Vô Thường – Chương 137: Cách Không Đoạt Mệnh, Cuồng Đao Tảo Thiên Quân. (Thượng) – Botruyen

Vô Thường - Chương 137: Cách Không Đoạt Mệnh, Cuồng Đao Tảo Thiên Quân. (Thượng)

những lời của Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang mặc dù có vẻ khá bá đạo vô
sỉ, nhưng đây cũng là chỗ tốt của kẻ mạnh! Bọn họ có tư cách bá đạo, có tư
cách vô sỉ! Nếu muốn không quản những gì bọn họ nói thì cũng được, trước tiên
cứ gia tăng thực lực, lần sau đổi lại chính là mình đi uy hiếp bọn họ.

Hơn nữa mấy người cao thủ bên Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang cũng không
ngăn cản ba người bọn họ đoạt Thần binh, chẳng qua chi ngăn không cho bọn họ
đứng về phe của Đại Tuyết cung, như vậy cũng coi như có lòng rồi, chẳng qua là
thủ đoạn ti tiện một chút mà thôi.

Hai thế lực lớn cũng đã nói vậy, ba người Trần Vô Xá làm sao dám bước tiếp?
Sau lưng mỗi người bọn họ đều tồn tại một tông môn không kém gì Thiên Tú tông.
Chi vì một tranh chấp nhỏ nhất thời mà liên lụy tới tông môn thì không đáng,
sau khi ba người Trần Vô Xá dừng lại, Tiếu Nhất Diệp lại chậm rãi mở miệng
nói:

– Nếu ba vị không bước sang đây thì sau này tông môn của ba vị vĩnh viễn là
kẻ thù của Đại Tuyết cung ta!

Mọi người biến sắc, sắc mặt của ba người Trần Vô Xá còn khó coi hơn nữa.

những lời này của Tiếu Nhất Diệp tuy cũng giống như những lời Hàn Đông đã nói,
nhưng trước khác sau khác, những lời này còn vô sỉ và bá đạo hơn cả khi nãy!
Giống như cố ý giẫm một cước lên chân của Bạch Đế thành vậy.

– Các ngươi đừng nên khinh người quá đáng!

Trần Vô Xá tức giận quát lên một tiếng, con thỏ tức giận còn biết cắn người.
huống chi ba người bọn họ cũng là cao thủ Thiên giai trung phẩm.

Bước một bước thì trở thành kẻ thù của thế lực này, lui một bước cũng sẽ thành
kẻ thù của thế lực kia, làm sao thì cũng đắc tội với kẻ khác. Bọn họ hoàn toàn
bị kẹt ở giữa.

Hơn nữa sức uy hiếp của Đại Tuyết cung rất kinh khủng. Bạch Đế thành và Thiên
Công Sơn Trang vẫn khá hơn. làm việc gì cũng quang minh chính đại, nhưng Đại
Tuyết cung bọn chúng là loại người nào chứ? Một đám sát thủ giết người không
chớp mắt! Bị một đám người như vậy âm thầm nhìn ngó thì sau này còn có ngày
yên ổn sao?

Tiếu Nhất Diệp cười khặc khặc, lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng:

– Nếu không mau đi qua đây thì ta sẽ giết người ngay lập tức! Các ngươi đã
chọn trở thành kẻ thù của ta thì ta đương nhiên không thể lưu các ngươi lại!

Tiếu Nhất Diệp vừa nói xong liền chậm rãi điều động cương khí.

Trong nháy mắt. một cỗ áp lực lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, đây
không phải lạnh đơn thuần, mà là một loại cảm giác u ám lạnh như băng, ngay
lúc cảm nhận được cỗ khí thế khiến người khác dựng cả tóc gáy này đột nhiên
giáng xuống, tóc gáy của Đường Phong cũng dựng hết lên, giống như có một con
rắn lớn bằng bãng quấn trên người mình, hơn nữa con rắn này còn không ngừng
thè lưỡi ra liếm khắp người mình.

Tiếu Nhất Diệp cũng không có nhằm vào Đường Phong, mục tiêu của hắn chính là
ba người Trần Vô Xá. trên mặt cười híp mắt. nhưng sát khí lại sục sôi.

