Vô Thường – Chương 178: kể chuyện cổ tích!!! – Botruyen

Vô Thường - Chương 178: kể chuyện cổ tích!!!

Lúc Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích thay y phục cho Đường Phong liền phát
hiện bộ nội giáp trên người hắn có điểm rất đặc biệt, đây tuyệt đối là một
kiện bảo bối.

Bất quá dù sao đây cũng là đồ của Đường Phong, hai người nghiên cứu một hồi,
cũng không tìm ra được gì nên cũng mặc kệ nó, lại tiếp tục mặc lại cho Đường
Phong.

nghe được câu hỏi của Tiếu thúc, Đường Phong cười hắc hắc, vẻ mặt lộ ra vẻ đắc
ý:

– Các ngươi không biết đâu, lần này ta tới Khúc Đình sơn gặp được nhiều
chuyện ly kỳ lắm.

Tinh thần của Tiếu thúc và Đoạn thúc lập tức tỉnh táo, vươn cổ ra hỏi:

– Bọn ta lâu rồi không được nghe cố sự.

Đường Phong nói:

– Ta vốn cùng chỉ muốn đi dạo bên ngoài Khúc Đình sơn một chuyến, vừa tu
luyện vừa tìm kiếm hoa cỏ lạ nào đó. Vòng tới vòng lui mới phát hiện là mình
đã lạc đường. Càng đi vào trong thì càng kỳ lạ, kết quả là đã đi tới chỗ của
một đám linh thú cấp bốn!

Thang Phi Tiếu lập tức hút một ngụm khí lạnh. Linh thú cấp bốn chính là tương
đương với Địa giai hạ phẩm, hơn nữa không phải một con mà là một đám.

– Ta không cẩn thận nên bị chúng nó phát hiện, sau đó chúng lại truy sát ta.
Thiếu gia ta bị dọa nên chạy bữa, bị ép chạy tới bên một vách núi cao.

– Đợi một chút!

Đoạn Thất Xích trầm giọng nói:

– Tiếp theo có phải ngươi ôm một loại tâm tình sĩ khả sát bất khả nhục, vẻ
mặt cương nghị, không biết sợ chết là gì nhảy xuống vách núi, kết quả là vận
khí quá tốt, lại bị một cây đại thụ cản lại, may mắn bảo toàn tính mạng. Ở
dưới vách núi, ngươi phát hiện ra một sơn động, trong sơn động có một bộ hài
cốt. Tiếp theo thì ngươi tìm được bộ tiểu nội giáp này ở đó, ngoài ra còn có
vô số linh đan diệu dược và công pháp bí hiểm hiếm có trên đời này chứ gì?

Đường Phong ho nhẹ một tiếng:

– Đoạn Thúc, sao ngươi lại biết được?

Thang Phi Tiếu liếc mắt:

– Phong thiếu gia, loại chuyện thế này có cũ lắm không hả?

– Nhưng đây là sự thật mà!

Đường Phong mặt không đổi sắc, vừa đưa tay ra sau móc móc một hồi, liền lấy ra
một viên nội đan của linh thú cấp sáu:

– Nhìn đi, linh đan diệu dược hay công pháp hiếm thế gì đó thì ta không tìm
được, chính là thiếu gia ta tìm được thứ đồ chơi này.

Linh Khiếp Nhan vốn đang im lặng ngồi bên kia, ngay lúc Đường Phong lấy viên
nội đan này ra, nàng ta lại giật nảy mình, nhảy xuống từ trên ghế, chậm chạp
chạy tới bên cạnh Đường Phong, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, càng
không ngừng kêu réo tên Đường Phong, ngoài miệng thanh thúy mắng:

– Phong ca ca, ngươi đúng là bại hoại, vô liêm sỉ, sao ngươi lại mang cái này
về đây?

Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rụt đầu lại, nghĩ thầm Phong thiếu gia cũng
thật là thần nhân! Dám lấy ra nội đan của linh thú ngay trước mặt nha đầu này,
đây không phải tự mình tìm tai họa thì là gì?

– Cái gì hả, làm gì vậy?

Đường Phong không biết vì sao mình lại bị đánh, một tay ôm lấy Linh Khiếp Nhan
vào lòng. nghi hoặc hỏi, không cho con bé tiếp tục cử động nữa.

Linh Khiếp Nhan vô cùng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái chứ
không hề lên tiếng.

Thang Manh Manh ôm Đậu Đậu chậm rãi đi tới, nhìn Đường Phong, lại nhìn Linh
Khiếp Nhan, vẻ mặt nhăn nhó, nhếch cái miệng nhỏ suy nghĩ cả nửa ngày, lúc này
mới vung nắm đấm nhỏ xíu ra nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Đường Phong, sau đó
lại kéo Linh Khiếp Nhan trở về.

Đường Phong oan uổng muốn chết:

– Tại sao hai nha đầu đều muốn đánh ta?

Thang Phi Tiếu không biết nên khóc hay nên cười:

– ngươi đáng đánh!

Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh cũng gật đầu liên hồi.

– Bất quá….

Vẻ mặt Thang Phi Tiếu lập tức nghiêm túc lại, đưa tay cầm lấy nội đan trên tay
Đường Phong, xem xét mọt hồi, chân mày liền nhướng lên, sợ hãi nói:

– Đây là nội đan của linh thú cấp sáu!

