Đường Phong âm thầm tính toán trong lòng, nếu như bây giờ mình có thể áp sát
chiến trường mà không bị ai phát hiện thì tỷ lệ thành công sẽ cao bao nhiêu,
chỉ cần tới gần Lâu Mãn Kinh khoảng một trượng thì Đường Phong có thể nắm chắc
dùng đòn sát thủ của mình giết chết hắn trong nháy mắt, tuy nhiên cũng phải
trả cái giá lớn. Nhưng muốn giết một Thiên giai cao thủ, sao có thể không trả
giá đắt được?
Đòn sát thủ này cũng chính là lý do khiến Đường Phong dám tới nơi này xem
chiến, nếu là trước khi tấn cấp Vô Thường Quyết tầng thứ ba, có đánh chết thì
Đường Phong cũng sẽ không chạy tới nơi này làm gì, cho dù có Thang Phi Tiếu
bảo vệ thì hắn cũng không đi. Làm người phải tự biết lấy thân, trước khi có
được khả năng tự bảo vệ bản thân thì đừng nên làm ra những chuyện vượt quá
phạm vi khả năng của mình.
Chuyện Đường Phong còn đang đắn đo chính là lúc mình đánh chết Lâu Mãn Kinh
liệu có bị người khác phát hiện hay không, nếu như để người khác biết được Lâu
Mãn Kinh là do mình giết chết thì Đại Tuyết cung sao có thể bỏ qua?
Cho nên việc Đường Phong cần làm chẳng những là giết chết Lâu Mãn Kinh, hơn
nữa còn phải giết hắn một cách âm thầm, thần không biết quỷ không hay, việc
này quả thực quá khó, nhưng ám khí Đường Môn là độc nhất vô nhị, dùng để âm
thầm ám toán là thích hợp nhất, Đường Phong cũng hơi nắm chắc, nhưng chi nắm
chắc một phần mà thôi.
Dang lúc Đường Phong không biết xoay sở ra sao, trong mảnh chiến trường đột
nhiên lóe sáng.
Thất thải Thần binh bị mọi người đánh tơi tả, bay tới bay lui trên không trung
bỗng nhiên lại rơi xuống trước mặt Tiếu Nhất Diệp, Tiếu Nhất Diệp quỷ dị nhếch
khóe môi, sau đó cánh tay mềm dẻo không xương lại vung lên, mang theo một cỗ
kình phong, trực tiếp quét thần binh bay về phía Đường Phong đang đứng.
Một đám cao thủ trong nháy mắt đã lao theo ngay sau đuôi của Thần binh đuổi
tới, không ít người đã dời ánh mắt lên người bọn Đường Phong.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên kinh hãi, nhìn thực lực của hai nàng thì sao dám
đón lấy thất thải Thần binh này? Cho nên không cần suy nghĩ liền bay ra ngoài
né tránh. Nhưng trong nháy mắt tránh đi, Lâm Nhược Diên lại quên mất phải kéo
Đường Phong theo, nàng cũng là do nhìn mọi người đánh nhau tới ngây người,
hoàn toàn không nhớ bên cạnh mình còn có Đường Phong, không khỏi kinh hô một
tiếng:
– Phong Nhi, mau tránh!
Đường Phong phảng phất như giật mình, mới đầu cũng muốn tránh, nhưng sau đó
lại dừng lại, đối mặt với Thất thải thần binh đang bay tới, trong đầu Đường
Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ lớn mật.
Nếu như suy nghĩ này có thể thành công, thì chính mình chẳng những lấy được
Thần binh trước mặt bao nhiêu người.
Còn có thể mượn tay người khác giết chết Lâu Mãn Kinh, có thể nói là nhất cử
lưỡng tiện. Ý nghĩ này thật sự rất có sức hấp dẫn, ngay cả Đường Phong dù biết
rằng nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn đánh cược một phen!
Trong nháy mắt thất thải Thần binh đã tới trước mặt Đường Phong, Thang Phi
Tiếu có lòng muốn dùng cách không kình khí hút Thần binh lại, nhưng hắn lại bị
hai người trong Tứ Quý thành chủ dây dưa ngăn cản, căn bản không thể ra tay
được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Phong vươn tay ra đón lấy Thất thải Thần
binh.
