Nhất thời Đường Phong cảm giác đầu mình cũng to ra một vòng, nhưng hắn nhỡ rõ
ràng, lần trước Linh Khiếp Nhan ăn mấy chục âm hồn của hắn, hắn lập tức dặn dò
nàng tuyệt đối không được ăn âm hồn của những cao thủ trong cương tâm của
mình, những âm hồn đó là chìa khóa để mở Mị ảnh không gian, cũng là năng lượng
duy trì đòn sát thủ của Đường Phong.
Linh Khiếp Nhan luôn miệng đáp ứng, bất quá, nàng vẫn thừa dịp Đường Phong
không chú ý mà a ô một tiếng ăn một cái âm hồn. Đối với nàng mà nói cắn nuốt
âm hồn chính là phương thức chữa thương tốt nhất.
Hơn nữa Linh Khiếp Nhan còn có một năng lực rất đặc biệt, đó chính là khả năng
cảm ứng đối với Linh Thú, vượt qua tưởng tượng của Đường Phong. nàng hoàn toàn
là một chuyên gia về Linh Thú.
Một đường tiến tới, Đường Phong cũng phải làm phiền nàng chỉ dẫn mới tránh
được đụng chạm phải một số Linh Thú. Thậm chí cũng chẳng cần nhìn thấy những
Linh Thú kia, từ xa xa Linh Khiếp Nhan đã có thể chuẩn xác nói ra tên và cấp
bậc của những Linh Thú kia.
Sau mấy ngày, Đường Phong cũng dần dần hiểu được sự phân chia cấp bậc của Linh
Thú.
ở trên thế giới này, Linh Thú cấp một có thực lực tương đương với một người tu
luyện cảnh giới Luyện Cương cửu phẩm. Mà Linh Thú cấp hai lại tương đương với
một Hoàng giải thường phẩm, cấp ba tương đương với Huyền giai trung phẩm, cấp
bốn tương đương với Địa giai hạ phẩm, cấp năm tương đương với Địa giai thượng
phẩm, mà cấp sáu lại tương đương với Thiên Giai trung phẩm.
dĩ nhiên, đây chỉ là một sự phân chia không rõ ràng, Linh Thú có lực lượng
thuộc về bản thân chúng, những lực lượng này giúp lực chiến đấu của chúng tăng
lên không ít. Bất quá linh thú dù sao cũng không phải là con người, phương
thức chiến đấu của chúng xa xa không linh hoạt bằng nhân loại.
Cho nên đôi khi cũng không thể nhìn vào cấp bậc để phán đoán lực chiến đấu của
Linh Thú. Linh Thú và nhân loại đều có sở trường, sở đoản riêng, chỉ có thời
điểm tranh đấu thật sự mới có thể khảo nghiệm được thực lực của bản thân.
những ngày qua, Đường Phong đụng phải Linh Thú phần lớn là cấp ba. Bọn chúng
tập chung sống thành đoàn đội, ở giữa rừng núi chung quanh du đàng, tranh đoạt
địa bàn, tranh giành con mồi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng gào
thét vang tận mây xanh, làm cho tâm thần người ta hoảng loạn.
Bất quá, có một người chỉ dẫn như Linh Khiếp Nhan, Đường Phong căn bản không
cần đánh nhau với chúng.
Lại đi sâu vào trong mấy ngày, cấp bậc của Linh Thú bắt đầu tăng cao, bất quá
số lượng cũng rất ít, phần lớn là cấp bốn, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một con
cấp năm, Đường Phong tự nhiên là tránh thật xa. Ban đêm, lúc nghỉ ngơi, Đường
Phong cũng không dám tùy tâm sở dục như trước kia, lúc nào hắn cũng phải duy
trì cảnh giác, ngay cả nổi lửa nấu cơm cũng không được, những lúc đói bụng chỉ
có thể ăn quả dại để lót dạ.
Đòn sát thủ chỉ có một lần, Đường Phong cũng không muốn lãng phí cơ hội để đối
phó với những con Linh Thú này.
