Vô Thường – Chương 1216: Sư phụ, hình như ta có – Botruyen

Vô Thường - Chương 1216: Sư phụ, hình như ta có

Những người đó không dám tới bởi vì đã làm chuyện xấu, sợ rằng Đường Phong ra
tay giết người. Mà Ngụy Trực có thể tới nói rõ hắn ở trong lòng đám hạ nhân Hồ
gia cũng có địa vị nhất định, vừa lúc phù hợp với yêu cầu của Đường Phong.

– Nếu như ta giao Hồ gia cho ngươi trông coi thì người có thể làm những gì?

Đường Phong không hề vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi.

Hiện giờ Hồ gia đã tan cửa nát nhà giống như cây đổ khỉ tan, nhưng dù sao cũng
là một gia tộc không nhỏ, nếu cứ như vậy ra đi thì không chừng thế cục bên
trong thành Cát Tường sẽ chuyển biến xấu, dân chúng tại nơi đây căm thù người
của Hồ gia tới tận xương tủy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người của Hồ gia cũng không phải đều là người
xấu, tối thiểu như lão nô bộc Ngụy Trực chưa từng làm qua chuyện xấu.

Nhưng cừu hận thường thường sẽ khiến con người mất đi lý trí, một khi đám
người chính mình ly khai khỏi đây thì tuyệt đối dân chúng thành Cát Tường sẽ
kéo tới Hồ gia, hậu quả lúc đó sẽ có khả năng là máu chảy thành sông.

Đường Phong không muốn nhìn thấy bởi vì quan hệ với chính mình mà dẫn tới
những người không quan hệ bị chết đi cho nên phải tuyển ra một đầu lĩnh tới
chủ trì Hồ gia, để cho Hồ gia hiện giờ có thể chung sống trong hòa bình với
người dân thành Cát Tường. Ngụy Trực nghe được Đường Phong nói vậy không khỏi
ngẩn ngơ, có lẽ hắn cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyện tốt đẹp như vậy rơi
xuống đầu chính mình, trầm ngâm chỉ trong chốc lát rồi nói:

– Lão nô tự tin có bản lãnh để lãnh đạo một gia tộc nhưng chỉ sợ… Có người
không phục!

Ngụy Trực không phải là người của Hồ gia, bên trong Hồ gia vẫn còn một ít
người nối dõi còn sống, chuyện nô tài xoay người trở thành chủ nhân chắc chắn
người của Hồ gia sẽ không nguyện ý!

– Không phục thì giết!

Đường Phong thản nhiên nói. Ngụy Trực nghe vậy không khỏi run bắn người, hắn
thầm nghĩ thủ đoạn của vị thiếu gia này quả thực độc ác.

– Ngươi sẽ đi tìm mấy người có thể tín nhiệm được cùng nhau xây dựng lại, tất
cả những chuyện xấu của đám người Hồ gia ngươi cứ liệt kê thành danh sách ra,
người nào đã làm chuyện gì phải viết thật rõ ràng, ngày mai ta sẽ tới. Phải
nhớ kỹ tuyệt đối chân thực, nếu như các ngươi dám làm ra tin tức giả thì hậu
quả thế nào hẳn ngươi rõ ràng.

– Lão nô tuân mệnh!

Ngụy Trực gật đầu, xương sống ứa ra mồ hôi lạnh, hắn biết hiện giờ sinh tử của
người Hồ gia đều nằm trên tay hắn, những người đã làm chuyện xấu sợ rằng ngày
mai hồn sẽ quy về địa phủ.

– Xuống phía dưới đi.

Đường Phong khoát tay, Ngụy Trực cung kính xin cáo lui. Ngụy Trực có chút
không rõ, vị thiếu gia này tới Hồ gia đại khai sát giới, chiếm đoạt địa bàn
của Hồ gia, không thèm cướp chiến lợi phẩm mà để cho chính mình tới chủ trì Hồ
gia, đây là chuyện gì? Ngụy Trực quả thật không rõ, đám Tiếu thúc cũng không
rõ.

Chờ khi Ngụy Trực đi rồi Lại tỷ mới nói:

– A Phong, chúng ta không nên ở lại đây lâu, hiện giờ chuyện tình đi lấy linh
thạch bên trong linh mạch mới là cốt yếu.

– Ta biết.

Đường Phong gật đầu.

– Vậy sao ngươi không hỏi xem linh mạch ở chỗ nào?

Tiếu thúc ngạc nhiên.

– Còn chuyện này nữa, dù sao Hồ gia cũng là gia tộc không nhỏ, chắc chắn bảo
bối bên trong và tài nguyên tu luyện cũng rất nhiều, tại sao ngươi không hỏi
xem những thứ đó giấu ở đâu để chúng ta đi đánh cướp!