Từ khi chiến đấu bắt đầu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người chạm vào
Thần Binh! Trong luồng thất thải quang mang bao phủ, căn bản không người nào
có thể thấy rõ bản thể của Thần Binh rốt cuộc là cái gì.
Thang Phi Tiếu khẩn trương! Dù thế nào hắn cũng không thể nghĩ thông, Phong
thiếu vốn là người vô cùng thông minh, tại sao lại hành động như vậy, đó căn
bản là một củ khoai bòng tay a, vậy không phải là tự đi tìm chết sao? Cho dù
hắn lợi hại hơn nữa cũng không thể nào chiếm giữ được Thần Binh và rút lui an
toàn giữa một đám Thiên Giai cao thủ như vậy.
– Buông tay đi.
Thang Phi Tiếu vội vàng truyền âm nói.
Đường Phong bắt được Thần Binh, trong nháy mắt thân thể phảng phất bị lực
lượng từ Thần Binh truyền tới cuốn lên, một vòng lại một vòng, mọi người tại
trường chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái.
Đó chính là thất thải quang mang trên Thần Binh đột nhiên chuyển động nhanh
hơn, hơn nữa khí thế tán ra trên Thần Binh cũng có một chút thay đổi.
Bất quá điều này cũng không khiến cho bất kỳ người nào chú ý tới, bảo bối này
dù sao cũng đã bị Viêm Nhật Kiếm công kích mạnh mẽ như vậy, linh khí tổn thất
cũng không có gì quá ngạc nhiên, chẳng phải quang mang tán phát ra lúc này
cũng không thể so với lúc ban đầu sao?
Sau khi Thang Phi Tiếu truyền âm kêu buông tay, Đường Phong cũng vô cùng thông
minh, vận khí một thân cương khí, xoát một tiếng, đem bảo bối trên tay ném ra
ngoài.
nhãn cầu vốn đang trợn lớn của một nhóm người trong nháy mắt rời khỏi Đường
Phong, toàn bộ đều tập trung vào Thần Binh đang bay tới. Vô số bàn tay với
tới, nhưng trong hoàn cảnh xô đẩy, công kích lẫn nhau, bọn họ căn bản không
thể nào toàn tâm toàn ý đi đoạt Thần Binh.
Hơn nữa đúng lúc bảo bối này bay đến trước mặt mọi người, lại đột nhiên đổi
phương hướng di động theo một vòng cung, trực tiếp lách qua bên cạnh đám đông
đang trợn to đôi mắt.
Thang Phi Tiếu nhướng mày một cái, hắn tiếp xúc với Đường Phong một thời gian
lâu dài, tự nhiên hắn biết đây là Phong thiếu đang giở trò. Thần Binh không
thể tự bay theo một quỹ tích hình cung như vậy, trừ phi có người dùng xảo lực,
mà chuyên gia sử dụng ám khí Đường Phong tất nhiên là đầu sỏ a.
không đợi Thang Phi Tiếu định thần lại, Thần Binh đã bị một người khác chộp
vào tay.
người này chính là Lâu Mãn Kinh!
Trong mọi người, Tần Tứ Nương cùng Lâu Mãn Kinh thực lực thấp nhất. Thời điểm
Tiếu Nhất Diệp ném cái bảo bối này về phía Đường Phong, những cao thủ Thiên
Giai thượng phẩm đều đánh về phía Đường Phong, chỉ có hai người bọn họ rớt lại
phía sau.
Mà ở phía sau cũng có chỗ tốt như vậy, Lâu Mãn Kinh hoàn toàn không nghĩ tới,
cái bảo bối này ở bên đó chuyển qua chuyển lại, vừa đúng lại bay đến ngay
trước mặt mình.
Đây là lần thứ hai, hơn nữa còn không đợi Tiếu Nhất Diệp quấy nhiễu, Tần Tứ
Nương bên cạnh Lâu Mãn Kinh đã vô tình cướp lấy Thần Binh, cho nên Lâu Mãn
Kinh dĩ nhiên là chiếm được bảo bối tha thiết ước mơ.