Ba người Trần Vô Xá siết chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân
xanh, đều nói sĩ khả sát. bất khả nhục, Tiếu Nhất Diệp làm như vậy rõ ràng là
muốn vũ nhục ba người bọn họ, trong lòng mỗi người đều nhảy lên một cỗ nhiệt
huyết, hận không thể xông lên đánh Tiếu Nhất Diệp bỏ ra đất mới hả dạ.

Nhưng một chút tinh táo sau cũng đã ngăn lại nỗi xúc động của họ, bọn họ cũng
tự biết ba người bọn họ không phải đối thủ của Tiếu Nhất Diệp, huống hồ gì,
đây cũng không phải nơi thích hợp để đánh nhau. Nếu thật sự động thủ, không
đợi Tiếu Nhất Diệp thu thập mình thì người của Bạch Đế thành và Thiên Công sơn
trang đã ném cả ba ngươi bọn mình ra ngoài rồi.

Hít vào một hơi thật sâu, cưỡng chế con giận trong lòng, ba người Trần Vô Xá.
Tương Tinh Hồn và Trương Nhược Hư phảng phất như có được một lệnh thống nhất
vậy, xoay ngời phóng đi, cũng không quay đầu nhìn lại nơi này nữa.

chỉ trong khoảng thời gian vài lần chớp mắt. ba đạo thân ảnh này đã hoàn toàn
biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đánh không lại, cũng không thể đánh, thì không thể ngồi chờ chết, ba người bọn
họ chỉ còn cách chọn con đường duy nhất là bỏ trốn.

Ngoài sở liệu của mọi người là Tiếu Nhất Diệp lại không có ý định ngăn cản gì
cả, dựa trên thực lực của hắn, nếu muốn giữ lại một người nhất định là rất đơn
giản nhẹ nhàng, nhưng hắn chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, không có bất kỳ động
tác nào.

chỉ trong chốc lát, Tiếu Nhất Diệp liền thu liễm lại khí tức lạnh như băng của
mình, miệng nói:

– Mới hù dọa vài câu đã bỏ chạy, đứng là một đám gia hỏa không dùng được.

Thang Phi Tiếu hít hít mũi, liếc mắt nhìn Tiếu Nhất Diệp một cái, trong ánh
mắt lộ vẻ khá kinh ngạc. Hắn không biết vì sao Tiếu Nhất Diệp lại làm vậy,
nhưng mọi chuyện tuyệt đối không thể nào đơn giản như vậy được, lấy tính cách
của Tiếu Nhất Diệp thì đây nhất định là đang có âm mưu quỷ kế gì đó.

Hắn chính là một con rắn độc thích đùa giỡn con mồi, là loại người thích từ từ
hành hạ con mồi một cách tàn nhẫn cho tới chết.

Hiện tại, sắc trời đã sập tối, bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, ánh trăng khuyết
sáng vành vạnh.

Tiếu Nhất Diệp sau khi đuổi hết đám người Thiên giai trung phẩm đi, vẻ mặt của
mấy người Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang cũng thư thả đi không ít. Mặc
dù ba người trung phẩm hôm nay họ không để vào mắt, nhưng một khi hỗn chiên,
bất kỳ một chút chiến lực vi diệu nào cũng có thể ảnh hưởng tới toàn cục.

Hiện tại ba người bọn họ đã đi rồi, chuyện tự nhiên cũng đơn giản hơn một
chút.

Kế tiếp, không còn ai lên tiếng hay làm ra bất kỳ động tác nào nữa, chỉ có mỗi
mình Tiếu Nhất Diệp với nụ cười bất biến treo trên môi, đôi mắt hẹp dài như
mắt độc xà chậm rãi quét nhìn mọi người, thời điểm hắn dời mắt tới trên người
Đường Phong. Đường Phong cảm giác khóe môi của hắn phảng phất như hơi nhếch
lên.

Hắn đang cười với mình? Đường Phong vặn vẹo uốn éo người, cả người không thoải
mái. Nói thật, hắn chưa từng gặp người nào như Tiếu Nhất Diệp, khiến người ta
có một loại cảm giác khó chịu toàn thân.

Tiếng thú rống phượng ngâm vẫn truyền tới, tranh đấu lâu như vậy rồi, bất kể
là Viêm Nhật kiếm hay thất thải thần binh đều có chút cạn sức, bọn chúng chẳng
qua là Thần binh, ngay cả có linh tính đi nữa cũng không thể chiến đấu qua
thời gian dài như con người được, bọn chúng chấp nhận bị người tu luyện cầm
lấy chém ra uy lực tương ứng.

