– Cô thân là nội tông đệ tử của Thiên Tú, nên nhớ kỹ môn quy của Thiên Tú các
cô!
Liễu Nguyên lạnh lùng nói :
– Cô có biết hay không, một khi chuyện cô mang thai truyền ra ngoài, chẳng
những cô chết không có chỗ chôn, ngay cả Liễu gia của ta cũng sẽ bị Thiên Tú
diệt môn!
Tần Tiểu Uyển khóc nức nở nói:
– Đường Phong nói hắn sẽ không tiết lộ chuyện này.
– Hắn nói vậy cô cũng tin?
Liễu Nguyên hung tợn nói:
– Cô đâm hắn một kiếm, suýt chút nữa lấy mạng của hắn, hắn không giậu đổ bìm
leo thì thôi, sao còn có thể giúp cô giữ bí mật?
– Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Tần Tiểu Uyển bị tình lang mạnh mẽ lên án một phen, đã có chút hoang mang lo
sợ.
Liễu Nguyên vẻ mặt lạnh lùng, hai tay siết lấy bả vai Tần Tiểu Uyển, nhẹ giọng
nói:
– Chỉ có một cách! Giết người diệt khẩu! Bây giờ muội trở về Thiên Tú giết
hắn là được!
Tần Tiểu Uyển cả kinh, trong đầu không tự chủ được nhớ lại một màn khủng bố
hiện ra trong mắt Đường Phong.
Biển máu không bờ, khô lâu cuồn cuộn, thây chất thành núi, máu chảy thành
sông!
– Không, không được đâu!
Tần Tiểu Uyển vội xua tay :
– Muội đã có lỗi với hắn một lần, hắn lại tha thứ cho muội. Lần này nói thế
nào muội cũng không thể đi theo vết xe đổ mà gây thêm lỗi lầm nữa.
Đường Phong đứng một bên nghe thấy liền cười lanh, theo như trí nhớ của mình,
Đường Phong lúc trước cùng Liễu Nguyên căn bản chưa từng gặp nhau, tại sao hắn
ba lần bảy lượt muốn dồn mình vào chỗ chêt? Lại còn mượn tay một nữ nhân.
– Sự tình vẫn còn cách cứu vãn, chỉ cần muội trở về van cầu sư phụ, xin người
đồng ý gả muội vào Liễu gia không phải là được rồi sao?
Tần Tiểu Uyển vội vàng nói.
– Môn quy, cô có biết thế nào gọi là môn quy không?
Liễu Nguyên cười lạnh một tiếng:
– Tiểu Uyển, Thiên Tú thảm biến mười mấy năm trước cô cũng nghe qua rồi chứ.
– Có nghe qua một chút.
Tần Tiểu Uyển gật gật đầu, cả Thiên Tú cao tầng và nhị đại để tử đều hết sức
kiêng kị chuyện này, cho nên những đệ tử của Thiên Tú cũng chỉ biết là từng
xảy ra một sự kiện như thế, chứ cũng chưa nghe người nào khác giải thích cặn
kẽ hơn.
– Thiên Tú thảm biến năm đó cũng từ một đôi tình lữ tạo thành. Mà thân phận
của nữ nhân kia cũng là nội tông trung tâm đệ tử của Thiên Tú! Kết quả thì
sao? Bởi vì phạm phải môn quy, đôi nam nữ kia liền táng thân trong Thiên Tú
tông!
Liễu Nguyên lạnh lung :
– Hậu quả còn rành rành như vậy, ta dám đảm bảo, chỉ cần cô đem việc mình có
thai nói cho sư phụ cô biết, Liễu gia chúng ta qua ngày mai liền biến mất khỏi
thế gian này.
– Sẽ không đâu.
Tần Tiểu Uyển liên tục lắc đầu :
– Sư phụ thương muội nhất, muội sẽ không nói cho sư phụ biết chuyện có thai,
chỉ cần muội van cầu người, người nhất định sẽ đáp ứng.
– Cô thật sự muốn đi cầu xin bà ta?
Thanh âm của Liễu Nguyên lại biến đổi, không lạnh lùng như lúc nãy nữa mà tăng
thêm một phần âm trầm.
– Không thử thì sao biết được?
Tần Tiểu Uyển thật sự không nhìn ra biến hóa trên mặt tình lang của mình :
– Dù sư phụ không đồng ý cũng không sao, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau cao
chạy xa bay! Thiên hạ này to lớn như thế, lẽ nào không có chỗ cho chúng ta ẩn
thân?
– Cũng tốt, đã vậy thì muội đi thử xem!
Liễu Nguyên ôm nàng vào long:
– Dù được hay không cũng phải nhanh chóng báo tin cho huynh biết.
– Ừ.
Có được sự đồng tình của Liễu Nguyên, Tần Tiểu Uyển liền như mở cờ trong bụng,
nhào vào vòng tay của Liễu Nguyên.
Trên mặt Liễu Nguyên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Tần
Tiểu Uyển, nỉ non như đang nói lời mê sảng:
– Tiểu Uyển, đừng trách huynh, muội nguyện ý cùng huynh cao chạy xa bay,
nhưng mấy trăm người của Liễu gia ta cũng không thể cao chạy xa bay. Muội vẫn
còn nhỏ, khi nào trưởng thành sẽ biết lòng người hiểm ác ra sao. Ngoan ngoãn
ngủ một giấc, mọi phiền não đều sẽ không còn.
