Vô Thường – Chương 191: Chia linh thú. (Thượng) – Botruyen

Vô Thường - Chương 191: Chia linh thú. (Thượng)

Trên con đường đi về Thiên Tú, Đường Phong và hai đại sát thần vừa đi vừa trò
chuyện, Linh Khiếp Nhan nằm trên lưng Đường Phong, lưỡi nhác giả vờ ngủ.

Đi sau mấy người này là mấy con linh thú đã trưởng thành, cái bóng đổ dài trên
mặt đất.

Tiếu thúc nói:

– Phong thiếu gia, bây giờ không có người ngoài, nói một chút cho bọn ta biết
rốt cuộc ánh mắt của nha đầu kia có cái gì huyền bí, ta thế nào cũng cảm thấy
nàng ta không giống người bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta
vẫn là người bình thường.

Đoạn Thất Xích đứng một bên nói:

– Ta cũng nghĩ vậy.

Đường Phong nói:

– Nàng ta đúng là người bình thường, mặc dù đã từng tu luyện qua nhưng căn
bản không luyện được thứ gì ra hồn, trong cơ thể không tồn tại chút linh khí
nào cả.

Tiếu thúc ngạc nhiên nói:

– không có thực lực thì sao có thể hù dọa đám nam nhân nhìn vào nàng ta thành
bộ dạng như vậy?

– nhãn tình của nàng, thật giống như muốn người ta trầm mê trong đó, trời
sinh một đôi mị nhãn, nàng có thể thi triển được Mị Thuật, khiến người khác
lâm vào ảo giác, lúc ta và nàng uống rượu suýt chút nữa cũng bị trúng chiêu.

Lúc Đường Phong nói những lời này, trong đầu không tự chủ được nhớ lại cảnh
đôi môi của hai người chạm vào nhau.

Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích nhìn nhau một cái, hai người cũng cảm thấy
hơi khiếp sợ. Thế giới rộng lớn, không có gì là không thể, lây kinh nghiệm bao
năm hành tẩu của họ thì loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, so với
những gì mắt thấy tai nghe đúng là chưa từng gặp.

Mị Thuật, quả thật là có, nhưng cũng cần có thực lực cao thâm làm cơ sở mới có
thể làm được, nữ nhân thi triển Mị Thuật không chỉ đơn giản là có nhãn thần
quyến rũ, có đôi khi còn cần động tác càn rỡ, thậm chí còn có người bôi loạn
đủ loại nước hoa đặc biệt lên người để phụ trợ thêm. Nhưng nữ nhân tên Thi Thi
này chỉ cần dùng nhãn thần, thậm chí ngay cả dung mạo thật sự cũng bị một lớp
lụa mỏng che đi mà cũng có thể làm được loại trình độ này, Mị Thuật của nàng
và Mị Thuật của người khác, ai mạnh ai kém vừa nhìn là biết ngay.

Hơn nữa, Mị Thuật do Thi Thi thi triển ra không đơn thuần chỉ là Mị Thuật bình
thường, trong đó còn có một chút ảo thuật, bởi vì nhìn những người bị nàng dọa
thì thấy rõ là không phải bị sắc đẹp mê hoặc.

những tin tức về đôi mắt của Thi Thi mà Đường Phong lấy được từ trung niên phụ
nhân cũng rất mơ hồ, Mị Thuật của Thi Thi rốt cuộc thâm hậu tới mức nào thì
ngay cả trung niên phụ nhân cũng không biết được, nhưng Đường Phong dám khẳng
định là lúc nàng ta đối phó với mình vẫn chưa dùng hết toàn lực, hơn nữa còn
giữ lại thực lực rất lớn, nếu không thì mình có thể đã không cách nào thoát
khỏi ảo cảnh kia được.

Nói ra hết những gì mình biết, Đường Phong vốn hi vọng hai đại sát thần sẽ
giải thích cho mình hiểu, nói rõ tình huống thật cặn kẽ, để tránh lần sau có
gặp đucợ địch nhân có loại năng lực này thì lúc đó cũng không tới mức bó tay
không biết làm gì. chẳng ngờ được hiểu biết của hai đại sát thần về Mị Thuật
cũng chỉ là nửa vời, chỉ dồn sức hỏi xem rốt cuộc Đường Phong đã làm chuyện gì
trong ảo cảnh.