– Thứ này có tác dụng gì không?

Đường Phong hỏi.

– Tác dụng rất lớn đó!

Thang Phi Tiếu nghiêm túc nói:

– Nếu tìm được cách để hút được năng lượng bên trong nội đan thì có thể khiến
thực lực của bản thân tăng vọt. Ngoài ra, thứ này còn có thể dùng để chế
thuốc, luyện chế các loại đan dược trân quý! Phong thiếu gia, mấy thứ này
ngươi nên cất kỹ, đừng để cho người khác thấy được. Thứ đồ quý như vậy, nếu
bán đi thì ít nhất cũng phải được mấy trăm vạn!

Đường Phong đau lòng một phen:

– Đắt như vậy sao?

Lúc ở trong thú mộ mình đã hấp thu không biết bao nhiêu viên nội đan. Nếu đống
đó mà đổi thành tiền thì mình ở trong thú mộ đã phá hết bao nhiêu tiền của
rồi? Đường Phong lập tức có cảm giác uất nghẹn.

– Hơn nữa còn là hoàng kim!

Đoạn Thất Xích xát thêm muối vào vết thương lòng của Đường Phong.

Linh thú cấp sáu, ít nhất cũng tương đương với một cao thủ Thiên giai trung
phẩm, là kết tinh tinh khí của một cao thủ Thiên giai trung phẩm sau khi chết,
nên cái giá này cũng không phải quá đáng. Hơn nữa, thứ đồ chơi này còn có thể
hét được với giá cao hơn.

Thang Phi Tiếu ghen tị không thôi nhìn Đường Phong:

– Phong thiếu gia, đừng nói là ngươi thật sự rơi xuống vách núi, sau đó tìm
được hai bảo bối này đó chứ?

Đường Phong thật thà nói:

– Ngươi thấy ta giống như đang nói dối sao?

Đoạn Thất Xích tức giận bất bình đứng dậy:

– lão Thang, năm đó hai người chúng ta cũng rớt xuống vách núi, tại sao ngoại
trừ một thân trọng thương ra thì một cọng lông cũng không thấy hả?

Thang Phi Tiếu thở dài một tiếng:

– Chỗ chúng ta rơi xuống là nơi khác!

Cái này thật đúng là người so với người, tức chết người mà! Phong thiếu gia ơi
là Phong thiếu gia, ngươi muốn bọn ta khinh bỉ ngươi thế nào đây?

Mấy người còn đang cười nói, nhưng chưa hưởng được cảnh thanh nhàn này được
lâu thì bên ngoài Yên Liễu các đột nhiên lại truyền tới tiếng bước chân. Đường
Phong lập tức nhét nội đan vào trong Mị ảnh không gian.

Đoạn Thất Xích cười khẽ một tiếng:

– Tiểu tử kia lại tới nữa rồi.

-Ai?

Đường Phong hỏi.

– Còn có thể là ai?

Thang Phi Tiếu nhìn về phía cửa mà chép miệng, Đường Phong quay đầu nhìn lại
liền thấy Vu Trung đi tới dưới sự dẫn dắt của một đệ tử Thiên Tú. Trong nháy
mắt nhìn thấy Vu Trung, Đường Phong đột nhiên nhớ lại trước khi mình tới Khúc
Đình sơn đã dặn dò hắn phải làm vài việc trong Tĩnh An thành, không biết bây
giờ tình hình thế nào rồi.

Sau khi Đường Phong đi rồi, Vu Trung hầu như cách nửa tháng đều tới Yên Liễu
các một lần, bởi vì hắn ta là nam nhân, cho nên mỗi lần tới đều được một đệ tử
Thiên Tú đưa đi.

Mà hắn tới đây không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì muốn học được kỹ xảo dùng
đao của Đoạn Thất Xích. Đoạn Thất Xích sẽ không nhận hắn làm đồ đệ, cũng chưa
từng dạy hắn thứ gì.

Vu Trung cũng không cưỡng cầu, mỗi lần tới Yên Liễu các cũng chỉ đi theo Đoạn
Thất Xích, nhìn hắn làm món ăn như thế nào, dùng dao ra sao, còn mình đứng một
bên tự lĩnh ngộ.

Qua vài lần, khả năng nhận thức và lĩnh ngộ của Vu Trung đối với đao pháp cũng
trực tiếp tăng lên vài bậc. Tuy rằng cảnh giới vẫn là Địa giai, nhưng chỉ cần
có một thanh đao trong tay thì khả năng chiến đấu mà hắn có thể phát huy ra
được đã cường đại hơn lúc trước gấp mấy lần.

Nhưng lần này hắn tới không phải vì tìm Đoạn Thất Xích! Mà chính là tới tìm
Đường Phong. Ngày hôm qua Đường Phong trở về, gây ra động tĩnh lớn như vậy ở
chân núi Khúc Đình sơn, nên có rất nhiều người thấy được, người có lòng chỉ
cần nghe ngóng một chút thì cũng biết là Đường Phong đã trở lại.

Xét cho cùng, Vu Trung cũng là thủ hạ của Đường Phong, hắn đã trở lại thì
đương niên Vu Trung phải tìm hắn để báo cáo những chuyện đã xảy ra mấy tháng
nay.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.