Tần Tiểu Uyển cả người mềm nhũn dựa vào trước ngực Liễu Nguyên, sau đó mềm
nhũn ngã xuống đất.
Liễu Nguyên rút bội kiếm ra, nhanh chóng đâm nàng hai kiếm, một kiếm đâm vào
ngực của Tần Tiểu Uyển, một kiếm đâm vào bụng, chớp mắt máu tươi đã lênh láng
trên mặt đất, cả quá trình không quá ba giây, hơn nữa Tần Tiểu Uyển có vẻ như
đã bị Liễu Nguyên dùng cách gì đó khống chế, từ đầu chí cuối đều không phản
ứng.
Hai kiếm, hạ thủ không hề lưu tình, tựa như thứ hắn vừa đâm chỉ là một con rối
gỗ.
Làm xong mọi việc, Liễu Nguyên cúi người xuống cẩn thận lục xét trên người Tần
Tiểu Uyển. Qua lại mấy tháng nay, Liễu Nguyên từng đưa cho Tần Tiểu Uyển vài
thứ, hắn nhất định phải thu hồi lại, nếu không một khi thi thể của Tần Tiểu
Uyển bị người khác phát hiện, thì có khả năng sẽ lộ ra mình.
Không bao lâu, những thứ đó trên người Tần Tiểu Uyển đều bị hắn tìm được. Lúc
Liễu Nguyên vừa nhìn thấy ống đồng kia, trong lòng không khỏi hơi động. Tò mò
mở ra xem, chỉ thấy bên trên viết: “Giờ tuất canh ba đêm nay, gặp nhau tại chỗ
cũ!”
Liễu Nguyên nháy mắt tóc gáy dựng ngược, da đầu cũng rê rần, vội lấy ống đồng
trong ngực mình ra so sánh một phen.
Cả ý tứ và lối viết ngoáy cũng giống nhau như đúc.
Hôm nay hắn còn tưởng là Tần Tiểu Uyển đã hẹn mình ra gặp mặt nên mới tới đây.
Nhưng hiện tại, ngay lúc hai ống đồng này xuất hiện trước mặt hắn, Linh Nhi
lập tức hiểu được, Tần Tiểu Uyển cũng là bị người khác dùng cách này để dụ tới
đây.
Là ai? Trán Liễu Nguyên không ngừng túa ra mồ hôi lạnh, và với mục đích gì?
Bên cạnh truyền đến một chút động tĩnh, Liễu Nguyên vội đứng dậy, hoành kiếm
ngang ngực, hừ lạnh quát:
– Ai đang ở đó?
Không có ai trả lời, chỉ có một thân ảnh thoạt nhìn thon dài chậm rãi tiến gần
tới bên này, loại áp lực vô thanh vô tức này lại khiến Liễu Nguyên càng thêm
nôn nóng, đã có chút kiêng dè thân thủ của đối phương nên không dám tấn công
trước.
Ánh trăng trút xuống, xuyên qua tán lá chiếu lên mặt người nọ, Liễu Nguyên
trong lòng máy động, lập tức vui mừng quá đỗi:
– Sao lại là ngươi?
Người này Liễu Nguyên đã gặp qua, chính là nam nhân đã đưa tin cho hắn lúc
sáng. Giờ phút này hắn đang âm trầm tiến từng bước về phía này. Điều khiến
Liễu Nguyên cao hứng chính là, người này cước bộ phù phiếm, vừa nhìn liền biết
thực lực không cao, tuy rằng mình không có Cương Tâm nhưng tốt xấu gì cũng là
Luyện Cương thất phẩm, muốn giết hắn còn không đơn giản?
Nghĩ đến đây, Liễu Nguyên cũng không còn khẩn trương như vừa rồi nữa, chính là
cười lạnh nhìn Đường Phong đang chậm rãi tới gần.
Tâm tình của Đường Phong hiện tại có thể nói là rất không tốt. Vốn hắn dụ Tần
Tiểu Uyển và Liễu Nguyên tới đây, chính là muốn thông qua lúc họ tán gẫu mà
tìm hiểu chân tướng sự việc, nhưng điều khiến Đường Phong không ngờ được chính
là, tên Liễu Nguyên này lại ra tay tàn độc như vậy, đối mặt với nữ nhân một
mực yêu thương mình như vậy cũng có thể hạ thủ được.
Một kiếm trước ngực cũng đủ để trí mạng, Liễu Nguyên cư nhiên lại đâm thêm một
kiếm vào bụng Tần Tiểu Uyển!
Chỉ vì Tần Tiểu Uyển nói cho hắn biết, trong bụng nàng đã có cốt nhục của hắn!
Liễu Nguyên ra tay quá nhanh, độc ác, trực tiếp, Đường Phong còn chưa kịp phản
ứng thì hắn đã đâm hai kiếm trên người Tần Tiểu Uyển, một tiểu cô nương như
hoa như ngọc cứ thế hương tiêu ngọc tẫn, thậm chí ngay cả mình chết như thế
nào cũng không hay biết.