Vô Thường – Chương 129: Tuyết Nữ. (Thượng) – Botruyen

Vô Thường - Chương 129: Tuyết Nữ. (Thượng)

Trước kia trong Tĩnh An thành chỉ có Trương Hoàng hai nhà mới có Địa giai cao
thủ.

Trong mắt người tu luyện bình thường, Địa giai đã là một cấp bậc cao không với
tới. Tông môn lớn như Thiên Tú cũng chỉ có ba mươi Địa giai. Đủ để biết tu
luyện vất vả thế nào.

Vận khí của Đường Phong cũng không tốt tí nào, cả tháng qua gặp phải địch nhân
không phải Địa giai thì cũng là Thiên giai, thậm chí mấy cao thủ Thiên giai,
Địa giai này còn tụ lại thành một nhóm. Đổi lại là người khác ở vào tuổi của
hắn, cũng chỉ có thể giao thủ so chiêu cùng người ở cảnh giới Hoàng giai, sau
đó lại cùng nhau luận bàn rồi kết làm bằng hữu, chia sẻ những điều tâm đắc
trong quá trình tu luyện, giúp nhau tiến bộ, nào được như Đường Phong toàn gặp
được những chuyện vừa kích thích vừa khiến nhiệt huyết sôi trào

những chuyện còn lại Đường Phong cũng không muốn nhúng tay vào, toàn bộ đều
ném cho đám người Dương Ngọc Nhi xử lý là được.

Vừa ra cửa lớn, Thang Phi Tiếu không thể chờ được liền ôm Manh Manh vào lòng.

Bộ dạng Tiếu thúc ôm Tiểu Manh Manh rất khôi hài, bản thân hắn lớn lên cao to
vạm vỡ. Manh Manh vừa nhỏ vừa thấp, bị hắn ôm vào ngực liền giống một đứa trẻ
bị con gấu lớn bắt cóc, hiệu quả thị giác xung đột vô cùng lớn.

Có thể nói, Tiểu Manh Manh có thoải mái thể đứng trên lòng bàn tay của hắn.

– Phụ thân, con muốn ngồi ở đây.

Tiểu nha đầu chỉ vào bờ vai rộng lớn của Thang Phi Tiếu nói.

– Được, Manh Manh muốn gì phụ thân đều chìu cả!

Tiếu thúc dùng một tay nhấc Tiểu Manh Manh đặt lên vai.

Tiểu nha đầu ngồi vững vàng, hai chân đung đưa không ngừng, một tay nắm lấy
tóc của Thang Phi Tiếu cười khanh khách.

Đường Phong mỉm cười nhìn Tiểu Manh Manh, tiểu nha đầu này thật sự khiến người
ta yêu thích, nhìn thấy con bé cũng khiến người khác cảm thấy yên lòng, bất
luận chuyện phiền nào gì dường như đều bị thanh âm trẻ con của cô bé xua tan.

Khóe mắt lơ đãng lướt qua Tần Tứ Nương. Đường Phong không khỏi sửng sốt:

– Tứ Nương, đã xảy ra chuyện gì sao?

Tần Tứ Nương lúc này có vẻ u sầu, nhưng việc gì lại khiến nàng lo lắng như
thế? nam nhân mình yêu và con gái cưng đều ở bên cạnh, vợ chồng hai người đều
là Thiên giai cao thủ thì có chuyện giới không giải quyết được?

nghe Đường Phong hỏi vậy, Thang Phi Tiếu cũng quay lại nhìn Tần Tứ Nương, Tần
Tứ Nương hạ mí mắt xuống, nói:

– cũng không phải chuyện gì to tát…

Lời còn chưa dứt, Viêm Nhật bên hông nàng đột nhiên run lên, trên thân kiếm
tỏa ra vài cỗ sóng nhiệt, mấy cỗ sóng nhiệt này cũng không quá mạnh, chỉ khiến
người ta cảm thấy hơi nóng mà thôi.

– Lại nữa rồi.

Tần Tứ Nương cầm lấy Viêm Nhật, im lặng quan sát nó,

– Vừa nãy sau khi hai người đi thì nó đã không an phận một lần rồi.

Đường Phong kinh ngạc hỏi:

– Sao lại vậy?

Vẻ mặt Thang Phi Tiếu lập tức ngưng trọng nhìn Tần TứNương nói:

– Thần binh cảnh báo?

