Tiếu thúc cùng Đoạn thúc đã đem toàn bộ các con linh thú non vào trong lồng,
mỗi người giữ hai cái, những con linh thú nhỏ nhắn trong đó nằm chật sát vào
nhau, thỉnh thoảng còn kêu lên vài tiếng.
Bọn chúng dường như cũng hiểu được những người này không hề có ác ý nên tiếng
kêu không hề thê lương bi thảm như trước. Đi theo cạnh hai đại sát thần còn có
bốn con linh thú trưởng thành cấp ba, cấp bốn, chúng chỉ lặng im liếc nhìn.
Thấy Khiếp Linh Nhan chôn xong những con thú non đã chết, Đường Phong liền
nói:
– Đi thôi.
Khiếp Linh Nhan chậm rãi đứng dậy, rảo bước tới cạnh Đường Phong rồi ngẩng đầu
nói:
– Ta ngửi thấy rất nhiều mùi thảo dược, hẳn là bọn họ lấy từ Khúc đỉnh Sơn
ra, Phong ca ca thu lấy, ta có việc cần dùng đến đó.
Đường Phong hỏi:
– ở chỗ nào vậy?
Dù vừa mới tra xét thông tin từ những kí ức kia, hình như là có điều này nhưng
Đường Phong đã không để tâm lắm, đến khi Khiếp Linh Nhan nói mới nhớ ra.
Khiếp Linh Nhan dẫn Đường Phong vào một gian phòng, vừa mới mở cửa, một luồng
khí nồng nặng mùi thuốc liền phả ra.
Đưa mắt nhìn thì thấy gian phòng chứa đầy linh thảo, dược liệu, nhiều không kể
xiết, đủ loại màu sắc, ngay cả dược liệu trân quý cũng có một ít, thậm chí còn
có cả những loại tương đối hiếm gặp. những thảo dược này cũng là do những
người của Linh Thú Đường hái về, đã tích lũy lâu nay nên số lượng không hề ít.
phần lớn là những chủng loại khó thể mua được bên ngoài.
Bản thân Đường Phong lần trước tới Khúc Đỉnh Sơn cũng từng hái không ít thảo
dược nhưng cũng chỉ có hạn. thời gian ở đó cùng ngắn, sao sánh được với tích
lũy lâu năm này của Linh Thú Đường.
Đằng nào những kẻ ở đây đều đã toi mạng, biết cái cáo trạng sát nhân này chắc
chắn sẽ trút lên đầu mình nên Đường Phong chẳng hề khách khí, vơ sạch thảo
dược đưa vào Mị ảnh không Gian.
Tất cả xong xuôi mấy người từ từ rời Linh Thú nội đường, phía đằng xa hiện đã
tụ tập thành một đám người đứng hiếu kì xem náo nhiệt, mà mấy người còn mang
theo vài con linh thú bị thương, cho dù muốn che giấu hành tung cũng không
được nữa rồi.
Rời khỏi Linh Thú Đường, đám Đường Phong đi bộ dọc theo một con phố, chầm chậm
rời khỏi tầm mắt những người đang coi náo nhiệt, chỉ có điều do có mấy con
Linh Thú theo sát nên rất dễ gây chú ý.
Đường Phong dừng bước, cười nói:
– Tiếu thúc, các người nên đem những Linh Thú non này về Thiên Tú trước đi,
ta ghé qua Túy Xuân Lâu một chuyến đã.
Thang Phi Tiếu cúi đầu suy ngẫm một lúc, đưa hai chiếc lồng đang cầm trên tay
cho Thất Xích rồi nói:
– Ta sẽ đi cùng với Phong thiếu gia, lão Đoạn, ngươi chịu khó đem vị tiểu tổ
tông này về nhé.
Đoạn Thất Xích liếc nhìn Khiếp Linh Nhan, cũng biết, sự tình Túy Xuân Lâu kia
còn chưa giải quyết xong. giờ đương nhiên phải chia nhau ra hành động, vì vậy
cũng không phản đối, gật đầu đáp:
– Được, chỉ có điều bà cô trẻ này có nguyện ý đi với ta không lại là chuyện
khác, còn phải nhờ Phong thiếu gia ngỏ lời đã.
Đường Phong nhìn qua Khiếp Linh Nhan, tiểu nha đầu này thừa dịp nói:
– Tốt hơn hết là ta cùng Đoạn thúc chờ các người bên ngoài thành cho đến khi
các người xong việc nhé.
Đoạn thúc thúc nghe vậy hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng đau khổ nói:
– Bà cô trẻ à, ngươi đừng làm như vậy, lão Đoan ta không kham nổi đâu.
Đường Phong cười nói:
– Vậy thì các người cứ chờ chúng ta ngoài thành đi. Ta và Tiếu thúc đi một
chuyến rồi trở về ngay thôi.
Khiếp Linh Nhan gật đầu, gọi bốn con Linh thú đang bị thương, rồi dẫn đầu nhằm
hướng cửa thành Tĩnh An mà bước đi.
Đường Phong cũng quay sang nói với Tiếu thúc:
– Đi thôi.
