Trường tiên run lên liền cuốn lấy Hồ Hải nâng lên, sau đó tay vung ném Hồ Hải
lên cao rồi ngã mạnh xuống mặt đất.
– Dừng tay!
Hồ Kỳ Tùng rống giận, râu tóc không gió tự bay phất phơ, uy áp của Linh Giai
trung phẩm mạnh mẽ ập tới Chung Lộ.
Đường Phong không nhúc nhích, hai đại sát thần đã chắn phía trước Chung Lộ,
sát khí hung mãnh tiết ra ngoài, uy áp của Hồ Kỳ Tùng đánh tới chỉ cảm thấy
như đánh vào tường của một nhà tù, không chỉ không tiến lên được mà ngược lại
còn bị sát khí của đối phương chấn động tâm thần.
– Bịch.
Một tiếng vang lên, Hồ Hải bị ngã xuống lăn lông lốc, trong miệng mũi toàn là
máu tươi.
Trường tiên của Chung Lộ vung lên lần nữa, Hồ Hải bay giữa không trung, tiên
ảnh chập chờn, cùng với âm thành bùm bùm, trong nháy mắt toàn thân Hồ Hải
trúng mấy trăm roi, máu thịt và xương cốt toàn thân đều bị tan nát, một roi
cuối cùng của nàng dùng lực mạnh ném hắn qua bên phía trận doanh Hồ gia.
Thần sắc Hồ Kỳ Tùng sợ hãi vội vã nhảy lên, vừa mới chạm đất nhất thời con mắt
của vị gia chủ Hồ gia liền đỏ, nhi tử của chính mình chẳng qua mới chỉ có tiêu
chuẩn Thiên Giai, nữ nhân động thủ là Linh Giai hạ phẩm, mấy trăm roi phẫn nộ
quất lên người, sao Hồ Hải có thể toàn mệnh?
Lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị nghiền nát, xương cốt đứt đoạn, chỉ còn một hơi
thở cuối cùng.
Thương thế như vậy, cho dù có linh đan diệu dược gì cũng không thể xoay chuyển
được càn khôn.
– Hồ gia chủ, chuyết kinh tuổi nhỏ, trời sinh tính tình không tốt một chút,
mong rằng ngài bao dung!
Đường Phong nhìn Hồ Kỳ Tùng nhàn nhạt, nhưng thực chất nhái lại câu nói kia
của Hồ Kỳ Tùng trả về cho hắn.
Hồ Kỳ Tùng nghe vậy toàn thân liền run rẩy, hai tay ôm lấy nhi tử của chính
mình, trong lòng vô cùng bi ai.
Đường Phong lại nói:
– Được rồi, Hồ đại thiếu gia cũng làm nhiều chuyện xấu cho nên phải trả giá,
Hồ gia chủ không cần phải tạ ơn, đối với Đường mỗ giết người chỉ là chuyện
nhỏ.
Hồ Kỳ Tùng không thể chịu đau đớn được nữa, nhi tử của chính mình chết ngay
trước mắt, nguyên bản hắn còn có chút trông cậy vào đứa con lớn Hồ Thiên không
có ở đây, nhưng lời của Đường Phong không thể nghi ngờ đã khiến cho hắn mất đi
ý niệm đó, hai vị thiếu gia của Hồ gia dĩ nhiên chết toàn bộ.
– Nói cảm ơn?
Hồ Kỳ Tùng cười như điên, chửi ầm lên:
– Ta tạ ơn cái tổ tiên của nhà ngươi! Đường Phong, ngươi giết hai hài nhi của
ta, Hồ Kỳ Tùng ta cùng Hồ gia có thù không đội trời chung!
– Cũng đúng ý ta!
Đường Phong khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:
– Nếu không có các ngươi bao che phù hộ thì sao hai cái Thiên Giai như Hồ Hải
và Hồ Thiên có thể làm ác được như thế. Hôm nay ở đây một người cũng đừng mong
chạy thoát, toàn bộ chết ở chỗ này cho ta!
– Ha ha ha!
Hồ Kỳ Tùng cười thoải mãi không dứt:
– Ma đầu ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, để xem rốt cuộc hôm nay ai chết ở
chỗ này!
Lời vừa dứt hắn liền hô mạnh một tiếng:
– Mời Chiến hộ pháp tới chủ trì công đạo cho Hồ gia ta!