Bảo bối vừa vào tay lập tức trầm xuống, Lâu Mãn Kinh thậm chí không kịp xem
xét cẩn thận Thần Binh rốt cuộc là cái giới, hai chân aiậm mạnh trên mặt đất,
cả người như biến thành một mũi tên bay ra ngoài.
Hắn muốn chạy! Chạy về Đại Tuyết Cung, chỉ có chạy về Đại Tuyết Cung hắn mới
có đường sống! Tiếng cuồng tiếu từ trong miệng Lâu Mãn Kinh truyền ra ngoài:
– Ha ha, mấy tên lão bất tử các ngươi, Thần Binh thuộc về ta! Tiếu Nhất Diệp,
ngươi hãy nhớ đó, sau khi trở về ta sẽ bẩm báo với công chúa ngươi liên hiệp
với người khác ý đồ ngăn cản ta cướp lấy Thần Binh, ngươi hãy đợi bị trừng
phạt đi!
Tiếu Nhất Diệp ủy khuất hô lên:
– Ta nào có a!
Thần Binh bị đoạt, một nhóm người tức đến phổi cũng muốn nổ rồi, thừa dịp Tiếu
Nhất Diệp phân tâm trong nháy mắt, Hàn Đông đột nhiên một kiếm đâm vào dưới
xương sườn Tiếu Nhất Diệp, trường kiếm đâm vào cơ thể lại lập tức rút ra mang
theo một đạo máu tươi.
– ngươi. . . ngươi đánh lén ta!
Tiếu Nhất Diệp trên mặt tràn đầy thần sắc khiếp sợ.
Dương Xuân lập tức một quyền đánh vào huyệt thái dương của Tiếu Nhất Diệp, kèm
theo một tiếng răng rắc giòn vang, đầu Tiểu Nhất Diệp bị một quyền này đánh
quay cả nửa vòng, khuôn mặt quỷ dị hướng về phía sau.
Hôm nay, đệ nhất sát thủ của Đại Tuyết Cung, Tiếu Diện Xà Hạt Tiếu Nhất Diệp,
dưới sự hợp công của hại vị Bạch Đế Thành thành chủ trong nháy mắt bỏ mạng!
Thân thể trực tiếp ngã xuống đất lăn vài vòng sau đó không động đậy nữa.
Một nhóm người trợn mắt há mồm, ngay cả hai vị thành chủ xuất thủ đánh lén
cũng có cảm giác là lạ.
Tiếu Nhất Diệp dẫu gì cũng là một lão bất tử lọc lõi, thực lực cho dù kém
Thang Phi Tiếu một chút, ước chừng cũng chẳng kém là bao, làm sao có thể dễ
dàng chết như vậy? Bất quá nghĩ lại, nhân gia ngay cả cái đầu chó cũng bị cắt
đứt rồi, vậy còn có thể sống sao?
Huống chi, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp thắc mắc chuyện này.
Bốn vị thành chủ cùng hai vị trưởng lão cũng chẳng thèm nhìn thi thể của Tiếu
Nhất Diệp, nhất tề phi thân đuổi theo Lâu Mãn Kinh.
Nhìn bóng lưng một đám người đã đi xa, Thang Phi Tiếu thở phào ra một hơi:
– Cuối cùng cũng kết thúc!
Cuộc chiến đấu này diễn ra không lâu, nhưng cũng là không ngắn! ít nhất cũng
phải hơn một canh giờ, hơn nữa đối phương đều là cao thủ Thiên Giai thượng
phẩm, bất kể là Thang Phi Tiếu hay là Đoạn Thất Xích, thần kinh căng thẳng đều
có chút mỏi mệt.
Đường Phong cùng Lâm Nhược Diên các nàng từ từ đi tới bên cạnh Thang Phi Tiếu,
nhìn quanh bốn phía một đống tan hoang, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Trong cái sân phương viên không đến mười trượng, dưới vô cùng kình khí đè ép
sụp xuống đến vài thước. Tất cả những thứ trong phương viên mười trượng, bất
kể là cây cối, bàn thạch hay là cỏ dại, toàn bộ bị đánh thành phấn vụn, một
mảnh trơ trọi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn phương hướng một đám cao thủ biến mất, trên mặt nơ
một nụ cười bí hiểm, đó là nụ cười đắc ý sau khi gian kế đã được thực hiện.
