Vô Thường – Chương 187: Cặp mĩ nhãn vô song. – Botruyen

Vô Thường - Chương 187: Cặp mĩ nhãn vô song.

– Ngươi giết ta đi.

Thi Thi chậm rãi nhắm hai mắt.

– Tốt ta sẽ thành toàn cho ngươi, đưa ngươi đi gặp con ta xem như thành toàn
tâm nguyện của hắn.

Phụ nhân trung niên sắc mặt hung ác chuẩn bị dùng sức cắt đứt cổ Thi Thi.

Nhưng sau một khắc, nét mặt của nàng cứng ngắc, bởi vì vô luận dùng sức như
thế nào nàng cũng không thể nhúc nhích một chút.

Thang Phi Tiếu cười lạnh nói.

– ngươi coi Cách không thủ của ta là giả ư?

Dùng tay phát động kình khí cách không, phụ nhân trung niên căn bản dự liệu
được tình thế quỷ dị nhường vậy.

Mụ ta hoảng hốt nhìn xuống, ánh mắt dường như mờ đi, dẫu dùng toàn lực vẫn
không thể nào huy động được binh khí chút nào.

Thừa dịp đối phương phân tâm, Đường Phong vung tay tạo thành một đường cong,
hai thanh phi đao lấp lánh hàn quang lao đi giữa màn đêm, trong chớp mắt đã
công kích tới thẳng mặt mụ.

“Phập phập” hai tiếng khẽ vang lên. Một thanh phi đao cắm vào cổ tay phải đang
cầm kiếm của phụ nhân trung niên, xuyên vào tận xương cốt. Phi đao còn lại đâm
trúng tròng mắt mụ ta.

Đạo lực cường đại cuốn bay mụ. thân hình tựa như diều đứt dây bay ngược lại
đàng sau. lộn nhào xuống đất. sắc mặt mụ ta còn phảng phất vẻ không cam lòng.

Một sợi nhiễu bị phi đao chặt đứt. từ trên mặt Thi Thi rơi xuống. Trong khoảng
khắc vừa xong. phi đao xẹt qua mặt nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được
hơi lạnh tựa băng từ nó.

Cái chết của phụ nhân trung niên không hề đem lại chút hoảng hốt nào cho nàng,
tối nay sự chết chóc đã quá nhiều, hắn chỉ còn câm lặng

Trên thế gian này, đâu là thiện, đâu là ác?

Vốn cho rằng những kẻ đốt nhà giết người đều là những kẻ xấu xa, ấy vậy mà lại
dạy cho mình nhiều đạo lý. Thật không ngờ có kẻ mà trên danh nghĩa là thân
nhân của mình lại kề kiếm lên cổ mình, đem mình ra làm con tin.

Kẻ nào mới là thủ đoạn nhan hiểm đây? Ai là người tốt. ai là người xấu? Phụ
nhân trung niên dù sao trên danh nghĩa cũng là bà bà của nàng, đối diện với kẻ
đã giết bà ta, kẻ đã giết người phu quân vốn không nguyện ý gả cho đó, đáng lẽ
mình phải vô cùng thống hận hắn mới đúng, nhưng tại sao lại cảm thấy dường như
được giải thoát vậy? Trong lòng nàng cũng chẳng hề chất chứa nhiều hận ý!

Cảm giác đó làm cho trong lòng Thi Thi cảm thấy tội lỗi, nàng nhìn Đường Phong
với ánh mắt phức tạp, muốn mình thật uất hận gã này nhưng lại không thể.

không những thế, trong lòng còn cảm thấy chút đau đớn! Phi đao vừa bay sát gò
má. thiếu chút nữa đã làm thương tổn mình. lẽ nào hắn không sợ lỡ tay ư?

Đường Phong đứng dưới hướng lên thoáng nhìn Thi Thi rồi xoay người lại, vừa
ngắm nghía quang cảnh ồn ào náo nhiệt của Túy Xuân Lâu. vừa nói: “Từ giờ trở
đi, đổi sang họ Đường nhé!”

Thi Thi từ từ nhắm đôi hàng mi, hai giọt nước mắt khẽ khàng lăn xuống, nàng
cũng không hiểu tại sao mình rơi lệ nữa.

Vu Trung cùng hai người Thang Phi Tiếu và Thất Xích cuối cùng cũng tỉnh lại.

Vu Trung đỏ bừng mặt, xấu hổ tới mức hận không tìm được cái lỗ nào mà chui
xuống.

Trong số bốn người, không nói đến Thang Phi Tiếu cùng Thất Xích, đến người
thực lực kém cỏi nhất như Đường Phong còn cũng không trúng độc, thế mà từ đầu
đến cuối hắn nằm hôn mê, không được tích sự gì, hỏi sao không xấu hổ cơ chứ?

Đã có mấy chục người mất mạng nơi này, khắp chốn đều vương mùi máu tanh. Vu
Trung tỉnh lại cũng hiểu được đã phát sinh sự tình gì. Vu Trung nhanh chóng ra
ngoài gọi đám thủ hạ của mình xông vào, chuẩn bị dọn dẹp, thuận tiện tiếp nhận
sản nghiệp Túy Xuân Lâu.

Đường Phong liền đem những âm hồn người chết đã ngưng luyện ra, rồi tra cứu ký
ức của phụ nhân trung niên.