Viêm Nhật lại phi lên trời cao lần nữa, kéo theo hư ảnh hỏa phượng, hung hăng
lao tới thất thải thần binh, một kích kia, so với bất kỳ lần nào cũng mạnh
hơn, bá đạo hơn.

Vừa va chạm, cả Khúc Đình sơn cũng phảng phất như đang lắc lư.

Trong nháy mắt này, tất cả cao thủ tại đây phảng phất như một cây cung căng
thẩng. bởi vì họ phát hiện, ánh sáng bên trên thất thải thần binh vốn chưa một
lần thay đổi phút chốc lóe lên một cái rồi mờ nhạt hơn rất nhiều.

Viêm Nhật lại phi lên trời lần nữa rồi lại nện xuống thật mạnh như vừa rồi.

Tần Tứ Nương trầm giọng nói:

– lão Thang!

Thang Phi Tiếu đề cương khí lên nói:

– Huynh biết!

Đâu chỉ Thang Phi Tiếu, cơ hồ tất cả mọi người đều vận khởi cương khí, Đường
Phong thấy không ổn, vội vàng cùng Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y lùi lại phía
sau khoảng hai mươi trượng.

– Oanh! Oanh! Oanh!

Liến tiếp ba lần, Viêm Nhật kiếm và Thất thải thần binh đụng tnhau truyền tới
tiếng nổ vang trời, sau một khắc, Viêm Nhật kiếm không còn bay lên cao nữa, mà
là bay lơ lửng bên trên thất tghir thần binh, trên thân kiếm, hư ảnh hỏa
phượng hoàng ngừa mặt lên trời kêu lên một tiếng thanh thúy, cả người khoa
trương nằm dài xuống đất, dài hơn gần mười trượng, tráng lệ như vẽ, đẹp tới
mức hư ảo, nó giống như đang hưởng thụ chiến thắng của mình, tiếng phượng hót
vang lên không ngừng để phát tiết sung sướng trong lòng, còn ánh sáng phát ra
từ thất thải thần binh đã mờ nhạt cực độ, từ sớm đã không còn ánh sáng chói
mắt như châu ngọc lúc đầu nữa rồi.

Trong nháy mắt tiếng phượng hót vang lên, bốn phương tám hướng, tất cả mọi
người đều vọt tới chính giữa, khí thế khổng lồ của mỗi người va đập vào nhau,
nổi lên một cỗ cuồng phong cuồn cuộn, thổi cây cối xung quanh xào xạc không
ngừng.

– Viêm Nhật!

Tần Tứ Nương quát một tiếng, Viêm Nhật lại xoay người bay về phía Tần Tứ
Nương. Nhưng nó dù gì cũng chỉ là Thần binh, sao có thể vượt qua trình độ của
những cao thủ này?

Thang Phi Tiếu làm đầu tàu gương mẫu, là người đầu tiên vọt tới bên cạnh hai
kiện thần binh, vươn đại thủ hướng tới chỗ Viêm Nhật, nhưng không đợi hắn bắt
được Viêm Nhật kiếm, hai đôi nhục chưởng, bốn thanh trường kiếm, một bộ cơ
quan tay và chân giả đã đánh tới cổ tay của hắn.

Nhưng công kích này còn chưa tới, da cổ tay của Thang Phi Tiếu đã lòm xuống,
may nhờ có hắn là cao thủ, nếu không cánh tay của hắn đã bị mấy luồng cương
khí cường bạo kia phá nát rồi.

Thang Phi Tiếu vội vàng rút tay về, cũng không thèm nhìn tới, tung ra một
chưởng, chưởng ảnh màu lam khổng lồ đã nuốt gọn những đòn công kích hướng tới
chỗ của mình, bên người Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích chỉ với một thanh thái
đao múa lên không gió nào qua nổi, một luồng đao quang hình cung khổng lồ bắn
ra từ thái đao, trên tay Đoạn Thất Xích dường như đang cầm một thanh khảm đao
cực kỳ lớn vậy, Ly Hợp đao pháp vừa xuất ra liền vang lên một chuỗi tiếng đinh
đinh đương đương, một kích của hai người hợp lực cùng nhau này đã hóa giải tất
cả mọi công kích.

