Tin tức trên giấy rất đơn giản, chỉ có mấy chữ: Lâm trưởng lão bị thương, cầu
viện binh! Truyền về từ bên Cự Kiếm Môn.
Bạch Tố Y cũng không có cách nào nữa, nàng rất muốn đi thử một chuyến, nhưng
nàng thân là người đứng đầu một tông, căn bản không thể tùy ý làm bậy, nhất
định phải nghĩ tới đại cục.
Nàng và Lâm Nhược Diên cùng mấy vị trưởng lão khác là tỷ muội mấy chục năm,
tình như thủ túc, thấy bồ câu đưa tin về thì nàng chỉ muốn mang người đi cứu
viện ngay, nhưng nàng căn bản không thể rời khỏi Thiên Tú! Có hai vị thiên
giai, một vị bị đã thương bên ngoài, nếu nàng cũng đi thì Thiên tú làm sao bây
giờ?
Có thể nói Bạch Tố Y bị trói chặt cùng với Thiên Tú, đây là bi ai của nàng,
cũng là vinh hạnh của Thiên Tú.
Nàng không thể rời khỏi Thiên Tú, mà người có thể gây tổn thương cho Lâm Nhược
Diên thì thực lực cũng sẽ không thấp, ít nhất cũng phải là thiên giai cao thủ,
phái những vị trưởng lão khác trong môn đi căn bản không làm nên chuyện gì,
cho nên nàng chỉ có thể tới Yên Liễu các, muốn nhờ Tiếu thúc và Đoạn thúc đi
xem một chút.
Đối mặt với ánh mắt khẩn cấp của Bạch Tố Y, hai người nhìn Đường Phong nói.
– Phong thiếu gia, lần này không phải là lão Thang ta không muốn hỗ trợ, ta
và lão Đoạn ở đây Thiên Tú căn bẳn không có nhiều người biết. Đi lại ở Tĩnh An
thành thì không có gì nhưng nếu muốn chúng ta nhúng tay vào việc này rất có
thể sẽ mang đến cho Thiên Tú càng nhiều phiền toái thêm. Địch nhân của chúng
ta so với Thiên Tú còn nhiều hơn.
-Ta hiểu!
Đường Phong gật đầu, trong ánh mắt bắn ra hàn quang.
– Tự ta sẽ đi xử lý chuyện này.
Bạch Tố Y chần chờ một chút nói.
– Phong nhi, ta biết ngươi lo lắng cho an toàn của cô cô ngươi, nhưng chuyện
tình bên kia cũng không đơn giản như vậy, ngươi có thể xử lý được sao?
Đường Phong âm trầm cười một tiếng.
– Không có chuyện gì không thể xử lý, bọn người đó tốt nhất là nên cầu nguyện
cô cô còn sống, nếu có việc gì không hay xảy ra thì thiếu gia ta sẽ diệt cả
nhà của bọn chúng!
Vài ngày trước, Hàn đông trong Tứ Qúy thành chủ chỉ vì có xung đột rất nhỏ với
Lâm Nhược Diên thồi mà Đường Phong đã khiến hắn ê mặt, ngay cả người của Bạch
Đế thành hắn còn không sợ, thì Đường Phong còn có thể sợ người nào?
Hơn nữa mặc dù không ai biết tình huống cụ thể lần này, nhưng từ tin tức đơn
giản trên mảnh giấy thì đoán ra là Lâm Nhược Diên nhất định đã bị thương, hơn
nữa còn bị thương không nhẹ.
Điều này nghĩa là gì? Đường Phong đi lần này nhất định sẽ dấy lên một trận
tinh phong huyết vũ, Tiếu thúc và đoạn thúc có thể dự liệu trước được như vậy.
Bạch Tố Y còn muốn khuyên Đường Phong không nên vọng động, không ngờ Thang Phi
Tiếu đã mở miệng nói.
– Bạch tông chủ cứ để cho Phong thiếu gia đi đi, Lâm trưởng lão là người thân
của Phong thiếu gia, cho dù bây giờ ngươi không muốn để hắn đi cũng không
được. hơn nữa ngươi cũng không cần lo lắng cho an toàn của Phong thiếu gia,
lão Thang ta đảm bảo hắn sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Đường Phong nói.
– Tông chủ, giải thích đơn giản chuyện lần này cho ta biết đi.
Bạch Tố Y thấy Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cũng cam đoan như vậy rồi, mặc
dù không biết tại sao bọn họ lại yên tâm để Đường Phong đi một mình như thế,
nhưng hiện tại căn bản không có ai đủ điều kiện, nên chỉ có thể kể đơn giản
lại một lần.
Chuyện tình bên Cự Kiếm môn vẫn do Dịch Nhược Thân chịu trách nhiệm, Thiên Tú
ở bên đó chỉ chiếm cứ nơi vốn là tông môn của Cự Kiếm Môn, địa bản đại khái
không tới hai mươi dặm, mục đích chủ yếu là để thu đồ đệ.
những chuyện khác hết thảy đều coi như không nghe không thấy, cũng không xen
vào.