Một lần Đường Phong lớn mật tìm một con linh thú cấp bốn thử sức, hắn không
ngờ ngay cả khi Linh Khiếp Nhan nói nhược điểm của Linh Thú này cho hắn,
phương thức chiến đấu như thế nào hắn vẫn phải chịu thua mà chạy trối chết.
Nếu không phải có ám khí xuất quỷ nhập thần, làm cho con Linh Thú này chịu
thiệt không ít, nếu không phải trên người hắn có Bất Phôi Giáp phòng hộ, khẳng
định Đường Phong bị thương không nhẹ.
Sau khi có được một lần kinh nghiệm, Đường Phong cũng không đi chuốc lấy nhục
nữa. Hoàng giai thượng phẩm cảnh giới đối với một Linh Thú tương đương Địa
giai hạ phẩm, quả thật có chút khó khăn.
Lúc Đường Phong bước vào địa bàn của Linh Thú cấp năm, thần kinh hắn căng
thẳng tới cực hạn. Tất cả những Linh Thú xung quanh đều tương đương với cao
thủ Địa giai thượng phẩm, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì hắn sẽ chết không
toàn thây.
Nơi này đã là sâu bên trong Khúc Đình Sơn rồi, mặc dù Đường Phong không biết
Khúc Đình sơn rộng bao nhiêu, nhưng địa bàn của Linh Thú cấp năm, cũng xuất
hiện một vài Linh Thú cấp sáu. dựa theo lời của Linh Khiếp Nhan. Linh Thú cấp
sáu đã là linh thú mạnh nhất trong Khúc Đình sơn rồi.
Lực uy hiếp của những Linh Thú này lớn hơn rất nhiều so với nhưng Linh Thú bên
ngoài. Cảm giác của chúng nhạy bén vô cùng. cho dù cách thật xa chúng cùng vẫn
nhìn về nơi Đường Phong ẩn nấp hồi lâu mới rời đi.
May mắn chính là có Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong biết khoảng cách an
toàn, hơn nữa theo như nàng cảm giác được, vị trí của người kia cũng không còn
xa nữa. Lần trước mang theo Bất Phôi Giáp bay tới đây, nàng cảm ứng được khí
tức của một người khác ở xung quanh nơi này.
Đường Phong không nhìn được thở phào một tiếng, nếu như còn phải tiếp tục xâm
nhập nữa. Đường Phong không biết mình có thể đi đến nơi được hay không. Trên
đường đi nguy hiểm quá lớn. hắn đáng suy nghĩ xem có nên trở về hay không.
Sau nhiều ngày như vậy, thương thế của Linh Khiếp Nhan cũng đã khá hơn rất
nhiều, lúc Đường Phong tu luyện nàng cùng thu được càng ngày càng nhiều linh
khí.
bởi vì chế trụ hơi thở của mình cho nên hiện tại Linh Khiếp Nhan không thể nào
cảm nhận được cụ thể người kia đang ở vị trí nào, đối phương cũng không thể
nào cảm ứng được nàng, chỉ có thể dựa vào Đường Phong tự đi tìm kiếm.
Ban ngày Đường Phong ẩn nấp, ban đêm hắn lại đi tìm kiếm, hắn còn dùng bùn đắp
lên người để che giấu mùi mồ hôi của thân thể, sau đó lại đi tìm kiếm từng chỗ
một.
Liên tiếp mấy ngày cũng không hề có thu hoạch gì, nhưng thân thể hắn cùng được
tinh luyện không ít, ở bên trong rừng núi tràn ngập nguy cơ tứ phía tìm kiếm
mục tiêu của mình, cố gắng sống sót, việc này cũng tương đương với việc tu
luyện.
Sau mấy ngày tìm kiếm, có thể nói Đường Phong đã mò mẫm tất cả mọi chỗ trong
phương viên trăm dặm xung quanh, tuy không phát hiện ra mục tiêu nhưng Đường
Phong cùng phát hiện được một chỗ tương đối thú vị.
Đó là một hạp cốc, một hạp cốc không lớn, đại khái chi dài có mười dặm. rộng
một dặm, hạp cốc đó phảng phất như là một cái khe hở nứt ra từ mặt đất, trải
dài trong lòng Khúc Đình sơn.
