, hơn nửa tốc độ Khiếu Thiên Lang rất nhanh, đầu lại nhỏ, ngồi
xổm trên đất. ai cũng không để ý nó, lấy thực lực của những người này, mắt
thường căn bản không đuổi kịp tốc độ của nó. Địch nhân phía sau Đường Phong
liền mê man, bởi vì Đường Phong rõ ràng không ngừng giết những người phía
trước nhưng sau lưng hắn người không ngừng ngã xuống, loại cảm giác này giống
như Đường Phong một kiếm chém phía trước, sát khí sau lưng cũng có thể đánh
ra, chỉ càng khiến những người đó hoảng sợ vạn phần.
Trên người Đường Phong có Bất Phôi Giác bảo vệ, chỉ cần công kích của địch
nhân không phải hạ thân cùng cổ, Đường Phong cũng lười ngăn cản. Dùng phương
thức đồng quy vu tận, trực tiếp đánh địch nhân gục trên mặt đất.
Chẳng tới nửa nén hương; người chết trên tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang
đã hơn trăm người, địch nhân giống như rơm rạ không ngừng ngã xuống. Đại quân
ba tông liên hợp còn lại gắt gao vây Đường Phong bên trong, Đường Phong tiến
lên đẩy bọn họ cũng đuổi kịp. Nhưng vòng vây lại dần mở rộng, không còn ai dám
trực diện ngăn cản tiến công của Đường Phong, không ai ngăn cản hắn tiến bước.
– Cản ta thì chết!
Đường Phong khí trầm, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như Câu Hồn sử giả từ
địa ngục đến, cả người đầy máu tươi, đắng đằng sát khí, khuôn mặt tuấn tú giờ
vặn vẹo, lại còn dính máu, muốn đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Một tiếng gầm lên, đám địch nhân vây quanh đều hoảng sợ lui vài bước.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua địch nhân hung tàn thế này, bọn họ cũng chưa gặp
qua Huyền giai mạnh đến vậy. Đây là một Huyền giai sao? Nói hắn thiên giai còn
đúng hơn.
Bọn họ không dám vây Đường Phong nữa, Đường Phong cũng trực tiếp lẻn đến đám
người. một lần nữa đại khai sát giới.
Giết người giết thủ rút gân. Máu tươi như mưa chảy xuống, đại quân ba tông
không đến một canh giờ đều chết thảm thương, ít nhất cũng có hơn bốn trăm
người té trên mặt đất. dưới tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang chưa bao giờ
có người sống, tất cả đều là tử thi.
Đại quân ngàn người này, nếu có người lãnh đạo còn có thể có hiệu quả, nhưng
lấy tâm trạng năm bè bảy mảng thế này, chỉ cần là Đường Phong thì có thể giết
người. thêm Khiếu Thiên Lang từng khắc luôn đi theo bên mình, hai người đều có
thể giết sạch đám này.
Đây là trạng thái lí tưởng nhất, trên thực tế vẫn không ngừng giết người, thời
gian dài như vậy, Đường Phong cả ngườ đều mệt mỏi đến chịu không nổi, thở dốc,
chiêu thức xuất ra cũng không tiếp nối được như trước, phía trước lực uy hiếp
cùng sát thương cũng đã giảm.
Cương khí đan điền tiêu hao kịch liệt, cả người có chút chết lặng.
Một chiêu chém ngã người trước mặt, Đường Phong thân mình hơi lảo đảo một
chút, có điều địch nhân vừa thấy thế không khỏi vui mừng: nói một tiếng:
– Hắn đã nỏ mạnh hết đà. các huynh đệ, giết hắn cho ta, vì các tử đệ báo thù!
Đường Phong lạnh lùng nhìn đám người. cương khí mạnh mẽ hét lớn:
– Cút.
Mấy tên liều chết tiến tới bị tiếng quát kiêu ngạo này làm cho dừng lại, tất
cả đứng tại chỗ, những người nhát gan kìm lòng không đậu lui về phía sau vài
bước.
– Ha ha ha ha !
