Vô Thường – Chương 186: Tri nhân tri diện bất tri tâm. (Biết người biết mặt không biết lòng) – Botruyen

Vô Thường - Chương 186: Tri nhân tri diện bất tri tâm. (Biết người biết mặt không biết lòng)

Đoạn Thất Xích thậm chí không có bất kì động tác, bóng người nhoáng một cái đã
đứng trước mặt Đường Phong, chậm rãi giơ lên bàn tay của mình, lấy tay làm đao
khinh khinh chém ra phía trước.

Đây phảng phất chỉ là tiện tay làm ra, không có bất kì khí thế gì, không có cả
ánh đao phát ra.

Một chưởng phát ra, mấy tên Huyền giai cao thủ từ trên không trung rơi xuống,
vẫn bảo chi tư thế công kích.

Sau một khắc, sắc mặt mấy người trở nên trắng bệch, ngã trên mặt đất, thất
khiếu tràn máu, bọn họ không chết chỉ là bị thương nặng mà thôi.

– Haizzz.

Đoạn Thất Xích chậm rãi lắc đầu, đối với sự khống chế đao ý của mình vẫn không
hài lòng.

Từ sau khi nghe Đường Phong nói về Vô chiêu thắng hữu chiêu, hắn và Thang Phi
Tiếu đã hiểu ra rất nhiều, bây giờ hắn giơ tay nhấc chân bình thản nhưng chiêu
thức so với trước kia có lực sát thương cao hơn nhiều, có thể nói chỉ vì hai
câu nói kia, thực lực của hai đại sát thần tăng lên một đoạn.

Mười năm chưa động, chỉ nói chuyện với Đường Phong tự nhiên thông suốt.

bởi vì tư chất bọn hắn rất cao, nếu là người khác thì lại không nghĩ tới như
thế.

Đoạn Thất Xích đánh ra một chưởng, mặc dù bằng mắt thường không nhìn thấy được
đao khí cũng không tạo thành bất kì ngoại thương gì nhưng thật ra đã thẩm thấu
vào lục phủ ngũ tạng, đánh cho hắn thành trọng thương.

Như thế vẫn chưa đủ tốt, tốt nhất là sau khi địch nhân bị thương máu tươi sẽ
không chảy ra từ thất khiếu.

Tuy có mấy người ngã xuống, nhưng cũng không ngăn cản được tâm tư báo thù của
những người đó, tuy thực lực không bằng Đường Phong nhưng cừu hận lại là khắc
cốt minh tâm. Tuy biết hôm nay không cách nào chạy trốn nên bọn họ ôm ý chí
liều chết cũng muốn giết Đường Phong.

Lại có mấy người cầm vũ khí từ bên cạnh xông tới, Thang Phi Tiếu đẩy ra một
chưởng, vốn là hai thanh trường kiếm đâm về phía Đường Phong nhưng không giải
thích được lại quay ngược trở lại đâm vào lồng ngực của mình.

Máu tươi vẩy ra, mấy người đồng thời té xuống, nghĩ không thông rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, bọn họ rõ ràng xông về phía Đường Phong nhưng trong nháy mắt
lại tự giết lẫn nhau.

Hai đại sát thần sẽ không đích thân giết người, bọn họ khổ cực hơn mười năm để
hóa giải sát khí trên thân mình, nên sẽ không vì mấy tên tôm tép này mà phá hư
thành quả của mình.

Hai người tùy ý động thì gần mười tên Huyền giai ngã trên mặt đất, hoạc chết
hoặc trọng thương. Tràng diện quỷ dị làm cho người ta hoảng sợ.

Còn dư lại hai phụ nhân trung niên chuẩn bị quan sát thực lực của địch nhân
tất cả đều mặt xám như tro tàn.

Phụ nhân trung niên mặc dù đoán được Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích là thiên
giai, nhưng là không biết thực lực cụ thể của họ. nhưng nhìn lại, hai người
này cho dù đứng trong hàng ngù thiên giai cao thủ cũng là cao thủ đứng đầu,
lần này sao có thể giết Đường Phong.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt mang theo toàn bộ thực xông lên
liều chết.

Đường Phong vốn đứng nguyên tại chỗ nhưng khi những người kia xúm lại hắn rốt
cuộc cũng động.

Dưới tàn nguyệt, ám khí xuất quỷ nhập thần như bùa đòi mạng, Đường Phong hiện
tại là Huyền giai hạ phẩm cùng với tố chất thân thể lại dùng kĩ xảo bắn ra ám
khí, cho dù là ngang cấp vận khởi cương khí hộ thân cũng khó mà ngăn cản được.

Ám khí bay ra , bảy tám người kêu thảm té xuống.

Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích hai người giống như đi dạo, chậm rãi huy
chưởng, không ngừng có người té xuống, không thể đứng lên ngay cả mấy tên địa
giai cao thủ cũng không thể ngăn cản nửa chiêu.

chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người hầu như chết hết không còn, trong đó hầu
hết là do thang thúc cùng đoạn thúc thi triển thủ đoạn để bọn họ tự giết lẫn
nhau.

