Phi châm liên tục bay ra từ trong tay Đường Phong, mỗi một phi châm lại đánh
bay một khối đá vụn, không lọt một khối nào.
Trong con ngươi của thiếu nữ hiện lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì công phu ám
khí của thiếu niên trước mặt nàng quả thật vô cùng cao thâm, làm cho nàng có
chút bất ngờ. Nàng bị Linh Khiếp Nhan quấy nhiễu lực lượng tinh hồn, căn bản
bản không thể nào xuất ra toàn lực, hơn nữa do sự tương khắc của cương khí nên
mặc dù cảnh siới của nàng cao hơn so với Đường Phong nhưng cũng không thể
chiến thắng được hắn.
Sau mười mấy chiêu, Đường Phong càng ngày càng quen thuộc với cảnh giới bây
giờ, mặc dù nhục thân còn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng bạo tăng nhưng đã
tốt hơn rất nhiều so với ban đầu, thi triển chiêu thức ngày càng có uy lực.
Mỗi lần Đường Phong công kích tới thiếu nữ luôn cảnh giác tránh đi, sau đó lại
tùy thời phản kích. Trên ngón giữa của nàng ngưng kết một cây băng lãng dài
tới hai thước, băng lãng này hoàn toàn do cương khí trong cơ thể nàng ngưng
kết thành, sự bề bi có thể so với cương binh, thậm chí còn hơn thế nữa.
Khuôn mặt của nàng vẫn trước sau như một, lạnh lùng không cảm xúc, trên mí mắt
còn ẩn chứa một cỗ sát cơ, nhưng cỗ sát cơ này đã phai nhạt không ít, mà cỗ
hơi thở kiệt ngạo bất tuân lại càng ngày càng đậm. Hơi thở này làm cho người
ta có cảm giác rất không an toàn, giống như một con dã thú đang phẫn nộ bị áp
chế.
Thỉnh thoảng, khi nàng tránh thoát khỏi một kích của Đường Phong, thân bình
đột nhiên run rẩy, để lộ ra sơ hở không nhỏ, giống như nàng không thể nắm giữ
thân thể mình trong tay vậy.
Nếu như chỉ có một hai lần thì Đường Phong sẽ cho rằng nàng cố ý lộ ra sơ hở
để dụ mình trúng kế, nhưng không chỉ có một lần, hơn nữa càng ngày càng thường
xuyên. Mỗi lần như vậy, trên mặt thiếu nữ luôn biểu hiện ra sự thống khổ.
Vẻ mặt không phải làm bộ, huống chi, bằng vào cá tính lạnh lùng của nàng, căn
bản không cần làm bộ.
Đường Phong có thể kết luận, sở dĩ thiếu nữ bị như vậy hoàn toàn là do Linh
Khiếp Nhan đang quấy rối lực lượng tinh hồn của nàng. Xem ra, hai luồng tinh
hồn khi kiềm chế lẫn nhau, ảnh hưởng vẫn tương đối lớn.
Linh Khiếp Nhan kiềm chế nàng, bản thân Linh Khiếp Nhan cũng chịu ảnh hưởng,
nhưng Linh Khiếp Nhan cùng nàng bất đồng, tiểu nha đầu ở bên trong Bất Phôi
Giáp, không cần tự thân chiến đấu, có thể nói là chiếm tiện nghi cực lớn.
Thần sắc Đường Phong ngưng trọng vô cùng, lại chém một kiếm tới thiếu nữ,
thiếu nữ lại nhảy về phía sau, thân thể đang ở trên không trung bất chợt run
rẩy một cái sau đó dừng lại.
đã qua nhiều lần như vậy, nếu Đường Phong còn không nắm lấy cơ hội này thì một
kiếm tự sát cho xong.
Cổ tay hắn run lên, hai khỏa Chuyển Tâm Luân xoay tròn bay ra ngoài, khổng lồ
cương khí rót vào làm hai khỏa Chuyển Tâm Luân hiện lên một màu đỏ ngầu, nơi
hư không nó bay qua đều bị đốt cháy.
Thiếu nữ vội vàng điều chỉnh lại tinh thần, thân thể như rắn uốn éo một cái,
tránh thoát tập kích của hai khỏa Chuyển Tâm Luân. Nhưng không đợi nàng phục
hồi lại tinh thần, ngón tay Đường Phong lại động, Chuyển Tâm Luân vừa bay đi
lại trở lại, trực tiếp cắt ra hai vết thương bên hông thiếu nữ.
Thiếu nữ kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cũng bị hai khỏa Chuyển Tâm Luân
đánh bay về phía trước.
Đường Phong nhảy lên, thân thể ở giữa không trung, hai tay vung lên, trong
miệng quát khẽ:
– Họa Địa Vi Lao!
Vô số ám khí lóe lên hàn quang từ trên không trung phủ xuống, phong kín tất cả
đường lui của thiếu nữ. Phạm vi ám khí bao phủ phảng phất tạo thành một phòng
giam, hoàn toàn vây kín thiếu nữ ở bên trong.
Họa Địa Vi Lao là một trong những thủ pháp ám khí đỉnh cấp của Đường Môn.
