Đường Phong nói:
– Nếu như ta đoán không sai, Thi Thi cô nương hẳn là biết được thân phận của
ta.
Thi Thi chần chờ một chút, lập tức nói:
– Trong thành Tĩnh An, nam nhân có thể anh tuấn như thế này thì sợ chỉ có một
người là Thiên Tú Đường Phong thôi.
Không thừa nhận, cũng không coi là phủ nhận, Thi Thi đã đem câu hỏi ngược về
phía Đường Phong.
– Ta có thể hỏi một chút không? Tại sao cô nương lại nhìn trúng ta? Chẳng lẽ
chỉ vì khúc đàn này?
Thi Thi cô nương giận dôi nhìn Đường Phong một cái, chậm rãi nói:
– Thiếu nữ trong lòng hoài xuân gặp phải nam nhân mình thích có điều gì không
đúng. Thi Thi thân là người trong phong trần, sớm muộn gì cũng có một ngày như
vậy thay vì sau này phải trao với nam nhân mình không thích không bằng hôm nay
dâng hiến cho Đường công tử.
Đường Phong cười khẽ một tiếng:
– May mà cô nương không chấp nhặt. Là do tại hạ đường đột rồi.
– Có thể quen biết trong biển người thế này, coi như là một loại duyên phận,
Đường công tử, chúng ta uống một chén.
Thi Thi vừa nói vừa cầm chén rượu đưa cho Đường Phong.
Đường Phong tiếp nhận, thản nhiên nhìn vào chén rượu, lại nhẹ nhàng ngửi một
hơi, trong mắt có chút bỡn cợt.
Thi Thi tránh ánh mắt đi chỗ khác, ngửa đầu uống cạn chén rượu của mình, ôn
nhu nói:
– Thi Thi xin kính trước.
Đường Phong cười nói:
– Thi Thi cô nương có tửu lượng tốt thật.
Người ta là phụ nữ còn uống hết, nếu Đường Phong không uống thì không phải là
nam nhân, nên hắn cùng ngửa cổ cạn sạch.
Thi Thi lại rót đầy hai chén, nói tiếp:
– Chén thứ hai này, Thi Thi uống vì có thể gặp được người nhân trung chi long
làm nhập màn chi tân (ý nói thân thiết, khách có thể vào chốn riêng tư của
chủ)
Đường Phong gật gật đầu:
– Đây là vinh hạnh của ta.
Uống cạn xong, Thi Thi lại rót chén thứ ba, Đường Phong mở miệng hỏi:
– Chén thứ ba có ý nghĩa gì?
sắc mặt Thi Thi có chút ửng hồng trả lời:
– Cho dù là nữ tử binh thường, trong ngày thành thân cũng có thể uống ba chén
rượu vợ chồng, Thi Thi thân là nữ tử phong trần, đương nhiên sẽ không có phúc
phần này, nhưng tục ngữ có câu một đêm vợ chồng trăm ngày ân ái, tối nay Thi
Thi là người của Đường công tử, sau này sẽ không thể gả cho người khác, Thi
Thi cả gan thỉnh Đường công tử có thể uống chén rượu giao bôi.
Đường Phong vỗ tay nói:
– Hảo! Đề nghị này của Thi Thi cô nương rất hợp ý của ta, ta cùng chưa bao
giờ uống rượu giao bôi, hôm nay sẽ thử một lần.
Thi Thi khẽ cười nói:
– Đường công tử rủ lòng thương, Thi Thi vô cùng cảm kích.
Nàng vừa nói, vừa vươn tay ngọc cầm tay của Đường Phong, xuyên qua cánh tay
nàng, ánh mắt khẽ cười, sắc mặt của nàng e lệ, đôi mắt long lanh mị lực vô
cùng, thần thái có thể làm người ta si mê.
Ba chén rượu uống cạn, Đường Phong nhìn chăm chăm vào Thi Thi, hai người vẫn
giữ tư thế uống rượu giao bôi, thậm chí Đường Phong có thể nghe được tiếng
bang bang trong lồng ngực của nàng, một mùi thơm của cơ thể nồng đậm vô cùng
bay vào mùi chàng.
– Có nương, chén thứ ba đã xong, sắc trời cũng không sớm, nàng nói chúng ta
nên….
Những lời này Đường Phong nói ra, sắc mặt hắn vô cùng tà mị, hai mày cùng nhíu
nhíu.
Thi Thi liếc một cái, nhẹ giọng nói:
– Công tử gấp đến vậy sao?
– cũng không phải ta gấp, nhưng trong Túy Xuân Lâu này, cô nam quả nữ, giường
thơm mỹ nhân, ta thật sự không nghĩ ra còn có thể làm gì khác.
– Ta có thể hỏi công tử mấy vấn đề không?
– Nàng nói đi.
Thi Thi cắn môi, trong ánh mắt có chút dùng dằng, sau đó chậm rãi hỏi:
– Khi công tử đàn khúc nhạc kia, có sát khí toát ra, xin hỏi công tử, đã từng
giết người sao?
