Nghe được câu này, trong lòng Lâm Nhược Diên cũng thả lỏng đôi chút.
Bên kia, Tiếu Nhất Diệp đột nhiên cười khặc khặc hai tiếng, nói với đám người
Trần Vô Xá
– Ba vị bằng hữu, hình như là hai phe chúng ta có thực lực thấp nhất ở đây
thì phải. Đợi lát nữa xuất thủ đoạt bảo vật, các ngươi cảm thấy mình có mấy
phần thắng?
Ba đại thế lực ở đây, dĩ nhiên phải kể tới thực lực bên Bạch Đế thành là mạnh
nhất, bốn Thiên giai thượng phẩm, mỗi người đều có mấy chục năm công lực, còn
có cả tuyệt kỹ Tứ quý tuyệt sát vô cùng kinh khủng nữa, có thể nói, nếu như
bốn người bọn họ liên thủ thì coi như Đường Phong cũng không phải đối thủ của
họ.
Tiếp theo, dĩ nhiên là hai vị trưởng lão của Thiên Công Sơn Trang, hai lão đầu
này mỗi người đều có niên kỷ sáu bảy chục tuổi, bàn về tư chất, bàn về khả
năng chiến đấu của mỗi người, so với bất kỳ người nào trong Tứ Quý thành chủ
cũng đều cao hơn. Bất quá số người lại không nhiều bằng người ta.
Yếu nhất chính là Đại Tuyết cung, mặc dù Tiếu Nhất Diệp là Thiên giai thượng
phẩm, nhưng Lâu Mãn Kinh chỉ mới là Thiên giai trung phẩm, hai người dù lợi
hại tới mấy cũng không bằng hai thế lực đối thủ được.
Bất quá chuyện như đoạt Thần binh, cũng không thể chỉ nhìn tới nhân số một
cách đơn thuần như vậy được, vận khí và kế sách cũng chiếm một phần nhân tố
quyết định rất lớn, đây chính là nguyên nhân vì sao ba người Trần Vô Xá biết
mình không có nhiều hy vọng nhưng vẫn kiên trì lưu lại như cũ.
Thần binh, thế này cũng đủ để họ đánh đổi cả mạng sống.
về phần hai người Thiên Tú, đã sớm không đáng kể. Còn ba người Thang Phi Tiếu
mặc dù thực lực không tồi, nhưng bọn họ chủ yếu tới vì Viêm Nhật, không có ý
tranh giành Thất thải thần binh. Cho nên nói, cuộc chiến này cuối cùng vẫn chỉ
tập trung trên người ba đại thế lực.
Mà những lời nói của Tiếu Nhất Diệp hiện tại, rõ ràng là muốn phá vỡ thế cục
cân bằng hiện tại.
Ba người Trần Vô Xá liếc nhau một cái, cũng thành thật nói:
– Không có hy vọng. Chúng ta chẳng qua cũng giống như vị thiếu niên kia, tới
đây xem náo nhiệt mà thôi.
không ai tin được những lời này nhưng vẫn phải nói.
Nụ cười trên mặt Tiếu Nhất Diệp vẫn như vậy, đôi mắt nheo lại thành một đường
thẳng tắp:
– Nếu đã như vậy thì sao ba vị bằng hữu không về phe bọn ta? Chúng ta song
phương tạm thời liên thủ, cũng còn tốt hơn để kẻ khác chiếm được tiện nghi.
Tới lúc đó không phải cơ hội đoạt được thần binh cũng lớn hơn sao?
Trên mặt ba người Trần Vô Xá rõ ràng lộ ra vẻ hơi động tâm, bởi vì thực lực
của họ tương đối thấp, vốn cũng không dám ôm bất kỳ hy vọng đoạt được thần
binh gì, nhưng bây giờ Đại Tuyết cung lại muốn hai bên phối hợp thì họ không
động tâm sao được? Động tâm thì động tâm, nhưng không có ai dời bước, dù sao
tiếng tăm của mấy sát thủ bên Đại Tuyết cung cũng không tốt đẹp gì.
Tiếu Nhất Diệp tiếp tục nói:
– Tới lúc đó, bất kể là các ngươi lấy được Thần binh hay là Đại Tuyết cung
của ta lấy được Thần binh, cũng không được phép tấn công lẫn nhau có được
không? Hơn nữa, nếu các người có thể giúp được Đại Tuyết cung của ta lấy được
Thần binh thì… sẽ có được chuyện tốt không ngờ được đó nha!
Tiếu Nhất Diệp giống như một thúc thúc xấu xa đang lừa gạt trẻ con, ra sức lôi
kéo ba người Trần Vô Xá lên thuyền của mình.
trưởng lão Thủy nguyệt của Thiên Công Sơn Trang hừ lạnh một tiếng:
– Ba vị, những kẻ trong Đại Tuyết cung là loại người thế nào, thiết nghĩ
không cần lão phu nói thì các vị cũng hiểu rõ. Các vị cho rằng tạm thời liên
thủ cùng họ thì sẽ có hy vọng nhận được Thần binh? Tới lúc đó chỉ sợ Thần binh
chưa lấy được, ngược lại đã mất mạng không biết chừng.