Bên trong hạp cốc, truyền đến từng cỗ khí tức u ám, cho dù cách thật xa cùng
có thể ngửi thấy mùi xác chết thối rữa bên trong. cả hạp cốc tối om, phía trên
bị vô số mạn đằng dây leo vây quanh, hàng năm không thấy ánh mặt trời. Thời
điểm Đường Phong tìm kiếm người kia của Linh Khiếp Nhan phát hiện ra được nơi
này không có Linh Thú hoạt động, hơn nữa. hắn còn nhìn thấy một Linh Thú già
nua chầm chậm đi vào trong cái khe, sau đó không thấy đi ra nữa.
vốn Đường Phong còn muốn vào xem một chút, nhưng lại bị Linh Khiếp Nhan ngăn
trở.
Thú mộ! Đây là cái tên mà Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong. Mỗi một nơi có
Linh Thú sinh sống thành bầy đàn đều tồn tại một địa phương như vậy, khi những
Linh Thú giớià nua kia phát hiện kiếp nạn của mình đã buông xuống, chúng sẽ đi
vào trong nơi này, sau đó lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Thú mộ có thể nói là một địa phương thần thánh trong tiềm thức của mỗi Linh
Thú, bởi vì nơi này có vô số thi thể đồng bạn của chúng. Đây cũng là nguyên
nhân vì sao phụ cận nơi này lại không có Linh Thú hoạt động.
– Nếu đã chết thì chúng ta cũng đừng quấy rầy họ nữa.
Lúc nói ra những lời này, giọng nói Linh Khiếp Nhan mang theo nhàn nhạt đau
thương.
Đường Phong hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao lúc cắn nuốt những âm hồn kia
nàng cũng không hề nháy mắt một cái, theo đạo lý mà nói, những âm hồn kia đều
là con người sau khi chết ngưng tụ thành. Đối với âm hồn nàng không hề để ý,
nhưng hết lần này tới lần khác lại rất quan tâm tới Linh Thú.
Bất quá bây giờ cũng không phải thời điểm để ý chuyện này, hơn nữa mùi hôi
thối truyền ra từ bên trong hạp cốc cũng làm cho Đường Phong có chút khó thở,
cho nên hắn chỉ dừng lại chốc lát rồi rời khỏi nơi này.
Ban ngày hắn nghỉ ngơi nửa ngày để khôi phục, sau khi khôi phục hoàn toàn,
Đường Phong nói:
– Cứ tìm kiếm như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, hay là ngươi phóng
khí tức ra, dụ nàng tới.
Linh Khiếp Nhan lắc lắc cái đầu nhỏ như cái trống:
– Như vậy quá mạo hiểm!
– Nhưng ngoài cách đó chúng ta đâu còn cách nào khác!
Đường Phong phân tích:
– hơn nữa cho dù ta tìm được nàng thì rốt cuộc cũng phải đánh một trận với
nàng. không bằng bây giờ dứt khoát dụ nàng ra, nếu thật sự nàng là Lạnh Lùng,
không chừng không cần đánh ngươi cũng có thể cắn nuốt nàng.
– Điều này là không thể nào. Mặc dù nàng không có hứng thú cắn nuốt ta, nhưng
nàng cũng không ngoan ngoan để cho ta cắn nuốt.
– Nếu nàng không chịu thì đánh nàng một trận!
Linh Khiếp Nhan trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi:
– Phong ca ca, có thật ngươi có thể tăng thực lực của mình lên Thiên giai
trung cấp trong thời gian ngắn? Nếu như không phải, vậy chúng ta lập tức rời
đi thôi, không cần tìm kiếm nàng nữa.
– dĩ nhiên là thật, ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao? Mặc dù ta chưa bao giờ
động tới lực lượng này, nhưng ta lại biết cách sử dụng nó.
– Thiên giai trung phẩm… .nếu như thêm ta kiềm chế nàng, cho dù nàng có
thực lực Thiên giai thượng phẩm thì chúng ta cũng có thể đánh thắng được. Hiện
tại ta cũng không biết nàng có chủ nhân của mình giống như ta hay không.
– Đánh không lại thì bỏ chạy chứ sao.