Đường Phong xem như đã nhìn ra, Đoạn thúc bình thường ra vẻ là người thành
thật, kỳ thực bên trong cũng rất muộn tao. Tiếu thúc thì khác, vô luận là bề
ngoài hay bên trong cũng đều phong tao như vậy.

Nhưng ba người đều không ngoại lệ, ai cũng tương đối bội phục nữ nhân tên Thi
Thi này.

Nàng ta không có chút thực lực nào, e là một cương sĩ mới tu luyện một ngày
thì cương khí trong người cũng nhiều hơn hẳn nàng ta. Nhưng nàng ta có thể
dùng nhãn tình để chiến thắng bất kỳ đối thủ nào, dù kẻ đó có mạnh hơn mình vô
số lần. cũng không biết nàng ta có thể thắng được người có thực lực cao cỡ
nào.

Đoạn đường mười dặm, rất nhanh đã về tới Thiên Tú. Quen đường trở về Yên Liễu
các, mấy đại nam nhân nhất thời trợn tròn mắt.

bởi vì vài chục con linh thí con và bốn con linh thú trưởng thành khiến bọn họ
không biết nên xử lý thế nào cho phải.

Đường Phong ước gì bây giờ có thể chia hết mấy con linh thú nhỏ kia cho mấy đệ
tử Thiên Tú luôn cho rồi, nhưng trời đã sẫm tối, tất cả đệ tử Thiên Tú đã sớm
nghỉ ngơi cả rồi, chỉ đành đợi tới ngày mai.

Mang những thứ này về cũng khiến mấy nữ nhân vui vẻ một phe, trên có Tần Tứ
Nương, dưới có Tiểu Manh Manh, ở giữa có Bảo Nhi và Mộng Nhi, xum xít bên cạnh
mấy cái lồng, chỉ trỏ nhìn ngắm mấy con linh thú nho nhỏ chen chcus sưởi ấm
cho nhau.

nữ nhân mà, có mấy ai mà không thích mấy động vật nhỏ thws này, cho dù đây đều
là linh thú con có tính công kích.

Đoạn thúc bất đắc dĩ nói:

– Ta đi làm vài món ăn khuya.

Mấy người vào thành lúc xế chiêu, cũng chưa ăn uống được gì, đồ ăn nào trong
Túy Xuân Lâu cũng là đồ có tẩm thuốc mê. Linh Khiếp Nhan lúc này chẳng mệt
chút nào, tinh thần phấn chấn, trước tiên lấy mấy thứ mà nàng mua cho Tiểu
Manh Manh ra đưa cho con bé, sau đó lại đứng bên cạnh mấy cái lồng, giới thiệu
tên gọi của mấy con linh thú nhỏ này cho mọi người biết, có tập tính và khuyết
điểm thế nào, lớn lên trông ra sao. Linh Khiếp Nhan đối với những thứ này
đương nhiên chính là chuyên gia, khiến cả đám người bị dọa sửng sốt một phen.

Thang Phi Tiếu bưng bát nước lớn ngồi xổm trên đất ăn mấy món mà Đoạn Thất
Xích vừa làm xong, vừa ăn vừa chép miệng:

– Không hổ là từ trong núi ra nha, đúng là không giống bình thường mà.

Đường Phong suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:

– Nha đầu, bằng không thì mai ngươi với ta mang mấy con linh thú này ra
ngoài, có ngươi giải thích cho mấy nữ nhân kia thì các nàng cũng biết sau này
nên nuôi bọn nó thế nào.

Linh Khiếp Nhan gật đầu nói:

– Được, bất quá chúng ta đi lúc sáng có được không, xế chiều ta có chuyện cần
làm.

Đường Phong ngạc nhiên nói:

– ngươi có chuyện gì?

Linh Khiếp Nhan ngoe nguẩy cái đầu nhỏ, nói với vẻ bí hiểm:

– Không nói cho ngươi!