– Nếu nàng nhận ra ta là Đường Phong, chẳng lẽ không có câu trả lời cho vấn
đề này?
Thiên Tú Đường Phong, dựa vào thần hồ kỳ Âm Công bí pháp trong truyền thuyết,
giết chết hơn hai ngàn năm trăm người, chuyện này cũng không phải là bí mật
gì.
Thi Thi nhướng mày tiếp tục hỏi:
– Có bao giờ công tử nghĩ, người giết chết những người đó, có khi nào không
phải tất cả bọn họ đều đáng chết, bọn họ cũng có vợ trẻ con thơ, công tử giết
họ, vậy vợ con sẽ ra sao?
Đường Phong trầm giọng nói:
– Người không phạm ta thì ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta không
buông tha người, nếu ta không giết bọn chúng, hơn hai nghìn nữ nhân Thiên Tú
sẽ nhận tai ương, nếu bọn họ thật sự bị công hàm, với trí tuệ của Thi Thi cô
nương, nàng nghĩ xem kết quả của những nữ nhân đó sẽ ra sao? Biến thành đồ
chơi của người khác? Hay bị bán vào Túy Xuân Lâu thấp hèn? Ta giết chúng, bọn
chúng là người, Thiên Tú nữ nhân cùng là người, thế giới này chính là như thế,
có thực lực mới có thể sống sót.
– Chàng giết bọn họ, bạn bè anh em bọn họ lại tìm chàng báo thù, oan oan
tương báo đến khi nào?
Thi Thi cô nương hỏi ngược lại.
– Tới một người giết một người, tới hai người giết một đói, nếu có bản lãnh
cứ đến tìm ta báo thù, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Vẻ mặt Thi Thi cô nương có chút kích động nói:
– Công tử đang cưỡng từ đoạt lý, chỉ lấy cớ lấp liếm chuyện giết người của
mình, càng làm bản thân mình đau đớn thôi.
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
– Đau đớn? Giết người thì có gì đau đớn? Xin hỏi cô nương, nàng giết người
bao giờ chưa? Nếu có, nàng sẽ biết thật ra giết người cũng không phải đau đớn
gì. Ta không phải loại ác nhân lấy giết người làm niềm vui, nhưng cũng không
phải loại người mặc cho người khác lăng nhục.
– Ngươi là ác nhân, kẻ giết người nào cũng đều là ác nhân, ác nhân đáng chết.
Thanh âm của Thi Thi vô cùng lạnh lùng.
– Nàng sai lầm rồi,
Đường Phong chậm rãi lắc đầu:
– Ta không phải ác nhân, ta là người tốt, vì ta đã cứu vớt Thiên Tú, giúp cho
mấy ngàn nữ tử kia sống yên bình. Thế giới này không có trắng đen tuyệt đối,
còn có màu xám ở giữa hai loại đó nữa. Người tốt cũng phải chết, cô nương đã
từng nghe người tốt sống không thọ, tai họa là do trời sao? Ta không cần làm
người tốt chết sớm, ta chỉ có thể làm ác nhân gây ra tai họa cho người khác,
đây là đạo sinh tồn của ta.
– Chẳng lẽ không thể giải quyết mà không không cần giết người sao?
– Còn có biện pháp khác sao?
Đường Phong hỏi ngược lại.
– Đánh rắn không chết bị cắn ngược, thả hổ về rừng họa về sau. Ta tha bọn hắn
một mạng, ai dám đảm bảo bọn hắn sau khi khôi phục sẽ không quay lại cắn ta
một phát?
Thi Thi cô nương chớp chớp mắt, nhất thời á khẩu, lời nói của Đường Phong rất
khó nghe, nhưng khi cẩn thận ngẫm lại cũng có vài phần đạo lý.
Nhân lúc này, Đường Phong đem đóa hoa nhận được từ phụ nhân lúc trước đặt
trước mặt của Thi Thi.
Thần sắc của Thi Thi lập tức hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn Đường Phong.
Đường Phong nhìn cô gái gần trong gang tấc, khóe miệng lộ ra nụ cười trào
phúng:
– Túv Mộng La, loại hoa này tuy không có độc tính, nhưng nếu đốt đàn hương
lên thì có thể kết hợp tạo ra một loại mùi vị có thể làm đầu óc mờ mịt. Hai
loại bình thường, khi kết hợp lại cho ta kết quả khó tưởng tượng, giống như
đạo lý không thể ăn hải sản cùng lúc với trái cây.
– Công tử, người đang nói gì?
Thần sắc Thi Thi nhất thời trở nên bối rối.
– Có phải nàng đang nghĩ là kỳ quái đúng không, tại sao lúc này ta còn chưa
ngã gục phải không? Trong ba chén rượu kia nàng bỏ không ít độc nhỉ?
Đường Phong cười rất tươi.
sắc mặt Thi Thi rốt cục thay đổi:
– Thì ra ngươi đã sớm phát hiện ra.
– Không ai dám chơi độc trước mặt ta cả.
Đường Phong khinh miệt nhìn đối phương.