Trong không khí, khắp nơi đều là những rung động của các chiêu thức sau khi va
chạm do mấy vị cao thủ này đánh ra, từng vòng khuếch tán dần ra ngoài, mắt
thường cũng có thể thấy được. Tất cả các đòn tấn công đều tập trung xung quanh
hai kiện thần binh, Viêm Nhật kiếm bay ra nhưng bị mọi người ngăn cản, không
biết là đã bị ai đá cho một cước nên bay thẳng về phía Lâu Mãn Kinh.

Vẻ mặt Lâu Mãn Kinh liền đại hỉ, đang muốn đưa tay cầm lấy thì lại nghe được
tiếng quát của Thang Phi Tiếu:

– ngươi dám!

Thang Phi Tiếu đã khắc sâu nỗi sợ vào đầu Lâu Mãn Kinh, nghe tiếng quát đầy
căm phẫn như thế, Lâu Mãn Kinh lại có chút sửng sốt.

Thanh âm như ảo mộng của Thang Phi Tiếu vang lên:

– Cách không thủ!

Một chưởng đánh ra, đem Viêm Nhật chộp vào trong chưởng ấn màu làm, hung hăng
ném mạnh về phía Tần Tứ Nương.

Tần Tứ Nương tinh mắt, vội vàng bắt được Viêm Nhật kiếm, bạch chích cương khí
vừa chuyển, cả người như bị lửa thiêu đốt, trực tiếp tham gia vào vòng chiến.

Một mảnh hỗn loạn, nơi đây có hơn mươi vị cao thủ, trừ những người không đối
mặt với mình ra thì ai cũng là kẻ thù.

Mỗi người đều phải đối mặt với kẻ địch của tam đại thế lực.

Sự thật quả nhiên cũng giống với nhưng gì Thang Phi Tiếu suy đoán, một khi đã
hỗn chiến, bọn họ căn bản không dễ gì thoát thân được, mỗi lần hắn muốn mang
Đoạn Thất Xích và Tần Tứ Nương rời khỏi chiến trường thì luôn bị vài đòn tấn
công không biết từ đâu ra bức ép trở lại, cứ năm lần bảy lượt như vậy, Thang
Phi Tiếu quả thật tức giận một bụng nhưng không có nơi phát tiết.

Hơn nữa vừa rồi đám người này còn dám đánh lén mình, ngăn cản mình thu hồi
Viêm Nhật, tính khí nóng nảy của Thang Phi Tiếu lại nổi lên:

– Con mẹ các ngươi! Không để lão Thang ta đi thì ta cũng không đi nữa! Không
cho các ngươi biết mặt thì các ngươi còn không biết hoa vì sao lại hồng!

Cách Không thủ giận dữ, cuồng đao tự nhiên cũng bị ảnh hưởng, cáo bao Đoạn
Thất Xích vác trên vai lúc nãy không biết đã ném đi đâu, trên tay chỉ còn thái
đao, hai người nổi giận gầm lên một tiếng, sát khí cực kỳ khủng bố nhân tâm
đột nhiên tràn ra.

Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa thí Đoạn Thất Xích, cách không đoạn mạng, cuồng
đao tảo thiên quân!

Sát khí đằng đằng, không coi ai ra gì, phóng nhãn nhìn thiên hạ, chỉ có mỗi
mình ta!

Sát khí của hai người vừa ra, tất cả mọi người cơ hồ đều giật mình! Đây là sát
khí của hai người hợp chung một chỗ, uy áp tỏa ra đã đủ khiến lòng người run
sợ, kinh khủng tới đâu, kinh hãi biết nhường nào

Hai đại sát thần mười mấy năm trước tàn sát bừa bãi khắp Lý Đường đế quốc đã
trở lại! Mười mấy năm trôi qua, mọi người đã sớm quên đi sự tồn tại của bọn
họ, nhưng bọn họ giờ đây không phải một con hổ đã bị nhổ nanh, càng khôn phải
sư tử đã già, mà là cự long bị chọc tỉnh, uy lực của cự long, há lại là thứ
sức người có thể chống lại?

Hai người không cần nói bất kỳ câu gì nhưng tứ chi lại như nối liền với nhau.

Đồng thời triển khai công kích không e sợ điều gì khắp bốn phương tám hướng.