Nhưng vài ngày trước, Dịch Nhược Thần ở bên kia phát hiện ra, những mầm tốt
nhất mình tìm được đều không tới được Thiên Tú mà bị người khác chặn lại giữa
đường. Sau khi nghe ngóng mới biết được hóa ra những mầm tốt kia đã bị các thế
lực khác đoạt đi.
Sau khi Cự Kiếm môn bị tiêu diệt, những thế lực khác xung quanh ở đó cũng tràn
vào tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt những mối làm ăn vốn thuộc về Cự Kiếm Môn,
khống chế mấy tòa thành kia.
Lúc mới bắt đầu mọi người còn hứng thú với việc tranh chấp này nên không có ai
tới gây phiền phức cho Thiên Tú. Sau khi địa bàn đã phân chia gần xong, việc
làm ăn cũng đoạt được, tình huống căn bản đã ổn định thì những thế lực này mới
nhớ tới người của Thiên Tú đang ở trong Cự Kiếm Môn, sau đó chặn lại những mầm
tốt mà Dịch Nhược Thần tìm được.
Việc này chẳng qua cũng không lớn không nhỏ, nhưng thực lực của Dịch Nhược
Thần không đủ, không thể lý luận với mấy thế lực này, dù sao quả đấm của nàng
cũng không lớn như người ta, nên muốn Lâm Nhược Diên đi qua xử lý.
Chẳng qua không ai lường được Lâm Nhược Diên chuyến này mới đi hơn mười ngày
đã bị thương, hơn nữa bên kia còn truyền tin về muốn tìm viện binh. Bạch Tố Y
cũng chỉ biết bấy nhiêu, còn chuyện rốt cuộc Lâm Nhược Diên bị thương như thế
nào thì nàng hoàn toàn không biết.
Mà bồ câu đưa tin hẳn là vừa thả ra sáng nay, mãi cho tới lúc xế chiều mới tới
Thiên Tú. Nói cách khác, có thể là Lâm Nhược Diên bị thương vào tối qua.
Có thể gây thương tổn cho một Thiên giai trung phẩm, địch nhân nhất định không
quá cường đại, nhưng chắc chắn cũng không quá yếu.
Sau khi nói cho Đường Phong những thứ này, Bạch Tố Y mở miệng nói.
– Thiết trưởng lão đã điều động hơn năm trăm người, tu vi của tất cả đều là
từ Hoàng giai trở lên, đang chờ ở nội tông. Các nàng sẽ đi cùng với ngươi, vạn
nhất thật sự có xung đột thì đây cũng là một phần sức chiến đấu không nhỏ.
Đường Phong lắc đầu nói.
– Tông chủ cứ các nàng tự mình đi đi, ta đi một mình, mấy trăm người cùng đi
thì tốc độ quá chậm.
Sau khi nói xong, Đường Phong vẫy tay với Linh Khiếp Nhan.
– ngươi theo ta đi!
Linh Khiếp nhan biết điều gật đầu.
Đường Phong thậm chí cũng không chào hỏi với bọn Tiếu thúc, trực tiếp chạy ra
khỏi Yên Liễu các. Linh Khiếp Nhan theo thật chặt sau lưng, lóe lên rồi biến
mất.
Bạch Tố Y mê man nói.
– Tiểu nha đầu này….
Nàng lúc trước cùng từng nghe nói qua Linh Khiếp Nhan, nhưng cũng không biết
bí mật của Linh Khiếp Nhan, giờ nhìn thấy nhất thời liền giật mình, bởi vì tốc
độ của nàng quá nhanh, hơn nữa lúc di chuyển, trên người căn bản không có bất
kì cương khí ba động, giống như tùy tiện đi lại mà thôi.
Thang Phi Tiếu nói.
– Có con bé đi theo thì không cần ta và lão Đoạn đi cùng nữa.
Trong lòng lo lắng cho an nguy của cô cô, lúc Đường Phong chạy như bay trên
đường căn bản không giữ lại thực lực, nhờ có hai lần rèn luyện cơ thể nên tốc
độ phát ra thật sự khiến Linh Khiếp Nhan có chút giật mình.
Hắn cũng không cố ý chọn đường thế nào, chỉ xông thẳng ra như thế, gặp phòng
né phòng, gặp tường vượt tường, cơ hồ chẳng được bao lâu đã chạy tới Tĩnh An
thành, sau khi vọt vào Tĩnh An thành, Đường Phong liền leo lên nóc nhà, trực
tiếp bay vút đi trên nóc nhà.
Không ai có thể thấy rõ thân ảnh của hắn và Linh Khiếp Nhan, cơ hồ chỉ để lại
hai đạo tàn ảnh kéo dài trong mắt mọi người, xoẹt một tiếng đã biến mất nơi
cuối tầm mắt.
Không đến năm mươi tức thời gian đã vọt ra khỏi Tĩnh An thành.
Linh Khiếp Nhan vẫn không nhanh không chậm theo sát ngay phía sau Đường Phong
như cũ, hai tay nàng nắm chặt thành quả đấm, một cái đặt trước ngực, một cái
trước miệng. Lúc nàng bay về phía trước, cả người thậm chí cũng không có bày
vẽ động tác gì, chẳng qua là nhẹ lướt đi, chân không chạm đất, y phục cũng
không gió cũng tự động đậy.
-o0o-