Lúc tối ngủ hơi trễ một chút, bì Linh Khiếp Nhan toàn đòi ngủ với Đường Phong,
Đường Phong khuyên can mãi mới lừa được con bé tới ngủ ở phòng của Bảo Nhi và
Mộng Nhi, nhờ hai nha đầu chiếu cố con bé, trước khi rời đi, vẻ mặt của Linh
Khiếp Nhan không vui, tức giận nhìn Đường Phong.

Ngày thứ hai dậy thật sớm. hai người Đường Phong và Linh Khiếp Nhan liền mang
theo mấy chục con linh thú này chạy tới Nguyện Hiên Đài hô to hô nhỏ. Mấy nữ
hài Thiên Tú cùng vừa thức dậy, sau khi rửa mặt xong, đang muốn bắt đầu một
ngày tu luyện thì lại nghe Đường Phong vận cương khí gào to một tiếng:

– Có vị sư tỷ nào nguyện ý nhận nuôi linh thú không? Xin những sư tỷ sư muội
có lòng yêu thương và tinh thần trách nhiệm tới Nguyện Hiên Đài báo cáo!

Đường Phong vừa hô xong một lúc thì sóng người bắt đầu khởi động từ bốn phương
tám hướng, chạy ra cũng phải tới cả ngàn người.

Linh Khiếp Nhan đứng bên cạnh có chút hả hê nói:

– Phong ca ca ngươi thảm rồi, ở đây chỉ có một ít linh thú, ta xem ngươi sẽ
nói năng với mấy người này thế nào đây.

Đường Phong vẻ mặt đau khổ nói:

– Làm sao cho phải đây?

Chính mình hiển nhiên đã đánh giá thấp nhiệt tình và yêu thương của nữ nhân
rồi, dẫn tới bây giờ thành tình trạng sư nhiều cháo ít, hoàn toàn không đủ để
chia.

Mấy đệ tử tới trước tiên còn chào hỏi Đường Phong và Linh Khiếp Nhan vài câu,
nhưng khi vừa nhìn thấy mấy con linh thú nhỏ kia thì mọi người liền cao hứng
ghê gớm. mỗi người đều cẩn thận bắt lấy một con trong lồng cầm trên tay, hai
mắt cùng phát sáng.

-o0o-

Vài chục con linh thú con trong nháy mắt đã bị chia xong.

Đường Phong bất đắc dĩ, ôm quyền nói:

– Các vị sư tỷ sư muội, xin hãy nghe ta nói vài câu trước đã.

Mặt mũi Đường Phong cũng còn một chút, vừa nói ra câu kia thì Nguyện Hiên Đài
đang huyên náo lập tức yên tĩnh lại, mấy ngàn con mắt chăm chú nhìn hắn, Đường
Phong ho khan một tiếng, mở miệng nói:

– Ta không ngờ được lại có nhiều người như vậy, nhưng trên tay ta chỉ có
khoảng ba bốn mươi con linh thú nhỏ thôi, chỉ có ba bốn mươi người là có cơ
hội nhận nuôi một con linh thú. Cho nên ta hy vọng những con linh thú này có
thể tìm được một chủ nhân có lòng yêu thương, có trách nhiệm, đối đài với
chúng như bằng hữu, ngoài ra, cũng không thể làm trễ nài việc tu luyện của
mình, bằng không sau này ta chính là đầu sỏ gây họa rồi. Nếu như ai tự nhận là
mình có thể đáp ứng được những điều kiện trên thì xin cầm theo linh thú mình
bắt được đi tới phía trước, tiểu nha đầu này có thể dạy các ngươi nên nuôi
dưỡng linh thú thế nào, sẽ nói cho các ngươi biết về đặc điểm và những thứ mà
loại linh thú đó yêu thích. Nếu không thể đáp ứng được những điều kiện này thì
ta khẩn cần các vị bỏ chúng xuống, để chúng có thể nhận được một chủ nhân thật
tốt.

những lời Đường Phong nói mặc dù không dễ nghe, nhưng đều là sự thật, sau khi
nghe xong những lời này, có mười mấy đệ tử Thiên Tú vừa bắt được linh thú, lưu
luyến đặt linh thú trên tay xuống.