Đường Phong nói.
– Ta có Bất Phôi Giáp hộ thân, hơn nữa Thiên giai trung phẩm thực lực, dù thế
nào cùng có thể chạy thoát.
– ngươi xác định phải làm như vậy sao?
Linh Khiếp Nhan rất nghiêm túc hỏi một câu.
– Làm! Chúng ta lãng phí nhiều thời gian như vậy là vì cái gì?
chỉ có sớm giải quyết chuyện này thì Đường Phong mới thể an tâm. Dù sao cùng
đã tìm nhiều ngày như vậy, xâm nhập vào sâu như vậy, mạng sống lúc nào cũng bị
đe dọa, đã đến nước này Đường Phong làm sao có thể buông tha được, như vậy quá
không cam lòng rồi.
– Vậy ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ dụ nàng ra.
Đến lúc đó, nếu như sự việc không ổn, cho dù ta liều mạng, tinh hồn lực lượng
bị hao tổn cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Trong Linh Khiếp Nhan quyết định chủ
ý.
Thật ra thì cũng không cần chuẩn bị gì cả, bất quá Đường Phong tẩm một chút
thuốc mê lên trên ám khí, ngay cả chùy thủ cũng bôi một chút. Trước khi hắn
xác định được người kia của Linh Khiếp Nhan là trạng thái gì, Đường Phong cũng
không dám dùng độc dược đi đối phó với nàng, vạn nhất giết chết một phần của
Linh Khiếp Nhan thì lúc đó muốn khóc cũng không được.
Tất cả đều đã sẵn sàng. Đường Phong ra hiệu một tiếng, Linh Khiếp Nhan chậm
rãi tán ra một tia hơi thở của mình.
Bất Phôi Giáp trên người Đường Phong bỗng nhiên phát ra nhàn nhạt thất thải
quang mang, tia sáng này chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, chỉ trong một thời
gian một cái nháy mắt.
Sau một cái chớp mắt, Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm của Đường Phong nhắc
nhở:
– Nàng tới! Bên trái ngoài ba mươi dặm!
Khoảng cách gần như vậy! Đường Phong cũng hoàn toàn không nghĩ tới đối phương
lại ở ngay phụ cận, bất quá đây là cũng là chuyện không lường trước được, ở
một nơi nguy cơ tràn ngập tứ phía như thế này, Đường Phong cũng không thể
gióng trống khua chiêng tìm tòi, hắn chỉ có thể lén lén lút lút tiến hành.
Huống chi thực lực của hắn cũng không đủ, không cách nào cảm ứng được động
tĩnh ngoài ba mươi dặm.
Đường Phong thậm chí mắt cũng không nháy một cái, nhìn chằm chằm phương hướng
bên trái, cố gắng sử dụng tinh thần của mình đi cảm ứng. Không đến nửa nén
nhang, Đường Phong đã cảm ứng được một hơi thở cường đại đang tiếp cận vị trí
của mình, cỗ hơi thở này có chút lạnh lẽo, không phải lạnh bình thường mà một
loại lãnh lẽo đạm mạc.
Cỗ hơi thở này có thể sánh ngang những cường giả Thiên giai đỉnh phong mà mình
đã gặp, cho dù không bằng Thang Phi Tiếu nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Đường Phong không kìm được nuốt nước miếng một cái, cả thân thể căng lên, tinh
thần đề phóng đề thăng đến cực hạn. Một lát sau, một thân ảnh màu trắng xuất
hiện trong tầm mắt của Đường Phong, trong nháy mắt nàng đã tới trước mặt Đường
Phong ba mươi trượng.
Đường Phong đưa mắt nhìn, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, bởi vì bộ dạng
của người này và Linh Khiếp Nhan giống nhau như đúc. Giống như từ khuôn mặt,
cái miệng cái mũi, bất quá thân hình nàng có chút bất đồng với Linh Khiếp
Nhan, có vẻ như nàng lớn hơn Linh Khiếp Nhan vài tuổi.