Thân thể thiếu nữ lại một nữa xoay tròn, lốc xoáy hơi nước lúc trước lại xuất
hiện, bao phủ lấy thân hình tinh tế của nàng, tạo thành một lớp phòng ngự.
những tiếng đinh đinh vang lên liên tục, lốc xoáy hơi nước rầm một tiếng bị
đánh nát, trong chốc lát, vô số đạo ám khí mang theo từng đạo huyết tuyến bay
ra, thân thể thiếu nữ bị cắt ra vô số vết thương.
Thiếu nữ kêu lên một tiếng ngã trên mặt đất.
Đường Phong cũng hạ xuống, hắn nghe được rất rõ ràng một tiếng giòn vang từ
trên cánh tay phải mình truyền tới, ngay sau đó, một cảm giác đau đớn khó có
thể chịu đựng truyền tới, đó là do cương khí cuồng bạo đang bắt đầu tàn phá
thân thể hắn. Trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng Đường Phong vẫn cố đè nén đau
đớn, không phát ra nửa tiếng kêu. hắn nhìn thiếu nữ nói:
– Trên ám khí có độc, ngươi đừng phản kháng nữa, nhưng người cứ yên tâm,
những chất độc này không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thuốc mê mà thôi.
Vừa rồi Đường Phong cũng không sử dụng ám khí đánh vào những vị trí yếu hại
của nàng. cho nên hiện tại mặc dù thân thể nàng toàn máu. nhìn có chút thê
thảm, nhưng tất cả cũng chỉ là ngoại thương.
– Hèn hạ!
Thiếu nữ tự nhiên biết lời của Đường Phong không giả, nếu như lúc bình thường,
thuốc mê này không có khả năng tác dụng tới nàng, cho dù có tác dụng cũng sẽ
bị nàng áp chế, nhưng hiện tại, nàng nhất tâm tam dụng, làm sao có thể áp chế
được độc tính lan truyền? Chỉ qua chốc lát thời gian nàng đã bắt đầu cảm thấy
choáng đầu hoa mắt.
Đường Phong mỉm cười nói:
– Đường Môn ám khí nếu không có độc thì còn là đệ tử Đường Môn sao?
Nhưng ngay sau đó hắn lại thở dài một tiếng:
– Bản thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp!
(Hai câu trong bài thơ Thất Bộ Thi của Tào Thực, ý nghĩa tương tự như gà cùng
một mẹ chớ hoài đá nhau)
Thần sắc trên mặt thiếu nữ nhất thời có chút cổ quái, kinh ngạc nhìn Đường
Phong một cái, nhưng ngay sau đó, nàng chậm rãi nói:
– Các ngươi lấy hai đánh một, cho dù thắng ta thì như thế nào? Huống chi,
thân thể này vốn cũng không phải của ta, ta không thể nào xuất ra được toàn
lực.
Trầm mặc trong chốc lát. ánh mắt thiếu nữ cùng từ từ mê ly, mí mắt động đậy
không ngừng. xem bộ dạng nàng chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ bị thuốc mê hoàn
toàn đánh gục.
Bất quá Đường Phong rất nghi hoặc, thuốc mê của hắn hắn rất rõ ràng, bằng vào
bản sự của nàng, thuốc mê của hắn căn bản không tạo được tác dụng lớn như vậy,
cùng lắm chỉ làm cho nàng hành động chậm chạp một chút mà thôi.
Thiếu nữ nhẹ giọng nói:
– Bất quá. chủ nhân này của ngươi cũng có chút bản lãnh, hi vọng ngươi sẽ
không bị những người khác cắn nuốt, nếu đã bị các ngươi đánh bại, ta cũng
không thể nói giới hơn nữa. ha ha, tránh né nhiều năm như vậy, rốt cục cũng
không thể nào tránh được sự trói buộc của vận mệnh!
Nói xong những lời này, thiếu nữ lập tức thiếp đi, cả người không hề động đậy
nữa, thân thể mềm nhún té trên mặt đất.
Thanh âm của Linh Khiếp Nhan vang lên trong cương tâm của Đường Phong. lộ ra
vẻ lo lắng vô cùng:
– Phong ca ca, mau giúp ta cắn nuốt nàng!
– Làm như thế nào?
Đường Phong hỏi.
– Chạm vào nàng. chuyện còn lại giao cho ta!
nghe vậy, Đường Phong tiến tới, một tay đặt lên trán thiếu nữ, tiếp theo Đường
Phong rõ ràng cảm nhận được, từ bên trong cơ thể thiếu nữ, một cỗ năng lượng
chậm rãi tiến vào trong thân thể mình, cỗ năng lượng này không thuộc về mình,
mình cũng không thể sử dụng, đó là cỗ năng lượng thuộc về Linh Khiếp Nhan.
Nhìn dung mạo của thiếu nữ đang ngủ say, Đường Phong thở dài một tiếng.
Nàng cũng là một phần của Linh Khiếp Nhan, nhưng lại hoàn toàn không giống
tiểu cô nương mà mình đã tiếp xúc qua. bị buộc phải như thế này, là sai lầm
của ai?
Đường Phong đang suy nghĩ linh tinh, Linh Khiếp Nhan lại lo lắng hô lên:
– Phong ca ca, mau giết người đó!