Phụ nhân trung niên bị trúng một đạo vô hình đao khí của Đoạn Thất Xích, thất
khiếu tràn ngập máu tươi nhưng lại gắng gượng không có ngã xuống. hắn lấy thi
thể của đồng bạn che chở cho mình không để ý tới đám người Đường Phong trực
tiếp chạy lên lầu hai.

Bên cửa sổ lầu hai, cô nương Thi Thi đã sợ đến mức ngồi xổm xuống, ôm đầu co
rúc ở đó. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tràng diện máu tanh như thế, khi có
người chết đầu tiên nàng đã bị kinh sợ. Một màn máu tanh như vậy giống như
bóng ma trong lòng không thể xóa nhòa.

Phụ nhân trung niên đi lên, nàng hoảng sợ hét lên nhưng ngay sau đó bị phụ
nhân bắt lại chặn trước người của mình.

Đường Phong cùng hai đại sát thần nhìn lên cảm thấy không giải thích được.

Đường Phong nói.

– ngươi muốn làm cái gì?

Phụ nhân trung niên để vũ khí trên cổ Thi Thi, cố nén thương thế cười lạnh
nói.

– Đường Phong, ta biết ngươi thích nha đầu này, nếu như ngươi không muốn nàng
chết thì ngay lập tức tự sát cho ta.

Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích sửng sốt nhưng ngay sau đó cùng cười phá lên.

Rừng lớn, quả nhiên chim nào cũng có.

Đường Phong cũng có chút dở khóc dở cười, không biết đầu của phụ nhân trung
niên này có phải hay không bị cửa kẹp giễu cợt nói.

– Ngươi thật là ngu ngốc, ta cùng Thi Thi cô nương không quen không biết,
ngươi giết nàng thì có quan hệ gì với ta, muốn ta tự sát, ta ngu ngốc như vậy
sao?

Hôm nay là lần đầu tiên mình thấy Thi Thi, nam nhân với mỹ nữ tự nhiên là có
hảo cảm, Đường Phong không phủ nhận, nhưng khi hắn biết Thi Thi tham gia đối
phó mình thì hắn cũng động sát tâm, nếu không phải trước đó Thi Thi hảo tâm
nhắc nhở hắn thì lúc này hắn đã giết nàng rồi.

Hắn không muốn giết nữ nhân cũng không muốn bị nữ nhân ám toán.

Coi như mình thích Thi Thi, dưới tình huống này mình cũng không thể tự sát,
mình còn không ngu đến trình độ này.

Phụ nhân trung niên cũng không có biện pháp, hôm nay hắn khó thoát khỏi cái
chết, chỉ muốn kéo theo Đường Phong làm đệm lưng, vừa rồi Đường Phong nói
nhiều lần để thức tỉnh Thi Thi nên hắn mới nghĩ ra biện pháp này.

– Ngươi nghĩ là ta nói giỡn?

Phụ nhân trung niên khẽ dùng sức, dù là ban đêm nhưng Đường Phong cũng nhìn
thấy vết máu trên cổ Thi Thi.

Nàng kinh hoảng nhìn Đường Phong, trong ánh mắt có một chút mong đợi với giãy
dụa. Là một cô nương còn đang mơ mộng, nếu có một nam nhân vì mình vì mình
đang lên tất cả ngay cả sinh mệnh. Nhưng đây chỉ là nằm mơ, trên thực tế nàng
cũng không nguyên ý thấy loại chuyện này.

Phụ nhân trung niên nhẹ giọng nói bên tai Thi Thi.

– Dùng Mị Thuật đối phó bọn họ, chỉ cần trong chốc lát ta có thể giết Đường
Phong.

Thi Thi nhìn Đường Phong kiên định lắc đầu.

Phụ nhân trung niên lạnh lùng nói.

– Ngươi thật là coi trọng hắn? ngươi là người của Lưu gia, đừng quên mục đích
của ngươi là vì phu quân đã chết sớm mà báo thù, vốn là qua hai tháng nữa các
ngươi có thể thành thân nhưng hắn đã chết trên tay Đường Phong.

Thi Thi cười khổ một tiếng.

– Thì ra ngươi cũng biết ta là người của Lưu gia. vậy tại sao ngươi còn bắt
ta làm con tin?.

– Ta còn biện pháp khác sao?

Phụ nhân cười thảm một tiếng.

– Phu quân của ta, phu quân của ngươi đều bị Đường Phong giết, hôm nay chỉ
cần giết được hắn, ta và ngươi đều chết thì có làm sao?

Thi Thi nói.

– Bị hắn giết chẳng qua là vạn bất đắc dĩ, nếu không chọc Đường Phong thì làm
sao hắn sẽ giết người.

– Tiểu tiện nhân.

Phụ nhân trung niên cười lạnh một tiếng.

– ngươi biết hắn bao lâu? Lại bao che hắn như thế, ngươi chỉ là giả bộ như
thế chả lẽ muốn coi như là thật.

Thi Thi lạnh lùng nói.

– Là ngươi nói cho ta biết. Đường Phong là người xấu không chuyện ác nào
không làm. nhưng hắn cũng không phải là người như thế.

– Tri nhân tri diện bất tri tâm. ngươi có thi triển Mị Thuật hay không, ta
cho ngươi ba tức thời gian, ta không cầm cự được lâu hơn rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.