Nghe Linh Khiếp Nhan nói như vậy, Thang Phi Tiếu nhất thời ủ rũ như con gà
trống bị đánh bại.
Vốn là Đường Phong còn lo lắng hôm nay không gặp được Thi Thi cô nương nhưng
căn cứ như lời Vu Trung nói. Mỗi một ngày sau khi mặt trời lặn, Thi Thi cô
nương sẽ xuất hiện một lần, thời gian đại khái khoảng chừng nửa canh giờ, hát
mấy tiểu khúc. Sau đó nhìn xem có thanh niên tuấn kiệt nào không. Bất quá mỗi
lần nàng đều thất vọng mà về, bởi vì nhiều ngày như vậy nhưng nàng chưa từng
coi trọng ai.
Đường Phong nhìn sắc trời một chút, thời gian coi như còn sớm. khoảng một canh
giờ nữa mặt trời mới lặn. vốn hắn còn muốn mang Linh Khiếp Nhan đi dạo Tĩnh An
thành một chút nhưng Vu Trung ở cạnh nói:
– Phong thiếu gia, nếu ngài quả thật muốn tới Túy Xuân Lâu thì nên đi ngay
bây giờ.
– Tại sao?
Đường Phong nghi ngờ hỏi.
– Đi chậm chút nữa ta sợ sẽ không còn chỗ.
– Hấp dẫn như vậy cơ à?
Đường Phong thầm nghĩ lúc này còn sớm. chẳng qua là chỉ là đi tìm kỹ nữ chứ có
phải đi hội họp gì đâu, có cần phải liều mạng tới vậy không?
Vu Trung lúng túng nói:
– Nếu ngài nếu nhìn thấy cảnh kia thì sẽ biết. Mặc dù nói ta lũng loạn gần
hết những kỹ viện trong Tĩnh An thành, nhưng bất kỳ nơi nào của chúng ta cũng
không đắt khách bằng một nửa của Túy Xuân Lâu.
– Nếu đã vậy thì chúng ta đi bây giờ đi.
Đường Phong gật đầu, lần này đi kỹ viện Đường Phong dĩ nhiên không thể dong cỡ
giống trống xưng danh của mình, bằng không truyền ra ngoài thì rất mất mặt.
Mọi người sẽ nói Đường Phong của Thiên Tú đến Túy Xuân Lâu mua vui.
Nếu để cô cô nghe thấy thì còn không bị đánh một trận sao.
Nếu không thể dùng danh tiếng của mình, thì phải cạnh tranh công bằng với
người ta. Mặc dù hiện tại có không ít người biết Đường Phong. nhưng ở địa
phương đó chỉ cần có chút đầu óc sẽ không ai tiết lộ thân phận của của hắn.
Đi thẳng tới Túy Xuân Lâu, từ rất xa, Đường Phong đã nghe thấy tiếng người ồn
ào trong Túy Xuân Lâu, những cô nương xinh đẹp thiên kiều bá mị cười duyên
không dứt với người qua đường, cơ hồ các nàng đều không cần kiếm khách thì
từng nhóm người áo mũ chỉnh tề tướng mạo ra vẻ là hàng người đạo mạo đã trực
tiếp đi vào trong Túy Xuân Lâu.
những nam nhân này đều các khách quen của các tỷ muội, vài người còn có thể
mắt đưa mày lại, trêu chọc nhau vài câu. Thậm chí còn có kẻ công khai làm bậy
ngay trên đường.
– Khoa trương như vậy à? Không cảm thấy quá phóng túng và trực tiếp sao?
– Đường Phong dừng bước, nhìn chăm chăm về phía trước.
Đường Phong cũng là lần đầu tiên tới chỗ này, nói không khẩn trương là giả.
Nhất thời người còn chưa tới nơi nhưng đã ngủi thấy đủ loại mùi hương xen lẫn
với nhau trong không khí, mấy cô nương trong Túy Xuân Lâu này cũng là loại
tuyển chọn kỹ càng, dung mạo mặc dù không thế nói là tuyệt sắc, nhưng cũng
không quá xấu, trang phục cũng rất có mị lực. hơn nữa, mùi nước hoa trên người
các nàng cũng rất nhạt, làm cho người đứng cạnh không thể nổi lên sắc tâm,
ngược lại sẽ có một loại cảm giác thanh tâm thoát tục. Cũng khó trách kỹ viện
dưới trướng Vu Trung lại không thể bằng Túy Xuân Lâu.
Đường Phong hít sâu một hơi, áp chế sự khẩn trương trong lòng xuống, thầm nghĩ
hôm nay thiếu gia ta chính là tới phá tiệm khẩn trương làm cái gì chứ?
Hai lão già lõi đời như Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích thấy thấy bộ dạng như
vậy của Đường Phong, cũng ngầm hiểu ý nhau cười trộm một tiếng.
Thang Phi Tiếu an ủi Đường Phong nói:
– Phong thiếu gia, ai mà không có lần đầu tiên chứ, không cần phải sợ, cùng
lắm thì đợi lát nữa lão Thang ta sẽ chỉ đạo cho ngươi ngay tại chỗ!
-Hì hì!
Linh Khiếp Nhan ở bên cạnh híp mắt cười hai tiếng ôn hoà. ngoài miệng nói:
– Nếu ngươi dám dạy hư Phong ca ca, ta sẽ không để yên cho ngươi!
