Đường Phong thử cảm ứng linh khí lưu động bên cạnh mình, nhưng hắn cũng không
cảm nhận được gì. Nhưng hắn biết, linh khí tràn ngập mọi nơi trong thiên địa,
chỉ là thực lực của bản thân không đủ cho nên không thể cảm nhận được mà thôi.
Mượn cảnh giới của Biên Vô Huyết, trong một thời gian ngắn ngủi đạt được cấp
độ Thiên giai trung phẩm đỉnh phong, tự thân thể nghiệm qua sự cường đại của
Thiên giai cảnh giới, tự dưng Đường Phong có chút ngộ ra. Có lúc, chỉ có đứng
ở cái độ cao đó mới có thể xem được phong cảnh của thế giới này, từ phương
diện này mà nói, lần này Đường Phong thi triển Tá Thi Hoàn Hồn, mặc dù mang
đến cho bản thân một chút phiền toái, nhưng cũng mang đến lợi ích không nhỏ,
ít nhất, tâm cảnh của hắn cao hơn rất nhiều so với rất nhiều người cùng đẳng
cấp khác. bởi vì hắn biết Thiên giai cao thủ có thực lực như thế nào, hắn biết
Thiên giai cao thủ có thể làm những gì, những người khác cũng không có cái ưu
thế này. Vận chuyển Vô Thường Quyết, tưởng tượng trong kinh mạch đang có mênh
mông cương khí vận chuyển, Đường Phong dần tiến vào cảnh giới tâm tĩnh như
nước.
Trong cơ thể hắn cũng không có nửa điểm cương khí tồn tại, lần này cũng giống
như lần đầu tiên hắn tu luyện, nhưng lại khó khăn gấp ngàn lần lần đầu tiên.
Ở trong ảo tưởng, Vô Thường Quyết vận chuyển không biết bao nhiêu chu thiên,
vùng đan điền của Đường Phong từ từ nảy sinh ra một cỗ năng lượng, linh khí ở
ngoại giới cũng bắt đầu tràn vào thân thể.
Lấy cỗ năng lượng có thể nói là nhỏ bé không đáng kể này làm khởi đầu, Đường
Phong dựa theo lộ tuyến vận công của Vô Thường Quyết tầng thứ ba dẫn dắt cỗ
năng lượng này vận chuyển. Mỗi khi vận chuyển được một chu thiên, cỗ năng
lượng này lại lớn mạnh hơn gấp mấy lần, dần dần, từ một dòng nước nhỏ trở
thành một con sông lớn, sông lớn tụ thành Trường Giang, sinh sôi không ngừng.
Tiểu Khô Lâu vốn uể oải giờ phút này cũng phục hồi nguyên trạng, hô ứng cùng
Đường Phong, liên tục phun ra nuốt vào linh khí.
Đan điền và kinh mạch khô quắt lại một nữa tràn ngập cương khí, cảm giác vô
cùng tuyệt vời, cảm giác này làm cho người ta lưu luyến, làm cho người ta vui
sướng. Đường Phong vừa vận chuyển Vô Thường Quyết, vừa vận công hòa tan dược
dịch trong cơ thể.
Mặc dù qua thời gian dài như vậy, nhưng dược dịch này đều được ngưng luyện từ
vô số thảo dược trân quý, làm sao có thể dễ dàng hòa tan được. Lúc trước cơ
thể Đường Phong cũng chỉ hấp thu được một phần rất nhỏ mà thôi, phần lớn vẫn
còn đọng lại trong cơ thể hắn, còn chưa thể hòa tan được.
Cương khí hòa tan dược lực thành năng lượng tràn vào trong kinh mạch, vận
chuyển theo từng chu thiên, đem dược lực phân bố đến từng bộ phận trong cơ
thể. Dưới sự quan sát của lực lượng tinh thần, dược lực bị hòa tan tạo thành
một quang thải dày đặc thẩm thấu vào trong cơ thể, từ từ bao quanh, chữa trị
vết thương.
Đây là một quá trình thong thả mà vĩ đại, bởi vị Đường Phong chỉ cô đọng dược
dịch mà không luyện chế ra đan dược chữa thương gì đó, cho nên tác dụng của
những dược dịch này cũng bị giảm bớt. Nếu như có Mạc Lưu Tô ở đây, chắc chắn
nàng có thể luyện chế những thảo dược này một lần, biến chúng thành những đan
dược chữa thương tốt nhất. Nhưng dù sao Đường Phong cũng cảm thấy dễ chịu hơn
không ít, da thịt tổn hại cũng dần dần được chữa trị.
Sau lần rèn luyện thân thể trước, da thịt và lục phủ ngũ tạng của Đường Phong
bên chắc hơn rất nhiều, hắn có thể dựa vào quyền kình và tốc độ để đánh bay
một đối thủ Hoàng giai trung phẩm, đó chính là nhờ tố chất thân thể của hắn.
Nhưng thân thể mà hắn lấy làm kiêu ngạo trong những người tu luyện đồng cấp
cũng không thể nào tiếp nhận được cương khí của cao thủ Thiên giai trung phẩm
phá hoại.
Cảnh giới chênh lệch thật sự quá lớn, số lượng vào chất lượng cương khí giữa
hai cảnh giới cũng hoàn toàn không phải cùng một cấp độ.