– Những chuyện đó cần hỏi làm gì?

Đường Phong đảo cặp mắt trắng dã, nhưng tin tức này hắn sớm đã rõ ràng từ lâu,
bên trong cương tâm của chính mình không thiếu những âm hồn của người Hồ gia,
chỉ cần hơi điều tra một chút liền có thể biết được những gì cần thiết.

– Đi, đi theo ta, trước tiên chúng na đi kiến thức nơi giấu bảo vật của Hồ
gia!

Đường Phong vung tay đứng dây, mọi người hưng phấn theo sau.

Chiến đấu chẳng qua chỉ là thủ đoạn, hưởng thụ chiến lợi phẩm mới là mục đích
chính.

Không bao lâu sau, mọi người liền đi tới một đống phòng trước mặt. Bên trong
đống phòng này là bảo bối của Hồ gia cất giữ, Đường Phong quen việc đi quanh
mấy vòng, sau đó đẩy một cái bàn ở trước mặt sang chỗ khác, chân chà xuống mặt
đất, ngay sau đó một trận âm thanh từ từ vang lên.

Ánh mắt của Tiếu thúc tỏa ra quang mang, hướng Đường Phong giơ ngón tay cái
lên, sau đó đánh một quyền xuống phía dưới, nhất thời trên sàn nhà hiện lên
một cái động lớn.

– Tiến vào thôi!

Mọi người nối đuôi nhau đi vào bên trong. Đây là một nhà kho, mặc dù ở dưới
đất vài chục trượng nhưng có chút ánh sáng cho nên cũng không tính là hôn ám,
trên vách tường có một chút bảo thạch chiếu sáng dùng để khảm nạm

Thương khố chiếm diện tích không nhỏ bên trong gian phòng, bên trong gian
phòng bày đủ các loại bảo bối, vũ khí, đan dược, thiên tài địa bảo, võ điển bí
tịch, còn có một đống linh thạch lớn.

Dù sao Hồ gia cũng ở gần một linh mạch, số lượng linh thạch cất giữ tại nơi
đây vô cùng lớn, hơn nữa chất lượng cũng không tệ lắm. Cả đám người đi vào bên
trong suýt chút nữa bị choáng váng mặt mày, hai đại sát thần và Lôi Tẩu giống
như người quê mùa thấy chuyện lạ, đột nhiên từ nông thôn lên thành phố lớn vô
cùng phồn hoa không gì sánh được, nhìn đám tài bảo rực rỡ muôn sắc muôn màu,,
trong kích động không biết nên hạ thủ từ đâu.

Bọn họ vẫn định cư tại Linh Mạch Chi Địa, chưa từng nhìn thấy tận mắt nhiều
bảo bối như vậy? Ngược lại Đường Phong vào nam ra bắc mấy năm nay, thấy bảo
bối vô số, đối với đống tài phú trước mặt thờ ơ như không.

Các nữ hài tử thì rụt rè, tuy rằng cũng có chút kích động nhưng không trực
tiếp trắng trợn như hai đại sát thần.

Âu Dương Vũ đứng ở bên cạnh Đường Phong lắc đầu nói:

– Ai, Âu Dương ta thật xấu hổ khi làm bạn của những người này!

– Bên trong Hồ gia có ba chỗ giấu bảo, nơi đây là ít nhất,

Đường Phong lại tung ra một tin tức như tạc đạn khiến cho hai đại sát thần
choáng váng tại chỗ.

– Còn chờ gì nữa, nhanh động thủ a!

Tiếu thúc vô cùng khẩn cấp, hai tay vơ vội đầy ắp, trên tay bắt được thứ gì
liền nhét vào trong ngực, nhét khắp chỗ nọ rồi tới chỗ kia, toàn thân nhồi
không còn chỗ nhét, cuối cùng Tiếu thúc đánh chủ ý tới đũng quần của mình.

Mặt Tứ Nương đỏ hồng lên.

Đường Phong cười to:

– Các người có thể mang đi được bao nhiêu? Mang tới đây, mang toàn bộ tới
đây, ta giúp các ngươi mang đi!

Tiếu thúc nhất thời tỉnh ngộ:

– Phong thiếu ngươi là đang biến chúng ta thành cu li nha?

– Đang có ý này!

Đường Phong cười ha hả.

Mọi người không biết làm sao đành phải tạm thời đóng vai cu li, một đám cao
thủ Linh Giai động thủ, tốc độ vô cùng nhanh, không tới nửa canh giờ liền thu
sạch toàn bộ những thứ kia.