Thang Phi Tiếu vội ho một tiếng:
– Không giỡn nữa hôm nay chúng ta tới đây để làm chính sự.
Đường Phong vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Linh Khiếp Nhan , mở miệng nói:
– Nha đầu, bằng không ngươi có thể chờ ta ở bên ngoài được không, ngươi cứ đi
theo như vậy khiến ta cảm thấy áp lực lắm.
Linh Khiếp Nhan trầm tư một hồi, lần này cũng không dây dưa nữa, chẳng qua là
phải rào trước:
– ngươi phải hứa sẽ không làm chuyện xấu xa gì mới được.
– Ta hứa
Đường Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc.
– Được rồi. Ta đi dạo quanh đây một lát, ngươi cho ta ít tiền!
Linh Khiếp Nhan vươn cánh tay nhỏ ra trước mặt Đường Phong, Đường Phong rất
thoải mái móc ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho nàng.
Nhìn bóng lưng Linh Khiếp Nhan từ từ biến mất khỏi tầm mắt, mấy nam nhân cũng
kìm lòng không đặn mà thở ra một hơi, nhất thời cảm thấy vô cùng thoái mái.
Vu Trung chần chờ nói:
– Để cô bé đi một mình như vậy, các ngươi không sợ cô bé gặp chuyện gì nguy
hiểm sao?
Thang Phi Tiếu mỉm cười cười nói:
– Ta không sợ cô bé có nguy hiểm gì, ta chỉ sợ có người có chủ ý xấu với cô
bé gặp nguy hiểm mà thôi.
những lời này Vu Trung không giải thích được, nhưng hắn cũng không có cách gì
tìm hiểu.
Đường Phong sửa sang lại y phục, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, phẩy nhẹ tay
một cái, đã lấy cây quạt ra khỏi Mị ảnh không gian, mở quạt ra phe phẩy, nói
với Vu Trung:
– Vu tiên sinh, lần này đành phiền ngươi dẫn chúng ta đi.
Vu Trung sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó liền hiểu Đường Phong là đang
muốn mượn thân phận của hắn đi vào Túy Xuân Lâu, gật đầu không nói tiếng nào
liền đi tới phía trước.
Trước cửa nghênh đó là một nữ tử trẻ tuổi tướng mạo quyến rũ, eo nhỏ thon gọn
uyển chuyển như rắn, nàng biết Vu Trung nên người còn chưa kịp tới gần đã lên
tiếng chào hỏi:
– Vu tiên sinh, hôm nay sao lại có nhã hứng tới Túy Xuân Lâu thế này?
Vu Trung cứng rắn nói:
– Có người bằng hữu ngưỡng mộ Thi Thi cô nương đã lâu. Hôm nay chẳng mấy khi
hắn rảnh rỗi nên ta dẫn hắn tới đây chiêm ngưỡng tư dung của Thi Thi cô nương!
nữ nhân này giương mắt nhìn Đường Phong, Đường Phong nhẹ nhàng đảo cây quạt.
Đôi mắt không hề có ý kiêng nể gì nhìn khắp người nữ nhân này, khi hai ánh mắt
chuyển tới khe ngực của nữ nhân này liền dừng ở đó trong nháy mắt.
nữ nhân che miệng cười khanh khách, cả người run rẩy giận dỗi nói:
– Tiểu ca ngươi lớn lên tuấn tú như vậy, thế này không phải là muốn để mấy
nam nhân kia tự ti đến chết hay sao?
– Vậy hãy thì để cho bọn họ chết đi!
Đường Phong cười lớn, hạ giọng nói:
– Từ lâu đã nghe danh Thi Thi cô nương của Túy Xuân Lâu tài sắc song tuyệt,
không biết theo tỷ tỷ thì tiểu đệ đây hôm nay liệu có thể vượt qua quần hùng,
đoạt được tâm của mỹ nhân, sau đó…
Vừa nói, Đường Phong đưa tay làm vài động tác khá giống.
nữ nhân này cười duyên một tiếng:
– Ai yêu, tiểu ca ngươi xấu lắm. Bất quá vấn đề này thì ta thật sự không
biết, ngươi phải tự mình đi hỏi Thi Thi cô nương mới được.
Đường Phong cười bỉ ổi một tiếng:
– Nếu là Thi Thi cô nương không nhìn trúng ta, không biết hôm nay tỷ tỷ có có
chịu nể mặt cùng ta ngắm hoa dưới trăng, tâm tình một đêm có được hay không?
nữ nhân này nghe liền chớp mắt làm duyên một cái, trên mặt tràn đầy xuân ý
nói:
– Chỉ cần tiểu ca để mắt, tỷ tỷ cũng theo ngươi.
Hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích ở bên cạnh thấy vậy thì trợn mắt
há mồm, thầm nghĩ Phong thiếu vừa rồi ngại ngùng muốn chết, vẻ mặt cứ như thể
phải bước vào miệng sói không bằng, sao chỉ mới chớp mắt một cái đã phóng đãng
còn hơn lão già lọc lõi như hắn vậy?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, liền hăng hái gật đầu, thầm nghĩ quả thật là
Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đừng thấy Phong thiếu bình thường giả bộ
chính nhân quân tử mà lầm, thật sự tới những nơi thế này rồi thì còn thoải mái
hơn bất kỳ ai!