Bất quá lúc này, Đường Phong lại có chút ngạc nhiên, năng lượng có được thông
qua tu luyện của hắn lại nồng đậm hơn so với trước một chút, nói cách khác,
chất lượng cương khí tốt hơn không ít.
Năng lượng chảy xuôi trong kinh mạch cũng mạnh hơn so với quá khứ, thậm chí
Đường Phong có thể cảm nhận được đan điển của mình có chút cảm giác bành
trướng không kìm nén được, giống như có một sinh mệnh bên trong, khẩn cấp muốn
phá vỡ vỏ trứng thoát ra ngoài.
Chẳng lẽ mình có thể tấn chức Huyền giai rồi? Đường Phong không tự chủ được
nghĩ đến khả năng này.
Thật ra, kể từ khi tu luyện Vô Thường Quyết tới nay, Đường Phong cũng không
mong đợi lắm vào tấn chức dựa theo hệ thống phân chia cấp bậc của thế giới
này, hắn mong đợi chính là Vô Thường Quyết tấn chức. Chỉ có Vô Thường Quyết
tấn chức mới có thể đem đến cho hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Bất quá, hệ thống phân chia cấp bậc của thế giới này cũng có thể để cho Đường
Phong tham khảo. Bản thân hắn ở luyện cương lục phẩm cảnh giới tấn chức Vô
Thường Quyết tầng thứ hai, khi hắn ở Hoàng giai trung phẩm cảnh giới tấn chức
Vô Thường Quyết tầng thứ ba, như vậy sựa theo suy tính của hắn, khi hắn tấn
chức Vô Thường Quyết tầng thứ tư ít nhất hắn cũng phải đạt đến Huyền giai
thượng phẩm, thậm chí là Địa giai hạ phẩm cảnh giới, bởi vì càng về sau, Vô
Thường Quyết tấn chức càng khó khăn.
Bất quá một miếng ăn không được mập, mọi việc từ từ sẽ đến, từ Hoàng giai tấn
thăng đến Huyền giai chẳng qua chỉ là một bước nhỏ mà thôi.
Tính thời gian, sau khi bản thân tấn chức Vô Thường Quyết tầng thứ ba đến giờ
đã hai tháng, mà hiện tại bản thân mình có Bất Phôi Giáp, tốc độ tu luyện
nhanh hơn rất nhiều so với dĩ vàng. hơn nữa trong cuộc chiến sinh tử của mình
và Khiếu Thiên Lang, còn có đám Linh Thú kia vô luận là thân thể hay tinh thần
đều căng thẳng đến tận cùng, thúc đẩy bản thân đột phá cũng không phải là
không thể nào.
Vừa nghĩ như vậy, Đường Phong cũng có chút an tâm.
Hắn còn sợ tốc độ tấn chức của mình quá nhanh, sau này sẽ đưa đến phiền toái,
chỉ sợ sẽ hủy diệt căn cơ của mình, nếu như vậy thì cho dù tốc độ tu luyện có
nhanh hơn nữa thì Đường Phong cũng không thèm đi tấn chức.
Loại bỏ tạp niệm trong lòng, Đường Phong đắm chìm tinh thần vào trong đan
điền, toàn tâm toàn ý vận chuyển Vô Thường Quyết.
Cho tới giờ khắc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, hai luồng tinh hồn của Linh
Khiếp Nhan vẫn đang ở bên trong đan điền của mình. Hai luồng tinh hồn, một
luồng nhu hòa, một luồng lại lạnh lẽo, chúng xen kẽ lẫn nhau, không ngừng giày
giụa, thỉnh thoảng lại quấn quanh nhau, sau đó lại tách ra. Trong đan điền
phát tán ra thất thải quang mang mê người, làm cho cả vùng đan điền của hắn
đều tỏa sáng.
Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng, hắn là chủ nhân lại ở bên ngoài
liệu chết liều sống, nhưng nàng thì ngược lại, an an ổn ổn ở trong đan điền
của mình, gió thổi không lọt, mưa xối không tới, chỉ cần ở đó hưởng thụ thành
quả thắng lợi.
Ai bảo mình là chủ nhân của nàng chứ? Ai bảo mình thèm thuồng tác dụng của Bất
Phôi Giáp a.
Ngay cả Viêm Nhật Kiếm của Tứ Nương công kích một thời gian dài cũng không làm
hư hao được Bất Phôi Giáp, hơn nữa nó còn cứu bản thân mình thoát chết dưới
một trảo của Khiếu Thiên Lang, chỉ cần tác dụng phòng hộ này cũng để cho thế
nhân tranh giành phá da đầu rồi.
Có Bất Phôi Giáp hộ thân, chẳng khác nào có thêm một hàng rào phòng thủ kiên
cố. Mặc dù nó rất nhỏ, chỉ có thể che chắn ngực vào lưng của mình, nhưng như
vậy cũng đủ rồi, phía sau lưng và trước ngực vốn là vị trí trí mạng, cũng là
nơi địch nhân thường xuyên công kích tới, ngày sau có Bất Phôi Giáp hộ thân,
ít nhất Đường Phong có thể đề cao cơ hội sinh tồn tương đối lớn.