Mụ ta nói không sai, những thứ này là để đối phó với người của mình, vì mối
thù trước kia đã giết hai nghìn năm trăm thân nhân của bà ta. Mặc dù bản thân
bà ta là người của Lưu Vân Tông nhưng phu quân và con trai bà ta thì không,
bọn họ là thành viên của Lưu gia tộc, nằm trong khu vực Thiên Tú, bị Cự Kiếm
Môn đem lên trên tàu cướp biển, kết quả toàn bộ thiệt mạng khi tham gia công
kích Thiên Tú.

Thù giết chồng vốn là không đội trời chung, nghe được tin Đường Phong chính là
thủ phạm đã hạ sát hai ngàn năm trăm người kia, phụ nhân trung niên dĩ nhiên
nhằm ngay tới Đường Phong.

Vì không muốn đem lại phiền toái cho Lưu Vân Tông nên lần này nàng ta cố ý
thay đổi dung mạo. Sở dĩ Đường Phong cảm thấy gương mặt nàng có phần quen
thuộc cũng có thể do âm hồn phu quân nàng hoặc âm hồn nào đó đã gặp qua.

Nhưng Đường Phong đã tra xét nhiều âm hồn nhường vậy, tất nhiên không thể nhớ
rõ ràng hết, hơn nữa nàng ta cố ý che giấu gương mặt thật của mình cho nên
chẳng thực sự nhận ra, chỉ có cảm thấy có chút quen thuộc mà thôi.

Ngoài ra, cũng quan hệ với Thi Thi cô nương khiến hắn thoáng thổn thức.

Tên đầy đủ của Thi Thi là Ân Thi Thi, chính là người của Lưu Vân Tông, nhưng
địa vị của nàng chỉ là thấp kém nhất.

Do nàng căn bản chưa tu luyện bất cứ công pháp nào nên cơ thể không hề tồn tại
cương khí. Có thể nói, bản thân nàng chẳng có chút thực lực nào.

ở trong Lưu Vân Tông, nàng chẳng qua chỉ là một người phụ trách những việc lặt
vặt mà thôi.

Nhưng khác người ở chỗ, nàng bẩm sinh có một đôi mĩ nhãn.

Ánh mắt đến mê người!

Cặp mị nhãn thần kỳ vô song.

Thường thì đối với những người không biết nội tình chẳng chẳng qua chỉ cảm
thấy ánh mắt nàng khá quyến rũ, chỉ khi nào nàng thi triển Mị Thuật thì có thể
làm người đối diện phát sinh đủ loại ảo giác, làm cho người ta khó lòng phòng
bị, chết mà chẳng hiểu sao mình chết.

Thi Thi vốn là một cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong Lưu Vân Tông, cặp mị nhãn của
nàng xuất hiện năm lên bảy tuổi, ngay cả bản thân nàng cũng không giải thích
nổi, tựa như bỗng nhiên có vậy.

Điều bí mật này chẳng ai biết cho đến một ngày vô tình phụ nhân trung niên
nhìn thấy. Bà ta thấy Thi Thi lớn lên trông khá thuận mắt, ngoại trừ một vết
chàm làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài, không ngờ lại sở hữu mị nhãn cho nên có ý gán
ghép cho con trai mình.

Một cô bé thuộc địa vị thấp kém nhất trong Lưu Vân Tông, bình thường chưa từng
trải qua tu luyện, đột nhiên có người đối xử với mình tốt như vậy, tựa như mẫu
thân của mình, Thi Thi cảm động đến rơi nước mắt.

Dù sao, phụ nhiên trung niên cũng là địa giai, có chút thế lực trong Lưu Vân
Tông cho nên thu nhận Thi Thi, định truyền thụ công pháp của bà ta cho nàng tu
luyện

Nhưng kì lạ thay, vô luận Thi Thi tu luyện thế nào cũng không đạt được hiệu
quả, tựa như nàng bẩm sinh không thể tu luyện vậy.

Cứ thế ba năm trôi qua, nàng cùng phụ nhân trung niên đành bỏ cuộc.

Thi Thi dần trưởng thành, phụ nhân trung niên ngỏ lời với nàng rằng muốn gả
nàng cho con trai của mình. Đối với ân nhân đối xử với mình như hiền mẫu, Thi
Thi tất nhiên không thể chối từ.

Nàng cũng đã gặp gã đó một lần, chỉ đứng từ xa nhìn lại. Lúc ấy là khi gã đến
thăm mẫu thân trong Lưu Vân Tông. Thời điểm đó, kẻ ấy lại đang khinh bạc một
thị nữ.

Bản tính gã nam nhân này như thế nào, Thi Thi không rõ ràng lắm, nhưng có thể
khẳng định, bản thân mình không hề thích lắm, thậm chí càng này càng có cảm
giác bài xích.

Nhưng có cách nào khác đâu? Nàng chẳng thể khước từ phụ nhân trung niên

giờ đây, tất cả đã qua. Phụ nhân trung niên đã chết, con bà ta cũng bỏ mạng.
Đều chết dưới tay kẻ mà mình thống hận – Đường Phong.

Thoạt nhìn, hắn trẻ hơn mình mấy tuổi, nhưng sao lại hung tàn đến vậy? Giết
người không mảy may chớp mắt, chẳng lẽ hắn coi rẻ mạng người thế sao? Nhưng
cũng vì sự bá đạo và hung tàn đó khiến cho người ta cảm thấy rất an toàn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.