– Đi, tới chỗ tiếp theo!

Liền tiếp lăn qua lăn lại suốt nửa ngày, ba chỗ giấu bảo của Hồ gia bị quét
sạch sành sanh, Tiếu thúc vô cùng cảm khái:

– Trách không được có người thích đánh cướp, loại công việc không làm mà
hưởng vui vẻ như thế này thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!

Những tài bảo Hồ gia cất giấu suốt trăm năm bị lấy đi toàn bộ, hiện giờ chỉ
còn cái linh mạch kia là cuối cùng. Nơi này một mực khai thác, có lẽ không ít
lt tại đây, hiện giờ Đường Phong đau đầu nhất chính là xử lý linh mạch này,
nếu như là linh mạch sống thì còn có thể mang đi, nhưng nếu là mạch chết thì
chung quy mình không thể chờ nó khai thác hết a.

Vậy thì phải chờ tới ngày tháng năm nào.

Suy nghĩ cả buổi cũng không có chủ ý gì hay hơn.

Hôm nay đại chiến một hồi, lại cướp đoạt được nhiều thứ như vậy, cho dù là ai
cũng đều có chút hưng phấn cùng mệt nhọc, màn đêm buông xuống liền ở bên trong
đại trạch Hồ gia để nghỉ ngơi.

Tạm thời bên Hồ gia bình tĩnh nhưng thật ra trong thành Cát Tường đang khua
chiêng múa trống vang trời, giăng đèn kết thoa, tin tức cao thủ Hồ gia bị diệt
toàn bộ đã truyền ra ngoài, người dân chúng nào bên trong thành Cát Tường
không vỗ tay tỏ ý vui mừng? Mỗi một nhà đều lấy việc này làm việc vui, cảnh
tượng bên trong thành nào nhiệt không phải bàn.

Ban đêm, Đường Phong đang đả tọa khôi phục thì đột nhiên Chu Tiểu Điệp xông
vào, sắc mặt có chút tái nhợt.

Đường Phong hồ nghi nhìn nàng:

– Làm sao vậy?

Chu Tiểu Điệp nhăn nhó, sắc mặt đỏ bừng, qua một lát rồi mới nói:

– Sư phụ, hình như ta… Hình như là có.

– Cái gì?

Thân thể Đường Phong rung động mạnh.

Chu Tiểu Điệp nói ra những lời khiến cho Đường Phong cảm giác được tiếng hít
thở của hơn mười gian phòng xung quanh đột nhiên đình trệ xuống, nghĩ tới các
nàng Lại tỷ cũng nghe được, hiện giờ chắc là đang nín thở vểnh lỗ tai lên nghe
trộm.

Quả thực Đường Phong bị Tiểu Điệp làm cho hoảng sợ, vội vội vàng vàng nhảy
xuống từ trên giường, lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh nàng, sau đó cẩn
thận đỡ lấy nàng, chậm rãi đưa nàng tới giường.

Sắc mặt Chu Tiểu Điệp ửng đỏ, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc hạnh phúc.

Chờ tới khi đi đến bên cạnh giường, Đường Phong mới đột nhiên hồi phục tinh
thần, nhíu mày hỏi:

– Vì sao lại vậy?

– Cái gì?

Chu Tiểu Điệp nhẹ nhàng ngồi xuống, phảng phất như động tác mạnh sẽ ảnh hưởng
tới thai nhi trong bụng.

Đường Phong liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, mở miệng nói:

– Không có khả năng có a.

– Tại sao không có khả năng?

Tiểu Điệp nhất thời nóng nảy.

– Bởi vì… Bởi vì… Ặc, bởi vì không có khả năng.

Đường Phong suýt nữa nói ra tình hình thực tế, may mà phản ứng nhanh cho nên
mới không lộ ra chân tướng.

– Tại sao lại vậy?

Chu Tiểu Điệp không buông tha hỏi thăm.

Đường Phong nhức đầu một trận, chỉ có thể thành khẩn nói:

– Tiểu Điệp, tại sao nàng nghĩ chính mình có?

Chu Tiểu Điệp ngay thẳng trả lời:

– Hôm nay đột nhiên ta có cảm giác buồn nôn, trên người còn có chút mệt mỏi,
mất ngủ, Tứ Nương ói, chỉ cần xuất hiện phản ứng như vậy thì hắn là đã có…
Đã có.

Đường Phong dở khóc dở cười:

– Vậy Tứ Nương không nói qua cho nàng biết, nhưng phản ứng này chí ít cũng
phải ba tháng sau mới gặp được sao?

– A?