Đường Phong một thân y phục dính máu như nắng chiều đỏ rực đứng một chỗ cuồng
tiếu, nhìn đám người hèn mọn trước mặt nói:
– Một đám ngu ngốc, cư nhiên muốn lấy tính mạng của thiếu gia, các ngươi còn
không đủ tư cách.
mắng xong, Đường Phong xoay người sang chỗ khác, triển khai kinh hồng lược
ảnh, cũng không quay đầu hướng phía trước chạy đi
Một đám người đứng sửng sốt một hồi rồi mới hô to:
– Đuổi theo mau. Tiểu tử này đã không còn khí lực rồi!
Đường Phong tuy rằng chưa tới cực hạn nhưng không thể tiếp tục, một ngàn người
không có khả năng giết sạch, giết hơn nửa cũng đủ rồi. Nơi này rất nguy hiểm,
Đường Phong phải giữ thể lực cùng tinh thần để có thể đối phó với các tình
huống phát sinh.
Giết người, bọn họ không phải đối thủ. Trốn chạy, bọn họ cũng không phải đối
thủ.
Mặc dù có không ít Huyền giai đuổi theo phía sau nhưng dần dần khoảng cách
ngày càng xa, mắt thấy sẽ không đuổi kịp nữa.
Một Huyền giai một bên thở một bên oán giận:
– Tên này rốt cuộc là ai vậy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Một người đột nhiên nhớ tới, giết hơn nửa ngày cư nhiên ngay cả địch nhân là
ai cũng không biết. Nếu cứ vậy trở về còn không bị phân đường chủ chém chết,
nghĩ đến đây hắn vội vàng đứng một bên cao giọng hô: Ta nói hắn là ai a, tốt
xấu gì cũng để lại cái tên chứ!
Ngay cả tên cũng không có, trở về làm sao báo cáo lại đây?
Từ xa thanh âm Đường Phong truyền đến: Thiếu gia chính là Thiên Tú Đường
Phong, đêm nay giết những người này chẳng qua là thu chút lợi tức mà thôi.
Quay về nói với Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nói bọn hắn hảo tẩy sạch cổ
chờ thiếu gia tới chém, trong phạm vi ngàn dặm địa bàn này là của Đường Phong
ta, ai dám nhúng tay tiến vào thiếu gia liền giết.
Bọn người các ngươi một nơi chưa đến hai mươi dặm cũng không buông tha, như
vậy ta càng không để các ngươi chiếm được.
Một đám người liếc nhau, nghĩ rằng, này cũng càn rỡ quá đi. Bọn họ tự nhiên
cũng không đem những lời này báo lại cho Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nếu
làm như vậy là tự đi tìm mắng rồi.
Nhưng hiện tại thì sao? Địch nhân giết hết mấy trăm huynh đệ, sau đó lại tự
nhiên trốn chạy. Có đuổi cũng đuổi không kịp.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Năm đệ tử mở miệng hỏi, còn lại mấy người
này, cũng chỉ có bọn họ là thực lực cao nhất.
Trong đó một đệ tử Lưu Vân Tông nói:
– Đường chủ bảo chúng ta đi đuổi theo người Thiên Tú, mấy vị phó đường chủ
cũng đã đi trước, hiện tại xảy ra chuyện này, chúng ta thế nào cũng không được
chịu thua.
-Như vậy đi!
Một đệ tử Cúc Hoa Đường nói:
– Chúng ta đem người còn lại phân ra ba đường, nói vài người đi tìm mấy vị
phó đường chủ, còn kêu vài người trở về báo tin. những người còn lại tiếp tục
đuổi theo Đường Phong, nghe những lời hắn nói khẳng định là có ý gì đó, hắn
chắn chắn còn tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ cần hắn còn ở lại thì chúng ta có
thể bắt được hắn.
Đề nghị này không tồi, một đám người vội vàng gật đầu.
Đệ tử Cúc Hoa Đường kia lại nói:
– Tiểu tử này quá lợi hại, chúng ta không có ai là đối thủ của hắn, cũng chỉ
có thể thừa dịp hắn suy yếu mà bắt thôi.
-o0o-