Ngay đó nàng lại thầm nghĩ : “Bất quá….người này cũng không tệ, hắn hoàn
toàn khác với những người mà trước kia mình từng gặp, có lẽ nên kiểm tra lại
một chút, hắn rốt cuộc có tư cách làm chủ Thần Binh hay không. Mình là Thủ hộ
linh của Thần Binh, mà Thần Binh sinh ra để cho con người sử dụng, đây là vận
mệnh không cách nào chạy trốn được, thay vì để cho người mình không vừa lòng
sử dụng, còn không bằng để cho người mình thích sử dụng a!”
Chậm rãi mở mắt, việc đầu tiên Đường Phong làm là cảnh giác nhìn một lượt bốn
phía, phát giác không có nguy hiểm gì hắn mới thở phào một tiếng.
Chính mình vẫn ngồi trên nhánh cây lớn lúc trước, bất quá khi cúi đầu nhìn
xuống Đường Phong không khỏi sửng sốt, trên thân thể mình đầy lá khô và bụi
bặm, y phục cũng bẩn thỉu không chịu nổi. Hắn đang muốn động đậy thân thể thì
phát hiện thân thể cứng ngắc, thật giống như xương cốt toàn thân đã bị cố định
một chỗ vậy.
Không chỉ như thế, Đường Phong còn cảm thấy trên đầu mình nặng trịch, như thể
có vật gì đó đang đè lên đầu mình vậy.
Cẩn thận đưa tay lên kiểm tra, Đường Phong sờ thấy một vật cứng rắn hình tròn.
Đường Phong không biết là thứ gì, hắn cẩn thận lấy đồ vật trên đầu mình xuống,
vừa nhìn hắn lập tức dở khóc dở cười.
Lại là một ổ chím non, hơn nữa bên trong còn có ba bốn quả trứng.
Từ bên cạnh đột nhiên bay tới hai con chim nhỏ giống như chim Hoàng Oanh,
chúng bay giữa không trung hướng về phía Đường Phong kêu líu ríu không ngừng,
một trong hai con còn phất cánh đánh về phía Đường Phong.
Đường Phong vươn tay bắt lấy con chim nhỏ, bàn tay hắn khua một vòng tròn, cố
gắng thật nhẹ nhàng, không làm bị thương con chim nhỏ, hắn khẽ cười nói:
– Đừng kích động, là các ngươi làm tổ trên đầu ta, bây giờ lại muốn đánh ta,
đây là đạo lý gì hả?
Vừa nói hắn vừa nhìn bốn phía tìm kiếm, hắn đứng dậy, một tay giữ ổ chim, một
tay giữ con chim nhỏ, sau đó nhảy lên, đặt ổ chim lên một nhánh cây.
Đường Phong không dám đụng vào trứng chim, bởi vì một số loài chim tính tình
rất quái lạ, nếu như trứng của chúng bị một loài hay một đồ vật nào khác đụng
tới, chúng sẽ vứt bỏ quả trứng không để ý tới nữa.
Nhẹ nhàng buông chú chim nhỏ tính tình có chút táo bạo kia ra, Đường Phong nhẹ
nhàng nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc thấy đôi chim nhỏ đang lượn
quanh tổ chim kêu líu ríu không ngừng.
Khẽ cười, Đường Phong phủi sạch bụi bặm và lá khô trên người.
Nhìn bộ dáng mình bây giờ, Đường Phong đoán chắc mình đã tiến vào không gian
Thần Binh ít nhất nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn. Bất quá lần này so với lần
rèn luyện thân thể mất mười ngày lần trước tốt hơn rất nhiều.
Cũng không ăn không uống, nhưng lần này không hề khổ sở như lần trước, hiện
tại Đường Phong chỉ cảm thấy rất đói bụng và xương cốt có chút cừng ngắc mà
thôi, không đến nỗi sống dở hết dở như lần trước.
Xem ra rèn luyện thân thể đem tới rất nhiều lợi ích, ít nhất sẽ không chết đói
vì nhịn ăn.
Tìm ít củi khô, Đường Phong lấy xoong nồi chén bát từ trong Mỉ Ảnh không gian
ra nổi lửa nấu cơm. Sau khi ăn cơm no, hắn lại múa máy vài bộ kiếm pháo mới
cảm thấy thân thể từ từ khôi phục lại như cũ.
Cách đó không xa truyền tới tiếng nước chảy róc rách, lần theo thanh âm đi
tới, quả nhiên Đường Phong phát hiện một dòng suối trong vắt. Sau khi tắm rửa
sạch sẽ, lại thay một bộ quần áo mới, tinh thần Đường Phong tốt hơn rất nhiều.
Bản thân tiến vào Khúc Đình Sơn là vì muốn thu phục Thần Binh, hiện tại đã gặp
được thủ hộ linh của Thần Binh là Linh Khiếp Nhan, nhưng muốn thu phục được
nàng còn cần một khoảng thời gian nữa, xem ra tạm thời mình không thể xuống
núi được.
Bất quá như vậy cũng tốt, trong Khúc Đình Sơn linh khí dư thừa, ngăn cách với
thế tục, đúng là một nơi tu luyện tuyệt vời.