Không phải các nàng không có lòng yêu thương, cũng không phải không có tinh
thần trách nhiệm mà là sợ việc nhận nuôi linh thú sẽ làm chậm trễ tu luyện của
mình.

những người còn lại liền chen tới trước mặt Linh Khiếp Nhan, hỏi con bé xem
nên nuôi dưỡng linh thú thế nào cho đúng, chúng là chủng loại gì, có năng lực
gì.

Sự tinh thông của Linh Khiếp Nhan đối với linh thú có lẽ cũng giống như Đường
Phong tinh thông độc dược và ám khí, giải quyết mấy vấn đề này đương nhiên là
dễ như trở bàn tay.

Mười mấy con linh thú nhỏ vừa được thả xuống rất nhanh cũng bị cầm đi, người
bắt được tự nhiên vô cùng vui mừng, người không bắt được thì cảm thấy tiếc
hận, các cô gái yến sấu phì hoàn vây Đường Phong vào giữa, một tiếng Phong sư
đệ, hai tiếng Phong sư ca, bảo hắn giúp mình tìm một con linh thú con.

Đường Phong lần đầu nghe được có người gọi mình là Phong sư ca, trong nhất
thời cả người cũng lâng lâng. TRong mấy nữ hài đó có không ít người xin gia
nhập vào Thiên Tú sau trận đánh với Cự Kiếm Môn, tuổi vẫn còn nhỏ, đương nhiên
sẽ gọi Đường Phong là sư ca.

Đối với yêu cầu của các nàng, Đường Phong cũng không còn cách nào khác. những
linh thú con này chẳng qua là do người của Linh thú đường bắt ra, chẳng liên
quan gì tới mình, chỉ vì bọn chúng thật sự còn quá nhỏ, không thể thả ra tự
nhiên, cho nên mới phải để con người nuôi dưỡng.

Trừ mấy con linh thú nhỏ này, bên trong Yên Liễu các còn có bốn con linh thú
trưởng thành, nhưng mấy con linh thú này đã không thể thuần dưỡng được nữa,
tính tình hung hãn của chúng đã được định rồi, nếu không phải có Khiếu Thiên
Lang và Linh Khiếp Nhan ở đây thì bốn con linh thú kia đã sớm bỏ chạy rồi, Chờ
thương thế của bọn nó lãnh hẳn rồi, nếu bọn nó muốn về Khúc Đình sơn thì về,
nếu không muốn về thì ở lại Thiên Tú cũng được, cho chúng canh nhà cho Thiên
Tú cùng tốt.

Ba bốn mươi con linh thú con, trong đó có rất ít con cùng loài, chỉ có vài
cái, còn lại đều linh thú khác loài cả, Linh Khiếp Nhan giải thích cặn kẽ về
từng loài, ứng phó với cả trăm ngàn vấn đề, nói xong thì miệng cũng đắng, lưỡi
cũng khô.

Bận rộn tới sau buổi trưa, vất vả lắm mới xử lý xong vấn đề về linh thú, ngẩng
đầu lên nhìn thì Đường Phong đã sớm chạy mất bóng từ lúc nào rồi.

Linh Khiếp Nhan bị chọc giận rồi! Con bé còn tưởng rằng Đường Phong vẫn đứng
chờ bên cạnh mình, ai ngờ Phong ca ca của mình thấy việc không ổn đã sớm co
giò chạy mất rồi.

trở lại trong Yên Liễu các, Linh Khiếp Nhan đánh Đường Phong đang nằm nghỉ
ngơi một trận, trút hết bất mãn và ủy khuất trong lòng của mình. Bất quá con
bé đánh đấm cùng như gãi ngứa cho người ta vậy, quả đấm nhỏ nện xuống chẳng
đau chút nào, khiến cho Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương ở bên cạnh thấy vậy
liền cười không ngớt.

Sau khi đánh xong, Linh Khiếp Nhan kéo Đường Phong chạy vào trong phòng, binh
một tiếng đã đóng cửa phòng lại, Tiếu thúc lập tức dỏng lỗ tai lên, muốn nghe
trộm xem hai người làm gì trong phòng.

o0o

Nàng vốn chỉ là nữ nhân, một nữ nhân địa vị thấp kém, phụ trách làm những việc
lặt vặt trong Lưu Vân Tông. Không thể tu luyện, không có địa vị, chỉ sau khi
được phụ nhân trung niên ưu ái thì cuộc sống mới tốt đẹp hơn. ngay cả khi
không muốn gả cho con của phụ nhân trung niên thì cũng là việc đã rồi, danh
phận đó chẳng thể thay đổi được.