Tứ Nương gật đầu.

Thang Phi Tiếu lập tức cả kinh:

– Thần binh thật sự có thể cảnh báo? Ta còn tưởng rằng đó chỉ là truyền
thuyết!

Tần Tứ Nương trợn mắt nhìn hắn:

– Thần binh còn nhiều linh tính hơn so với những giới thế nhân tưởng tượng!

Các ngươi hoàn toàn có thể xem nó là một vật thể sống!

Thang Phi Tiếu lập tức tỏ vẻ hoảng sợ:

– Vậy Viêm Nhật của muội là nam hay nữ? Nếu là nam thì, tối qua…

vẫn chưa nói hết đã được Tần Tứ Nương thưởng cho một cái tát, mặt mũi Tần Tứ
Nương đỏ bừng trách cứ:

– Nói không biết ngượng!

Thang Phi Tiếu lập tức rụt cổ, cười ngây ngô nhìn Đường Phong và hai nha đầu.

Lúc bọn họ đi giết người thì Tần Tứ Nương bế Tiểu Manh Manh đứng chờ ở cửa.

– Hai người đang nói gì vậy? Thần binh cảnh báo là gì?

Đường Phong đứng bên cạnh nghe mà không hiểu gì.

– Tìm tửu lâu ngồi nghỉ rồi nói sau.

Thang Phi Tiếu nói.

Tửu lâu lớn nhất Tĩnh An thành đương nhiên là Nhất Phẩm Hiên, cao năm tầng,
quy mô cực lớn. Hai tầng dưới là để phục vụ người thường vào ra ăn uống, chứa
vài trăm người cũng không thành vấn đề, tầng một là đại sảnh, tần hai thì chia
phòng, tuy có hơi đắt hơn tửu lâu khác một chút, nhưng cũng không đắt quá mức,
người bình thường cũng có thể chi trả được, mỗi khi lễ tết, muốn ăn một bữa
ngon, Nhất Phẩm Hiên đúng là một lựa chọn không tồi.

Tầng thứ ba thì bắt đầu có điểm đặc biệt, không phải ai cũng có thể tùy tiện
lên. Tầng thứ ba là dành riêng cho những người tu luyện, miễn cho những người
này sinh sự với các khách nhân khác ở hai tầng dưới. Còn muốn lên tầng bốn thì
phải có thực lực và địa vị tương ứng. về phần tầng năm thì chỉ có một phòng,
nghe đồn phòng này trang hoàng xa hoa tới cực điểm, được chủ nhân của tửu lâu
này mệnh danh là phòng Đế Vương! Muốn bao trọn nó thì cần tới mấy vạn lượng
mới đủ.

Đương nhiên, trong Tĩnh An thành, gần như không có ai ngốc tới mức muốn lên
phòng Đế Vương, trừ phi là đầu đập vào cửa, mà còn là cửa sắt kia. Sở dĩ chủ
nhân của Nhất Phẩm Hiên làm ra phòng này là muốn nâng giá trị của bản thân
lên!

Sự thật chứng minh, chủ nhân của Nhất Phẩm Hiên đúng là có đầu óc kinh doanh,
bởi vì có phòng Đế Vương tồn tại nên Nhất Phẩm Hiên mới trở thành tửu lâu xa
hoa nhất trong Tĩnh An thành.

Vào tửu lâu, cả đám đã được điếm tiểu nhị đưa thẳng lên tầng ba. Trong tửu lâu
người ra kẻ vào tấp nập, điếm tiểu nhị đã sớm luyện được một đôi hỏa nhãn kim
tinh, chỉ cần nhìn một cái hắn liền đoán được người đó là giàu hay nghèo, nên
dùng cơm ở tầng nào, huống chi trên người Tứ Nương còn có lợi khí, rõ ràng
chính là người tu luyện.

Điếm tiểu nhị bỗng nhiên có lòng tốt hỏi bọn họ có muốn lên tầng bốn không,
nhưng Tiếu thúc và Đường Phong đều bảo không cần, tới đây để ăn uống chứ nào
phải mua sĩ diện, ngồi đâu mà không được?

Trong một gian phòng trang nhà trên lầu ba, cả đám người tùy tiện ngồi xuống
bàn, điếm tiểu nhị cung kính đứng một bên mỉm cười hỏi:

– Xin hỏi khách quan muốn dùng món gì?