Cường ảnh khổng lồ của Cách không thủ bay loạn khắp nơi, đao quang kéo dài mấy
trượng tùy ý rơi xuống, hai người cảm thấy vô cùng thống khoái, phảng phất như
đã quay lại những ngày hai huynh đệ kề vai chiến đấu cùng nhau khi xưa, lưỡi
đao không ngừng uống máu, khiến người ta lưu luyến nhớ về những ngày đã xa.

Bốn thanh trường kiếm đánh tới từ bên hông của Thang Phi Tiếu, Tần Tứ Nương
vung Viêm Nhật lên, ngọn lửa bùng lên, đỡ một kiếm của Dương Xuân, cùng lúc
đó, một thanh thái đao của Đoạn Thất Xích cản lại cùng lúc hai thanh trường
kiếm của Hạ Thời Vũ và Hàn Đông, đao quang bức nhân, đao khí lạnh thấu xương,
lấy một địch hai, hiển thị rõ khí phách.

chưởng phong của Thang Phi Tiếu đánh bật trường kiếm của Thu Dịch Túy, cách
không kình khí vừa ra, liền đánh cho Thu Dịch Túy lùi lại ba bước.

công kích của Tứ quý thành chủ nháy mắt đã tiêu tán.

Thang Phi Tiếu cũng không quay đầu lại, thân người vừa chuyển, dạp về phía sau
hai cái,kình phong như thực chất đã khiến núi đá nứt ra hai cái khe thật sâu,
trong nháy mắt cát bay đã cuốn, bụi đất tràn ngập, Kính Hoa Thủy Nguyệt hai vị
trưởng lão đang muốn đưa tay bắt lấy thất thải thần binh liền vội vàng lùi về
sau hai bước.

– Ha ha, lão tử cho các ngươi đoạt!

Thang Phi Tiếu cười lớn một tiếng, đá một cước vào trên thất thải thần binh,
Thần binh bị cả đám người thèm muốn cư nhiên lại bị Thang Phi Tiếu đá bay ra
ngoài, bay thẳng về phía giữa ngực Tiếu Nhất Diệp.

Lâu Mãn Kinh lại mừng rỡ lần nữa, hắn hoàn toàn không ngờ Thang Phi Tiếu lại
tốt bụng như vậy, chắp tay đưa thất thải thần binh tới, đang lúc hắn vung nửa
đoạn trường tiên ra muốn cuốn lấy Thần binh về thì Tiếu Nhất Diệp lại đưa tay
ra, cái tay kia lại mềm nhũn như không có xương vậy , thế nhưng Tiếu Nhất Diệp
chỉ phất nhẹ một cái, thất thải Thần binh đang bay tới lại dội ngược trở về,
trường tiên của mình vung ra lại cuốn vào khoảng không.

– Tiếu Nhất Diệp!

Lâu Mãn Kinh nhìn bảo bối đã ở ngay trước mặt cứ thế bay đi, không khỏi tức
giận, nhịn không được hét lên một tiếng.

Tiếu Nhất Diệp lạnh lùng nghiêng đầu sang nơi hác liếc hắn một cái, nheo mắt
cười hỏi:

– Có ý kiến?

Thần sắc trên mặt Lâu Mãn Kinh liền biến đổi, mặc dù rất tức giận, nhưng cũng
không dám nói gì nữa.

Trừ ba người Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp, tâm thần của những người còn
lại đều chia ra một nửa đặt trên thanh Thần binh này, nhìn thấy cảnh này, Hạ
thành chủ và Đông thành chủ trong Tứ Quý thành chủ liền dốc toàn lực phi lên
không trung, muốn bắt lấy Thần binh, hai người còn lại chịu trách nhiệm kềm
chân, không cho đối thủ di chuyển.

Thủy nguyệt cũng xông lên cùng lúc, Kính Hoa trưởng lão ở lại bên dưới.

Thang Phi Tiếu tự nhiên không cam lòng yếu thế, giẫm mạnh chân lên đất một cái
liền bắn ra ngoài như một mũi tên rời cung.

Bốn người bay lên còn chưa kịp tới gần Thần binh, cũng đã tự kềm chế lẫn nhau
lại rồi, tình tình chiến đấu vô cùng kịch liệt, mỗi người cơ hồ đều dốc hết
bản lĩnh của mình ra, cương khí bất đồng thuộc tính va chạm kịch liệt với
nhau, lan tràn ra xung quanh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.