Kính Hoa trưởng lão cũng đứng bên cạnh tăng thêm áp lực:
– Ba vị nhất định phải cẩn thận suy nghĩ cho thông suốt.
– Hai vị trưởng lão
Tiếu Nhất Diệp nheo mắt nhìn Kính Hoa Thủy Nguyệt
– Tại sao lại muốn phá hư chuyện tốt của ta? Chẳng qua những gì ta nói cũng
là thứ các ngươi muốn nói, lại không dám mở miệng nói ra mà thôi. Chẳng lẽ các
ngươi không muốn chiêu dụ ba người bọn họ về phía mình hay sao? Theo ta được
biết, chi với hai người các ngươi thì không có cách nào chống cự được Tứ Quý
tuyệt sát trận của Tứ quý thành chủ. Các ngươi cũng già cả rồi, nếu thật sự bị
vây trong trận thì nói không chừng sẽ mất mạng ngay đó nha.
sắc mặt của Xuân thành chủ Dương Xuân trong Tứ Quý thành chủ liền lạnh lạnh,
nói:
– Tiếu Nhất Diệp, ngươi nói những lời này là có ý gì? Bạch Đế thành và Thiên
Công Sơn Trang từ trước tới nay đều có giao hảo, bọn ta làm sao ra tay với hai
vị trưởng lão cho được? Ngay cả khi bọn ta có giao thủ trong trận chiến giành
Thần binh này đi nữa, thì cũng không như ngươi nói, Thần binh vô chủ, ai có
phúc thì được, ai bắt được thì là của người đó.
Tên này chỉ bằng vài câu đã lôi cả Bạch Đế thành vào, rõ ràng là muốn phá rối,
đục nước béo cò.
Tiếu Nhất Diệp nhún vai một cái:
– Dương thành chủ thật là quang minh lỗi lạc. Bất quá… Ta thấy rõ ràng mấy
người các ngươi đều cảnh giác đối phương, hận không thể giết chết đối phương
ngay lập tức, lại nói ra những lời dối trá như vậy thì đúng là quá giả tạo.
– Tiếu Nhất Diệp, nếu ngươi ngại sống không vui vẻ thì ta sẽ tiễn ngươi một
đoạn!
Đông thành chủ Hàn Đông sẵng giọng nói.
Tiếu Nhất Diệp lại càng nheo mắt lợi hại hơn:
– Nếu mọi người đã nhiệt huyết như vậy, chi bằng trước khi hai thanh Thần
binh phân rõ thắng lợi thì quyết đấu một phen đi, chờ chúng ta đánh xong, hai
thanh Thần binh có lẽ cũng đã xong rồi, ai thắng thì người đó lấy Thần binh có
được không? Cách này rất công bằng đó.
Lời này vừa nói ra, vô luận là người của Bạch Đế thành hay Thiên Công Sơn
Trang cũng đều hung tợn nhìn hắn chằm chằm, nhưng không ai động thủ thật sự.
Ai nấy cũng thấy được, chuyện Đại Tuyết cung muốn cướp Thần binh lần này đúng
là người si nói mộng, trừ phi Tiếu Nhất Diệp hắn còn có viện binh. Người có hy
vọng cướp được Thần binh chính là Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang.
Bất quá ý đồ của Tiếu Nhất Diệp đã quá rõ ràng, chính là muốn người của Bạch
Đế thành và Thiên Công Sơn Trang đấu đá với nhau, Đại Tuyết cung của hắn chỉ
cần ngồi đó ngư ông đắc lợi. những cao thủ nơi này so với hồ ly còn tinh ranh
thì sao có thể mắc mưu này của Tiếu Nhất Diệp?
Chờ lát sau, Tiếu Nhất Diệp lại nói:
– Nếu các ngươi đã không đồng ý với lời đề nghị của ta thì coi như xong. Bất
quá ta hy vọng các vị đừng ngăn cản ta kết giao bằng hữu.
Nói xong lại chuyển hướng nói với ba người Trần Vô Xá,
– Ba vị thấy thế nào?
Ba người Trần Vô Xá liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng loạt gật đầu.
Bọn họ dù gì cũng là ba Thiên giai trung phẩm, nếu thật sự cùng nhau liều mạng
thì cũng rất có sức uy hiếp. Mà thực lực thấp nhất, nhân số cũng ít Đại Tuyết
cung, đúng là lựa chọn có một không hai của họ hiện tại.
Không đợi bọn họ cất bước, Hàn Đông đột nhiên lạnh lùng nói:
– Ba vị, nếu bây giờ các ngươi đứng về phía Đại Tuyết cung thì sau này tông
môn của các ngươi vĩnh viễn là kẻ thủ của Bạch Đế thành ta.
Đây đúng là uy hiếp trắng trợn, nhưng người nói là Bạch Đế thành, có tư cách
nói câu này.
Thủy Nguyệt trưởng lão cũng nói:
– Không giúp được gì cho ta thì là kẻ địch! Đây cũng là ý của Thiên Công Sơn
Trang!
Nháy mắt, cước bộ của ba người Trần Vô Xá dừng lại.