Trong lòng Đường Phong có chuyện không vui nên không lên tiếng, đang muốn bảo
điếm tiểu nhị tùy tiện mang vài món lên thì Thang Phi Tiếu đã đảo khách thành
chủ nói:

– Mang lên vài chén vị ca tráng miệng trước đã, sau đó có hảo tửu và món nào
ngon thì cứ bưng hết lên, còn sợ đại gia ta không đủ tiền trả sao?

Điếm tiểu nhị vội vàng gật đầu:

– Được rồi, xin ngài chờ một lát!

Đường Phong lập tức trợn mắt, Tứ Nương cũng trừng mắt nhìn Tiếu thúc nói:

– Huynh đúng là không biết ngại.

Thang Phi Tiếu cười lớn:

– Việc gì phải ngại? Mấy hôm trước ta nghe nói Phong thiếu gia có mấy chục
vạn lượng, lẽ nào có thể ăn chết hắn sao?

– ít nói nhảm đi, mau nói ta nghe rốt cuộc Thần binh cảnh báo kia là gì?

Đường Phong đè thấp giọng hỏi.

Lời này vừa ra, vẻ mặt Thang Phi Tiếu liền nghiêm túc lại, nhưng vẻ mặt Tứ
Nương lại có chút hững hờ.

Im lặng một lát, Thang Phi Tiếu mới chậm rãi nói:

– Vũ khí của Tứ Nương chính là Viêm Nhật xếp thứ tư trên danh sách Thần binh,
Phong thiếu ngươi đã biết chưa?

– Đương nhiên là biết.

– Thần binh thật sự có linh tính, chúng dù không có sinh mạng nhưng cũng có
vài điểm đặc thù của sinh mạng, nên trên vài phương diện đặc biệt khác càng
nhạy cảm hơn người tu luyện, trong đó có cả cảm giác nguy hiểm!

Thang Phi Tiếu cũng hạ thấp giọng giải thích:

– nghe đồn là nếu hai thanh Thần binh ở gần nhau, mà một trong hai thanh lại
có địch ý thì thanh còn lại sẽ xuất hiện dị trạng, dùng thứ đó để cảnh báo tới
chủ nhân của mình, để người đó thêm đề phòng! Đây cũng là ta nghe đồn mà thôi,
không ngờ lại là sự thật.

Đường Phong chợt hiểu ra:

– Nói cách khác, Viêm Nhật đang cảnh báo Tứ Nương là có một Thần binh khác
đang tới gần?

Tứ Nương gật đầu:

– Chắc là vậy, vì ta cũng chưa gặp phải chuyện này bao giờ, nhưng ta có thể
cảm nhận được Viêm Nhật vừa rồi có chút kích động.

– Thần binh cảnh báo trong phạm vi bao nhiêu?

Đường Phong hỏi.

Tứ Nương cười khổ một tiếng:

– đã nói đây là lần đầu ta gặp phải chuyện thế này, ngươi hỏi vậy ta cũng
đành chịu, tuy Viêm Nhật báo động trước cho ta, nhưng chỉ là xuất hiện dị
trạng mà thôi, nó cũng không nối liền với ta, ta chỉ có thể dựa vào cảm giác
mà đoán biết trạng thái của nó.

Đường Phong nói:

– Gần hai mươi năm nay, ở Lý Đường đế quốc chỉ có hai thanh thần binh, chẳng
lẽ là chủ nhân của Thủy Hàn kiếm đang tới?

Thủy Hàn và Viêm Nhật đều là trường kiếm, nhưng thuộc tính lại đối lập với
nhau, nếu thật sự gặp được nhau thì e là cả hai sẽ sinh ra một tràng khí kháng
cự, nói không chừng còn có thể phát sinh tranh đấu.

– Có thể!

Tần Tứ Nương nhún vai,

– Bất quá khả năng không cao.

– Tại sao?

Đường Phong vội hỏi, Thiên Tú bây giờ đang rất rối loạn, hắn thật sự sợ có cao
thủ nào đó tìm tới gây bất lợi cho Thiên Tú, mặc dù có Tần Tứ Nương và Thang
Phi Tiếu tọa trấn ở Thiên Tú, nhưng cao thủ có được một kiện Thần binh thì
không thể coi thường.

Thang Phi Tiếu hít sâu một hơi nói:

– bởi vì Tuyết Nữ quanh năm đều sống ở Tuyết sơn tận cực Bắc, cách nơi đây
hơn mấy vạn dặm.