đã quyết định như vậy rồi, Đường Phong cũng không vội vàng nữa, dù sao Thần
Binh còn ở trong tay mình, bản thân Linh Khiếp Nhan cũng chỉ là một luồng tinh
hồn bị lực lượng cương tâm của mình khắc chế gắt gao, hắn tin tưởng có một
ngày mình sẽ thu phục được nàng, mấu chốt phải xem thủ đoạn của hắn như thế
nào.
Ban ngày, Đường Phong đi khắp nơi trong Khúc Đình Sơn tìm kiếm thảo dược và
thiên địa linh bảo. Nơi này mặc dù chỉ là ngoài rìa Khúc Đình Sơn, nhưng cũng
đã nằm trong phạm vi mấy trăm dặm, bình thương đệ tử Thiên Tú sẽ không tới nơi
này, vì thế thỉnh thoảng Đường Phong cũng có thể tìm được một vài thứ tốt, tất
cả những gì tìm được hắn đều ném vào trong Mị ảnh không gian, đợi sau này sẽ
có lúc cần dùng tới. Thảo dược tìm được ở nơi này, bên ngoài muốn mua được
cũng không có, cũng tương đối quý báu.
Thỉnh thoảng Đường Phong vận khí không tốt cũng đụng phải một số Linh Thú có
tính công kích, tuy nhiên những linh thú này cũng không quá cường đại, Đường
Phong vẫn có thể ứng phó được với chúng.
Đường Phong di động trong núi non trùng điệp vô cùng nhanh chóng, tốc độ có
thể so với báo đốm, lực bền bỉ có thể so với Tinh Tinh, độ linh hoạt có thể so
với Thiên Ưng. Tu vi cảnh giới của hắn mặc dù tăng lên không được bao nhiêu,
nhưng kỹ xảo sử dụng thân thể và lực lượng của hắn lại càng ngày càng thuần
thục
những Linh Thú này linh trí không bằng con người nhưng cũng có chút linh tính,
sau khi bị Đường Phong đánh bại, thần sắc luôn ảm đạm, ánh mắt buồn bã, cúi
đầu cụp đuôi chạy mất, không bao lâu sau chúng sẽ lại hô hào thân nhân bằng
hữu của mình tới tìm Đường Phong gây phiền toái, sau đó lại bị đánh bại, cứ
thế lặp đi lặp lại.
Lúc này phi đao do Đường Phong phóng ra, đã có thể cắm vào tảng đá hơn phân
nửa.
Vô số lá khô rơi xuống từ trên cây, Đường Phong thậm chí không cần mở mắt,
phóng ra một đám phi châm là có thể đính tất cả lên thân cây, không trượt một
cái nào. Từ lúc bắt đầu là năm mươi mấy lá, rồi số lượng tăng dần đến một trăm
lá, hai trăm lá, tiến triển phải nói là cực nhanh.
Lúc luyện tập ám khí Đường Phong cũng không hề sử dụng cương khí, chỉ dựa vào
lực lượng và kỹ xảo của thân thể! Kiếp trước ở trong Đường Môn, ngay cả những
lão gia hỏa kia cũng không thể làm được như vậy.
Có thể nói, Đường Phong hiện tại đã nắm giữ hoàn toàn thân thể sau khi rèn
luyện lần thứ hai, có thể lợi dụng triệt để sức mạnh thân thể, đây là một bước
tiến bộ cực lớn.
Đường Phong đã sớm mặc nội giáp Thần Binh vào người, mặc dù Linh Khiếp Nhan
còn chưa nhận chủ nhưng sau khi Đường Phong mặc nội giáp vào cũng không có dấu
vết phản kháng gì.
Ban đêm, Đường Phong lại tìm một nơi sạch sẽ an toàn ngồi xuống tu luyện Vô
Thường Quyết. Mỗi khi tu luyện, Đường Phong cảm giác được tốc độ linh khí tụ
lại nhanh hơn trước rất nhiều, linh khí từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong
đó một phần bị bản thân mình hấp thu, phần nhiều còn lại là bị Thần Binh nội
giáp hấp thu.
Cho dù chỉ là một phần nhưng so với trước kia còn lớn hơn gấp mấy lần.
Sau khi tán gẫu cùng Linh Khiếp Nhan, Đường Phong biết Thần Binh nội giáp này
chẳng những có thể hộ thân mà lúc mặc vào còn có thể tăng tốc độ tụ tập linh
khí, tăng tốc độ tu luyện.
Sau khi biết được điều này, Đường Phong càng quyết tâm thu phục Linh Khiếp
Nhan.
Mà Thần Binh nội giáp sở dĩ hấp thu linh khí là bởi vì muốn tu bổ lại thương
thế lúc trước.
Mỗi khi trời tối, Đường Phong đều tìm Linh Khiếp Nhan tán gẫu, hắn chưa bao
giờ nhắc tới việc nhận chủ, chỉ nói chuyện phiếm với nàng, tạo mối quan hệ tốt
với nàng. Thời gian không dài cũng không ngắn, mỗi lần chỉ có nửa canh giờ,
sau nửa canh giờ, Đường Phong sẽ lui ra ngoài làm chuyện của mình.