Bạch Tố Y đang muốn mở miệng nói chuyện thì Thang Phi Tiếu khoát tay ngăn lại.
Sau đó hắn và Đoạn Thất Xích hai người từ từ tới gần thi thể của Tiếu Nhất
Diệp, lạnh lùng quan sát.
Xoát xoát xoát! Ba tiếng xé gió ở cách đó không xa vang lên, ba đạo thân ảnh ở
giữa không trung dừng lại chốc lát, tựa hồ cũng nhìn thi thể của Tiếu Nhất
Diệp một chút, sau đó cũng hướng về hướng đám người kia vừa biến mất đuổi
theo.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, quả nhiên là người chết vì tiền, chim chết vì
mồi a! Trần Vô Xá, Tương Tinh Hồn cùng Trương Nhược Hư ba người lại chưa hề
rơi đi mà ẩn núp bên cạnh, hiện tại cuộc chiến ở nơi này đã kết thúc bọn họ
cũng hiện thân. Xem ra, Lâu Mãn Kinh lại có thêm ba đối thủ nữa rồi.
Đêm khuya yên tĩnh, trên Khúc Đình Sơn chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, một
cơn gió lạnh theo hướng chính diện kéo tới mang theo nhè nhẹ lạnh lẽo. Bạch Tố
Y cùng Lâm Nhược Diên không biết Thang Phi Tiếu muốn làm gì, chẳng qua là
khuôn mặt đầy nghi vấn đứng tại nguyên chỗ.
Đợi một hồi thật lâu, Thang Phi Tiếu mới cất giọng nói:
– Tất cả đã đi rồi, đứng dậy đi.
Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y nghe vậy sửng sốt, chi cảm thấy sống lưng chợt
giá lạnh, nơi này căn bản không có người khác, trừ bọn họ ra ở đây cũng chỉ
còn lại cái xác của Tiếu Nhất Diệp bị cắt đứt cổ đang nằm trên mặt đất. Câu
nói này của Thang Phi Tiếu. . . chẳng lẽ là nói với bốn người bọn họ? ở nơi
này ban đêm gió lớn, thân ở trong rừng hoang sơn dã, cảm giác như vậy làm cho
người ta kinh hãi đến mức nào.
Thang Phi Tiếu vừa dứt lời, Tiếu Nhất Diệp vốn đang nằm trên mặt đất, cái đầu
quay ngược ra đằng sau nửa vòng lại chậm rãi động đậy, giống như một đám bùn,
co rúc thành một đống, sau đó từ từ đứng lên.
Cả người hắn đứng đối diện với mọi người, thế nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy
cái ót của hắn.
Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, bởi vì hai
người bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở, cũng không có bất
kỳ dấu hiệu sinh mệnh trên thân người này.
Nhận thức được chuyện đang xảy ra, Đường Phong cũng một trận lạnh lẽo dựng
đứng tóc gáy, nhưng rất nhanh bị hắn đè xuống. Mặc dù có chút không rõ tại sao
lại có chuyện tình quỷ dị tới mức này, nhưng Đường Phong lại biết Tiếu Nhất
Diệp cũng chưa có chết!
người chết chắc chắn không thể động đậy!
Tiếu Nhất Diệp từ từ đưa tay lên, một tay đặt lên đỉnh đầu, một tay nâng cằm,
sau đó hai tay đồng thời dùng sức, vặn theo hướng ngược lại.
“Răng rắc” một tiếng giòn vang, đầu của Tiếu Nhất Diệp vừa quay lại phía chính
diện, lập tức nụ cười như xà hạt bất biến lại xuất hiện, hơn nữa lại càng thêm
dọa người.
Nhất là sườn trái của hắn còn không ngừng chảy ra máu tươi, đó là vết kiếm do
Hàn Đông đánh lén. Tiếu Nhất Diệp hung hăng quơ quơ cái đầu, cước bộ có chút
lảo đảo, nhẹ giọng nói:
– Hạ thủ thật là độc ác a!