– Tuyết Nữ?

Đường Phong ngạc nhiên.

Khóe miệng Thang Phi Tiếu co giật vài cái, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ:

– Chủ nhân Thủy Hàn kiếm!

– Huynh biết nàng ta?

Tần Tứ Nương nhìn Thang Phi Tiếu hỏi, vẻ mặt Tiếu thúc lúc này quá khả nghi.

Đường Phong cũng dùng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hắn.

– Tứ Nương, muội đừng hiểu lầm, thói háo sắc của lão Thang ta cũng là từ sau
khi rời khỏi Đại Tuyết cung mới có.

Thang Phi Tiếu tranh thủ thanh minh,

– Mười năm trước Tuyết Nữ từng xông vào Đại Tuyết cung một lần, ta đã giao
thủ cùng nàng ta!

– Kết quả?

– Ta thua!

Thang Phi Tiếu gãi gãi đầu.

Đường Phong và Tần Tứ Nương đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Đại Tuyết cung thân là một trong ba đại thế lực của Lý Đường đế quốc, trong
cung có vô số cao thủ. riêng Thiên giai cũng có vài chục người, trong đó không
ít người là Thiên giai thượng phẩm, chưa nghe nói có ai lớn mật dám xông vào
Đại Tuyết cung như vậy, ngay cả Thang Phi Tiếu cũng không phải đối thủ của
Tuyết Nữ, thật sự khiến người ta không ngờ được.

– Nàng dẫn theo bao nhiêu cao thủ?

Đường Phong vội hỏi.

– Đơn thương độc mã!

Đường Phong hít vào một hơi:

– Tiếu thúc, thiếu gia ta bây giờ đã mười lăm tuổi, qua cái tuổi thích nghe
cố sự rồi, sau này ngươi cứ kể mấy chuyện này cho Tiểu Manh Manh nghe, hẳn là
con bé sẽ tin.

Thang Phi Tiếu tức giận nói:

– Nếu trước kia có ai nói với ta một thiếu niên mười lăm tuổi có thể diệt
được hai ngàn năm trăm người thì ta cũng cho đó là bịa chuyện! Nhưng đây đều
là sự thật, trên đời này cái gì cũng có thể thiếu, chỉ không thiếu kỳ tích mà
thôi.

Nhìn bộ dạng Thang Phi Tiếu cũng không giống nói dối, Đường Phong lúc này mới
nghiêm mặt lại, cẩn thận nghe.

Thang Phi Tiếu cũng mở miệng thỏa màn tính hiếu kỳ của Tần Tứ Nương và Đường
Phong, dù sao cũng không phải người ngoài.

– Chỉ một nữ nhân! Tay cầm Thủy Hàn kiếm, đơn thương độc mà xông vào Đại

Tuyết cung, đánh cắp vài viên linh đan kéo dài tuổi thọ và thảo dược trân quý
của Đại Tuyết cung. Thế nhưng lại không kinh động tới bất kỳ ai, vị Thiên giai
cao thủ trông coi dược phòng hoàn toàn chưa kịp phát hiện đã bị nàng đánh
ngất. Cũng coi như nàng ta không may, lúc rời đi không cẩn thận lại bị phát
hiện, mấy chục người trong Đại Tuyết cung liền đuổi theo nàng ta.

– Sau đó ngươi đuổi theo cùng nàng ta giao chiến?

Đường Phong hỏi.

– không chỉ mình ta, ta và một huynh đệ khác cùng đuổi theo. Đuổi trọn năm
ngày, những người còn lại đều không theo kịp.

– Đợi một chút, không phải ngươi vừa nói mình bị Tuyết Nữ đánh bại sao?

Đường Phong lại hỏi.

– Đúng vậy!

Thang Phi Tiếu gật đầu,

– Bọn ta hai đánh một, sau đó bị đánh bại.

Lần này không chỉ Đường Phong trợn mắt kinh ngạc, mà ngay cả thanh âm của Tần
Tứ Nương cũng run lên:

– Sao có thể? Mười năm trước ngươi chính là Thiên Sát Thần của Đại Tuyết
cung! Liên thủ cùng người khác mà còn bị đánh bại?

– người kia chính là lão Đoạn!

Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng:

– Thiên Sát Địa Thí, hai người liên thủ mà vẫn bại dưới tay một nữ nhân, hơn
nữa lúc ấy tuy tóc của Tuyết Nữ đều bạc trắng, nhưng thoạt nhìn có lẽ nhỏ tuổi
hơn ta, nàng ta khi đó cao lắm chừng chỉ ba mươi thôi.

Nhớ lại trận ác chiến năm đó, Thang Phi Tiếu cũng không nhịn được mà run lên:

– Nếu luận cảnh giới mà nói thì nàng ta lúc ấy và lão Thang ta đều là kẻ tám
lạng, người nửa cân, nhưng nàng vẫn thấp hơn ta một chút. Nhưng cương khí của
nàng lại khiến kẻ khác như rơi vào hầm băng, lạnh tới tận xương tủy. Nàng nhìn
ngươi một cái sẽ khiến ngươi cảm thấy như bị đóng băng, ta và lão Đoạn tuy
giết người như ngóe nhưng không có được một phần khí phách của nàng ta. Thanh
kiếm trên tay nàng cũng không giống kiếm chút nào, cả ta cũng chưa từng thấy
qua thanh kiếm nào như vậy, giống như một vật sống vậy, kiếm chiêu của Tuyết
Nữ cũng rất sắc bén phức tạp, trâu tới mức không thể trâu hơn. Nàng giống như
chỉ tùy tiện đánh ra một kiếm, nhưng mỗi kiếm đều muốn lấy mạng người! Ta và
lão Đoạn đấu với nàng ta cả một ngày, tuy cuối cùng nàng trúng của ta một
chiêu Cách không Thủ, nhưng vẫn để nàng chạy mất.

Thiên Sát Địa Thí liên thủ đối phó một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân nhỏ
tuổi hơn mình, loại kết cục này thật chẳng khác nào thua, thua rất triệt để!

– Sau đó không lâu thì ta và lão Đoạn rời khỏi Đại Tuyết cung! Bởi vì Tuyết
Nữ khiến bọn ta ý thức được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nếu
bọn ta không nghĩ cách hóa giải sát khí và lệ khí trên người thì sau này sớm
muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma. Kỳ thực lúc trước bọn ta đã có ý nghĩ này trong
đầu, chẳng qua là chưa gặp đối thủ, cũng có chút cuồng vọng tự đại, sự xuất
hiện của Tuyết Nữ đã thức tinh bọn ta. Từ lúc trở đi, Tuyết Nữ đã trở thành ân
nhân của lão Thang ta. Sau này nếu có gặp lại, ta nhất định phải cảm tạ nàng
ta mới được.

– Vậy mà huynh vẫn đả thương người ta!

Tần Tứ Nương trừng mắt liếc hắn một cái.

– Từ đó về sau, Tuyết Nữ rất hay lẻn vào dược phòng của các thế lực lớn, chỉ
trộm linh đan trân quý và thiên tài địa bảo, cũng không giết người nào, cùng
lắm mới phản kích mà thôi, vì vậy nên danh tiếng của Tuyết Nữ và Thủy Hàn kiếm
mới ngày càng lên. chỉ có điều các môn phái đều cảm thấy chuyện mình bị trộm
chẳng vẻ vang gì, xấu hổ không dám tiết lộ với ai. Nhưng trên đời này có tưởng
nào ngăn được gió? phỏng chừng là Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang cũng
bị trộm qua, ừm, Bạch Đế thành nhất định đã bị, còn Thiên Công Sơn Trang nhiều
cơ quan như vậy, không biết Tuyết Nữ có vào được hay không.

– Nhưng năm năm trước Tuyết Nữ đột nhiên lại mất tích. Sau đó không hiện thân
nữa, lần xuất hiện cuối cũng là ở phía tây Huyền Ý môn.

Tài kể chuyện của Thang Phi Tiếu cũng không siòi, nhưng Đường Phong có thể từ
đó nghe ra sự sùng bái hắn dành cho Tuyết Nữ.

– Tứ Nương, tuy ta không rõ lắm về Thần binh, nhưng muội hẳn là vẫn chưa hoàn
toàn phát huy được uy lực của Viêm Nhật.

Thang Phi Tiếu nhấp một ngụm trà thấm giọng rồi nói,

– Nếu muội có thể làm được điểm này thì dù đánh không lại lão Thang ta, nhưng
cũng không kém là bao

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.