Hơn nữa khí chất của hai người cũng là một trời một vực, Linh Khiếp Nhan trong
cương tâm của Đường Phong là một đứa trẻ tinh quái uyển nhược, mà vị cô nương
trước mặt này lại rất lạnh lùng. Khuôn mặt nàng lạnh lẽo nhìn Đường Phong từ
trên xuống dưới một lượt.
Nàng còn có một mái tóc trắng như tuyết, mái tóc dãi xõa đến vòng eo thon thả
của nàng. Trên người nàng mặc một bộ y phục không phải là gấm, cũng không biết
là do chất liệu gì chế thành, bộ quần áo bó sát lấy người nàng, đem vóc người
đang phát dục của nàng hoàn toàn phô bày dưới ánh mắt Đường Phong.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn khí chất của nàng, Đường Phong có thể xác định
được, nàng là Linh Khiếp Nhan lạnh lùng. chỉ là hiện tại nàng cũng không có
đặc điểm của một âm hồn, rõ ràng là một thực thể sống, trong hơi thở lạnh lùng
còn lộ ra sự cuồng dã, kiệt ngạo bất tuân.
– ngươi tìm ta?
Thiếu nữ mở miệng hỏi, bất quá, lúc nàng hỏi ánh mắt nàng không nhìn Đường
Phong mà nhìn vào vị trí bụng của Đường Phong, bởi vì Bất Phôi Giáp đang ở
trên thân thể Đường Phong. Trong mắt nàng. Đường Phong căn bản giống như là
không khí, không đáng nhắc tới.
Sau một khắc, Đường Phong cảm nhận được Linh Khiếp Nhan ở trong cương tâm của
mình hồi đáp lại:
– Đúng!
Cảm giác này rất kỳ quái, giống như một người trung gian, ngây ngốc đứng ở chỗ
nào lắng nghe hai Linh Khiếp Nhan nói chuyện với nhau. Bản thân mình không hề
nghe thấy tiếng nói của Linh Khiếp Nhan nhưng lại có thể cảm nhận được rất rõ
ràng ý tứ mà nàng muốn biểu đạt.
– ngươi tới đây là muốn cắn nuốt ta hay là tới bị ta cắn nuốt? Nếu như là cái
trước ngươi có thể cút, bởi vì ngươi không đủ tư cách, còn nếu như là cái sau
thù ngươi cũng có thể cút, bởi vì ta không có hứng thú đối với một tinh hồn
nhược tiểu.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu nữ lộ ra vẻ cười nhạo.
– Rốt cuộc ngươi sử dụng thân thể của thứ gì?
– Điều này không cần ngươi quan tâm, ít nhất ta cũng khá hơn ngươi rất nhiều.
Ta có thể tự hô hấp, ta có cuộc sống tự tại của ta, như vậy là đủ rồi.
– Chẳng lẽ ngươi không hi vọng chúng ta có thể dung hợp cùng nhau, khôi phục
lực lượng thời kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ ngươi không muốn đi báo thù sao? Mặc dù
ta không biết rốt cục ngươi sử dụng thân thể của thứ gì, nhưng hẳn là một con
Linh Thú. Ta cảm ứng được, linh hồn bị ngươi chế trụ đang phản kháng, ngươi
vĩnh viễn cũng không phải là chủ nhân chân chính của thân thể này! Một ngày
nào đó ngươi sẽ bị nó cắn nuốt.
Thiếu nữ nhàn nhạt mở trừng hai mắt:
– ngươi có nói gì cũng vô dụng, ngươi nên biết ta đối với những thứ đó không
có hứng thú.
– ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Ta cần sự trợ giúp của ngươi, ngươi
cũng cần sự trợ giúp của ta!
Giọng nói Linh Khiếp Nhan từ từ trở nên nhu hòa, mơ hồ lộ ra một cỗ mê hoặc.
Trong đôi mắt thiếu nữ chợt hiện lên lãnh mang, khí tức trên thân thể đột
nhiên đại loạn, hơi thở lạnh lùng chợt quay cuồng, hơi thở cuồng dã kiệt ngạo
bất tuân đại thịnh:
– ngươi lại dám quấy nhiễu tinh hồn của ta, ta sẽ giết tên nam nhân này, rồi
sau đó đem ngươi chôn vùi vĩnh viễn trong lòng đất.