Xuân thành chủ cùng Đông thành chủ một quyền nhất kiếm, mặc dù bị Tiếu Nhất
Diệp xảo diệu khấu trừ phần lớn lực đạo, cũng tránh được vị trí trí mạng,
nhưng nếu đã muốn lừa gạt hai vị cao thủ như vậy, tự nhiên phải hi sinh một
chút mới có thể đạt được mục đích.
Một kiếm kia cũng thật sự xuyên thủng thân thể hắn, nhưng cũng chỉ có thể coi
như ngoại thương mà thôi, mấu chốt là hàn băng kình khí trên thân kiếm của Hàn
Băng thành chủ xâm vào thể nội hắn, tất phải tốn một thời gian ngắn mới có thể
khu trừ. về phần một quyền của Xuân thành chủ đánh lên huyệt thái dương của
hắn tự nhiên không cần phải nói rồi, mặc dù thật sự không đem hắn đánh chết,
nhưng đầu Tiếu Nhất Diệp hiện tại vẫn còn đau, thỉnh thoảng trước mắt vẫn hiện
lên vài đốm hỏa hoa.
– ngươi làm sao biết được ta không có chết?
Tiếu Nhất Diệp vừa nói vừa xoa nhẹ trán của mình, vừa nhìn về phía Thang Phi
Tiếu hỏi.
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng:
– ngươi là rắn, trí mạng độc xà! Muốn vặn cái cổ ra đằng sau một vòng chẳng
phải rất đơn giản, bất quá, ngươi lại thật sự luyện thành xà thân, thật là để
cho ta có chút ngoài ý muốn!
– Ha ha.
Tiếu Nhất Diệp thản nhiên nói:
– Chỉ sợ cũng chỉ có ngươi có thể nhìn ra sơ hở, bọn họ tất cả đều bị ta lừa,
khi tất cả bọn chúng phát hiện ra khẳng định là ta đã biến mất rồi.
– ngươi diễn vở kịch này, chẳng lẽ là muốn thối lui khỏi Đại Tuyết Cung?
Thang Phi Tiếu trầm giọng hỏi.
– Hai vị mười năm trước đã thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, vậy tại sao ta không
thể?
Tiếu Nhất Diệp nói:
– Huống chi, Đại Tuyết Cung hôm nay đã sớm không phải là Đại Tuyết Cung như
thưở ban đầu rồi. Ta không có bản lãnh lớn như các ngươi, ta cũng chỉ có một
thân một mình, dĩ nhiên là muốn diễn một vở kịch dĩ giả loạn chân rồi (lấy giả
loạn thật). Bất quá bây giờ.. . lại bị các ngươi biết rồi.
Thang Phi Tiếu chân mày cau lại:
– Vậy ngươi muốn thế nào? Giết chúng ta diệt khẩu sao?
Tiếu Nhất Diệp vung tay nói:
– Ta đánh không lại các ngươi. . . Nhưng mấy người bọn chúng, bản thân ta tự
tin có thể giết chết.
Vừa nói, Tiếu Nhất Diệp vừa nhìn sang Lâm Nhược Diên cùng Bạch Tố Y.
Bị Tiếu Nhất Diệp nhìn chòng chọc như vậy, hai người cảm giác thật giống như
có một cái lưỡi rắn đỏ tươi liếm qua gương mặt của mình, không nhịn được mà
rùng mình một cái.
– Các nàng đi cùng chúng ta.
Thang Phi Tiếu nói.
Tiếu Nhất Diệp tiếc nuối nói:
– Vậy cũng không thể giết?
– Yên tâm, bọn họ sẽ không nói chuyện của ngươi ra ngoài.
Thang Phi Tiếu chậm rãi nói:
– Hay là hiện tại ngươi nói cho ta biết, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy
ra? Thất Thải thần binh kia là cái gì, tại sao các ngươi lại tập trung lại
cùng tìm kiếm?
Tiếu Nhất Diệp cũng là cười khổ một tiếng, đem chuyện tình mấy ngày qua nói
ra.
Hắn thân mang danh hiệu Đại Tuyết Cung đệ nhất sát thủ, bình thường tự nhiên
là chịu trách nhiệm ra ngoài giết người rồi, nhất là người như hắn, hoàn toàn
đem giết người làm niềm vui