Trên đường đi tới Túy Xuân Lâu. Đường Phong mải miết suy nghĩ xem nên xử lý
thế nào đối với nàng Thi Thi. Bình thường mà nói, chém một đao là xong. Nhưng
nàng ta đã có ý tốt nhắc nhở mình trong lúc hiểm nguy. mình không thể lấy oán
trả ơn được. hơn thế, bản thân nàng cũng không hề có chút thực lực nào, chỉ là
được tạo hóa trời đất ban cho cặp mị nhãn kì lạ kia.
Không thể giết, càng không thể giữ lại. Điều này thực sự làm cho Đường Phong
đau đầu.
Hiện giờ Túy Xuân Lâu vẫn còn rất huyên náo, vì những khách đang ăn chơi hưởng
thụ lẽ nào lại để cho Vu Trung dẫn người phá quấy cắt ngang? Lúc Đường Phong
tới Túy Xuân Lâu đã có rất nhiều người đang tranh cãi với Vu Trung.
Vu Trung vẫn tươi cười giải thích với những người khách kia, hắn cũng không hề
ỷ thế hiếp người, lấy thân phận là lão bản nhẹ nhàng, ôn hòa giải quyết.
Thấy Vu Trung đang đứng bên ngoài, sắc mặt Đường Phong không khỏi trầm xuống.
những người đang gây ồn ào kia thấy Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu xuất hiện
liền không dám lớn tiếng nữa, bởi vì họ đều biết thân phận của Đường Phong,
đều biết gã này là từ Thiên Tú đến.
– Phong thiếu gia.
Vu Trung kính cẩn hành lễ.
– Chẳng phải ta đã dặn ngươi phải đích thân trông coi nữ nhân kia sao?
Nét mặt Đường Phong hiện lên vẻ giận dữ.
Vu Trung lúng túng nói:
– Phong thiếu gia thứ lỗi cho, những vị khách này gây chuyện quá mức nên ta
phải ra mặt giải quyết… bằng không Túy Xuân Lâu bị họ phá tung lên mất! Chỉ
có điều người cứ yên tâm, ta đã cử người giám sát nàng ta.
Theo suy nghĩ của Vu Trung, Thi Thi chẳng qua là một nữ nhi phong trần, không
chút võ công, tùy tiện sai mấy người cũng đủ quản nàng rồi, nhưng hắn lại
không biết dù Thi Thi không có chút thực lực nào nhưng còn nguy hiểm so với
người thường rất nhiều.
Trong tâm trí Đường Phong chợt gợi lên một dự cảm không hay, dù nói trường hợp
này khó có chuyện Thi Thi thoát khỏi Túy Xuân Lâu, nàng ta vốn lòng dạ mềm
yếu, thương người nhất định sẽ không hạ độc thủ với những người canh chừng
nhưng đám người Vu Trung cử đến lại là đám tam giáo cửu lưu, lưu manh du côn
trong thành Tĩnh An….
chẳng may chúng động chân, động tay, chọc giận Thi Thi, nàng ta bị ép phải
xuống tay, vậy sẽ gay go to. Dựa vào thực lực của bọn chúng mà nói, chẳng thể
nào chống chọi nổi được cặp mắt đầy mị lực của Thi Thi.
Thấy một đám khách vẫn còn đang vây kín bên ngoài Túy Xuân Lầu, Đường Phong
không nhịn được đành nói:
– Trong vòng ba ngày kể từ ngày mai, Túy Xuân Lâu sẽ giảm giá 50%, coi như
chuộc lỗi cho sự cố ngày hôm nay, kính mong quý vị thông cảm!
nghe xong những lời này, tất cả mọi đều không khỏi vui mừng, ngừng gây náo
loạn, tâng bốc Đường Phong lên tận mây xanh, nào là thế gian hiếm có, nào là
thiên hạ vô song.
Hàn huyên đôi lời, Đường Phong vội vào trong Túy Xuân Lâu. Vu Trung thấy nét
mặt Đường Phong không ổn bèn cảm thấy bất an, chạy theo vào.
– vẫn còn ở phòng cũ à?
Đường Phong vừa đi vừa hỏi.
Vu Trung đáp:
– Dạ đúng thưa Phong thiếu gia, Thi Thi cô nương trước sau vẫn bất động đứng
bên ô cửa sổ.
Vu Trung vừa dứt lời ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy hình bóng Thi Thi tựa bên
cửa sổ tinh xảo của lầu hai! Không những thế, cả gian lầu là một màn im lặng,
không hề có tiếng động, kể cả những người mà Vu Trung đã an bài để trông coi
Thi Thi cũng không thấy đâu cả.
– người đâu? Lăn hết ra đây cho ta.
Vu Trung hô lớn một tiếng, nhưng căn bản không có ai trả lời.
– Tiếu thúc.
Đường Phong quay đầu lại nhìn Thang Phi Tiếu.
Thang Phi Tiếu lắc đầu:
– Trong phòng không hề có khí tức của nữ nhân, chỉ có mấy gã nam nhân, tựa
như vẫn còn đang kinh sợ.
– Quả nhiên như vậy!
Đường Phong thở dài một tiếng, mặc dù đã đoán biết được trước, nhưng khi sự
việc xảy ra, Đường Phong vẫn cười khổ măi không thôi.
Thi Thi đã bỏ trốn đồng nghĩa là nàng coi mình như kẻ địch, nếu không sao phải
trốn chạy?
-o0o-