Một nhà ba người của phụ thân trung niên đều táng mạng trong tay mình, nói cho
đúng thì Thi Thi vậy đã coi mình như kẻ địch của nàng.

Vu Trung xông lên lầu hai, thò đầu ra ô cửa sổ hô lên:

– không thấy nàng ta đâu cả!

– Ta biết rồi.

Đường Phong gật đầu đáp.

– Phong thiếu gia.. .Người xem này, ở đây có nhiều thứ lạ lắm.

Vu Trung lắp bắp nhát gừng nói, hắn hành sự không tốt, hiện giờ đã cảm thấy vô
cùng xấu hổ, may mắn là Đường Phong không hề truy cứu trách nhiệm, bằng không,
hắn làm gì còn mặt mũi nào mà đi học đao pháp của Đoạn Thất Xích nữa đây.

nghe Vu Trung nói vậy, Đường Phong liền phi thẳng qua cửa sổ, liền đó Thang
Phi Tiếu cũng theo sát phía sau.

Bên trong phòng đúng là vẫn còn những kẻ mà Vu Trung cử đến. chỉ có điều, giờ
phút này họ đều nằm lăn dưới đất, mắt trợn trừng nhìn thẳng về phía trước mặt,
khóe miệng đầy dài dớt. nhịp thở aấp sáp, đồng tử đang dãn ra.

Nếu không bị đe dọa đến tính mạng Thi Thi sẽ không ra tay giết người, chẳng
qua chỉ là dùng chút thủ đoạn để làm họ sợ hãi mà thôi.

Ngoài ra, trên một bức vách còn có viết mấy chữ lớn màu đỏ tươi, hẳn là dùng
máu mà viết. người đã thảo nên những chữ này chắc đã cắn đầu ngón tay để viết
lên vách.

Chi gồm có ba chữ:

“Huyết trái huyết..(Nợ máu phải trả bằng máu)

Sau đó vẫn còn vài nét nữa, nhưng chỉ viết nửa chừng rồi dừng lại. Đường Phong
ngưng trọng nhìn mấy huyết tự đó, hồi lâu, đột nhiên mỉm cười.

Mặc dù chỉ là mấy chữ đơn giản nhưng qua đó, Đường Phong có thể hình dung ra
tâm trạng của Thi Thi lúc viết ra những chữ này.

Nét chữ thứ nhất kiên định, có lực, trong lòng Thi Thi hẳn là tràn đầy hận ý
với Đường Phong. vì ba người nhà phu quân tương lai của mình mà báo thù rửa
hận.

Đến nét chữ thứ hai thì đã mềm mại hơn, chứng tỏ hận ý trong lòng của Thi Thi
đã dần dần suy giảm, tiêu tan, không còn khí thế như trước. Tương tự với nét
chữ thứ ba, hoàn toàn không có sát khí, mặc dù là dùng máu để viết, nhưng nét
hỗn loạn, không rõ kết cấu, rất khó để đọc ra. Mặc dù cùng kiểu với chữ thứ
nhất nhưng phải nói là khác nhau một trời một vực.

Cho đến chữ cuối cùng. Thi Thi không viết nổi nữa, nàng chẳng thể tự ép bản
thân mình giữ sự cừu hận này, bởi vì bản thân nàng vốn không phải là người như
thế.

Nàng không có chút tình cảm nào với vị phu quân tương lai kia, thậm chí còn là
chán ghét. Cái chết của hắn mặc dù do Đường Phong ra tay, nhưng coi như là hắn
gieo gió gặt bão. Khi Đường Phong hạ sát hắn, Thi Thi lại có chút cảm giác
thanh thản, thư thái.

Dù phụ nhân trung niên đối với mình rất tốt những mới vừa rồi bà ta đã đem
mình ra làm lá chắn, hành động như vậy khiến cho còi lòng Thi Thi lạnh lẽo.

-o0o-

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.