Đường Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo tay nàng nói:

– Ngươi tính đi, từ lần trước chúng ta gặp mặt nhau tới bây giờ mới chỉ qua
nửa tháng mà thôi. Cho dù là thật đi chăng nữa thì cũng sẽ không có phản ứng
như vậy.

Chu Tiểu Điệp vội vàng nói:

– Nhưng ít nhất cũng có phản ứng rồi nha.

– Cứ thả lỏng, để ta xem thế nào.

Đường Phong tìm được manh mối, nhất thời trong lòng thoải mãi hắn, hai ngón
tay vươn lên chạm vào mạch đập của Chu Tiểu Điệp, tỉ mỉ cảm thụ.

– Sư phụ ngươi còn có thể bắt mạch được sao?

Chu Tiểu Điệp kinh ngạc không ngớt.

– Chút tài mọn!

Đường Phong cười khẽ.

Tuy rằng thực lực hiên giờ của Đường Phong đã khá cao, nếu như phóng xuất thần
thức qua thì bất kỳ động tĩnh gì trong bụng Chu Tiểu Điệp đều có thể biết
được, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng thần thức đi nhìn trộm thai nhi trong
bụng, bởi vì thai nhi quá mức nhỏ yếu, thần thức đảo qua nói không chừng sẽ
khiến thai nhi bị tổn thương.

Cho nên mặc dù nữ nhân có thực lực cao đến đâu, nếu như không biết chính mình
có thai hay không thì cũng chỉ có thể bắt mạch để xác định kết quả, tuyệt đối
không thể vận dụng thần thức điều tra.

Chỉ điều tra trong chốc lát, Đường Phong liền khẽ gật đầu:

– Có thể xác đinh được nàng không phải đang mang thai.

Chu Tiểu Điệp nhất thời thất vọng:

– Nếu như không phải vậy thì tại sao ta có phản ứng như thế?

– Có phải mấy ngày hôm nay nàng một mực suy nghĩ về việc này?

Đường Phong kỳ quái nhìn nàng.

– Phải, có suy nghĩ một tí.

Chu Tiểu Điệp khẽ gật đầu.

– Vậy là được rồi, luôn nghĩ nhưng việc đó sẽ bị ám ảnh trong lòng, hôm nay
lại giết nhiều người như vậy, sợ rằng bởi vì máu tanh cho nên mới khiến cho
nàng muốn nôn mửa. Về phần mệt mỏi, khó ngủ… Đại chiến một hồi xong chung
quy cũng có chút mệt nhọc.

– A.

Chu Tiểu Điệp ủ rũ, thất vọng cực độ.

Đường Phong vỗ vỗ đầu của nàng:

– Đừng khiến cho mọi việc loạn hết lên, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, xử lý xong
mọi chuyện của Hồ gia thì chúng ta sẽ khởi hành, đến lúc đó không còn thời
gian để an ổn nghỉ ngơi.

Lông mi Chu Tiểu Điệp giật giật, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, điềm đạm đáng yêu
nói:

– Đêm nay ta nghỉ ngơi tại chỗ này có được hay không?

Đường Phong mỉm cười :

– Được.

Ngay lập tức Chu Tiểu Điệp tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt lẻn tới bên
giường, giật cái chăn lên lộ ra khuôn mặt của Đường Phong nói:

– Sư phụ không được làm chuyện xấu a.

Đường Phong cười nói:

– Có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào đây như vậy, ta nào dám làm chuyện xấu
gì với nàng!

Tiếng hờn dỗi liên tiếp vang lên từ bốn phương tám hướng.

Ban đêm, Chu Tiểu Điệp ngủ rất yên ổn, Đường Phong cũng đả tọa một đêm.

Trời ngày thứ hai vừa mới sáng, Đường Phong đã bị một trận động tĩnh ấm í
khiến cho tỉnh ngủ, bên ngoài có rất nhiều tiếng động lớn xôn xao, thỉnh
thoảng có tiếng khóc la hét truyền tối, hỗn loạn kém theo chửi rủa.

Đường Phong mở mắt ra lẳng lặng lắng nghe chỉ trong chốc lát liền hiểu rõ
trong lòng, hắn đứng thẳng dậy đi ra bên ngoài, thân hình lung lay mấy cái
liền đi ra ngoài Hồ phủ.

Bên ngoài Hồ phủ có vô số người, những người dân của thành Cát Tường đều đang
ở đây, hiện giờ thần sắc của bọn họ rất kích động, thậm chí rất nhiều người
đang cầm vũ khí trên tay, hùng hùng hổ hổ đứng ở bên ngoài Hồ phủ, những vũ
khí cũng đủ các thể loại, nào là thái đao, mặt bàn, ghế đẩu, gậy gỗ, cái gì
cũng đủ cả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.