Thanh âm vô cùng bi ai, bao hàm thê lương vô hạn, phảng phất như Hồ gia phải
chịu đủ các loại ủy khuất. Thực ra Hồ Kỳ Tùng là người hiểu rõ, còn không bị
đầu óc phẫn nộ choáng váng, hắn biết Đường Phong không phải là người Hồ gia có
thể đối kháng, vì vậy lập tức gọi người tới giúp đỡ.
Trong lúc nói chưa hết thì một đao âm hưởng nhanh chóng tiếp cận từ xa tới, âm
thanh nhàn nhạt truyền đến:
– Là ai lớn mật như vậy, dám tới Hồ gia làm càn?
– Rốt cục cũng ra rồi sao?
Đường Phong cười nhạt.
Hồ gia chưởng quản một cái linh mạch của Chiến gia, tuy rằng đây chỉ là quan
hệ chủ tớ nhưng Đường Phong đoán rằng chắc chắn Chiến gia sẽ lưu lại người tại
đây để nhìn. Dù sao sự tình của linh mạch vô cùng trọng yếu, khó bảo toàn Hồ
gia sẽ không ăn trộm đầy túi.
Thế lực của Hồ gia không kém, cho nên người của Chiến gia tại đây phải có thực
lực đủ để ngăn chặn toàn bộ Hồ gia, nói một cách khác, phải là cao thủ Linh
Giai thượng phẩm mới được.
Tuy rằng những lời này chỉ là suy đoán nhưng Đường Phong có tới chín thành nắm
chắc bên trong Hồ gia có một vị Linh Giai thượng phẩm và người đó là của Chiến
gia.
Hiện giờ xem ra suy đoán của Đường Phong là chính xác.
Làm trò như vậy cũng là dể dẫn dụ vị Linh Giai thượng phẩm này ra. Nếu không
thì Đường Phong trực tiếp dẫn người vào trong Hồ phủ đại khai sát giới, Linh
Giai của Hồ gia căn bản không thể chống lại.
Nhưng nếu thực sự động thủ thì tên Linh Giai thượng phẩm kia núp trong bóng
tối sẽ thấy có điều không ổn mà chạy mất.
Chỉ có từng bước từng bước dụ địch thâm nhập thì mới có thể một lưới bắt hết
sạch.
Cho nên khi Hồ Kỳ Tùng triệu hoán cao thủ của Chiến gia lộ mặt thì trong lòng
Đường Phong không kinh sợ mà còn lấy làm vui mừng! Nếu hắn vẫn ẩn trốn thì quả
thực không dễ làm.
– Linh Giai thượng phẩm!
Đám người bên cạnh Đường Phong cảm thụ được thực lực người vừa tới, sắc mặt
không khỏi biến đổi.
Tuy rằng thực lực của những người này không kém nhưng dù sao cũng không thể
đánh đồng cùng với Linh Giai thượng phẩm. Linh Giai thượng phẩm mà bọn họ quen
thuộc cũng chỉ có hai người Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà mà thôi, trước mặt
bọn họ, cho dù là hai đại sát thần hay đám nữ hài để có chung một loại cảm
giác không thể chống đối. Hiện giờ đột nhiên phi ra một Linh Giai thượng phẩm,
sao bọn họ không kinh hãi?
– Ha ha ha ha!
Hồ Kỳ Tùng cười to không ngớt
– Thực lực của Chiến hộ pháp cao thâm, hôm nay các ngươi đừng mong một ai
sống sót. Tất cả đều chết theo nhi tử của ta!
Người nọ của Chiến gia còn chưa tới, nghe được lời nói của Hồ Kỳ Tùng cũng hừ
lạnh một tiếng:
– Hồ gia chủ, lão phu làm việc không tới phiên ngươi hoa tay múa chân. Nam
nhân ở đây có thể giết sạch thế nhưng nữ tử thì phải lưu lại. Tuy rằng lão phu
không ham nữ sắc nhưng những nữ nhân này mang về hiến cho Vô Song công tử cũng
là công lao rất lớn.
Nghe được Chiến hộ pháp nói vậy, Hồ Kỳ Tùng vội vã gật đầu:
– Theo như an bài của Chiến hộ pháp.
Đường Phong vui mừng không sợ hãi, thân hình nhún cái rồi bật lên vột tới
phương hướng người nọ, miệng nói:
– Ta đón hắn, còn những người của Hồ gia thì giao cho các ngươi.
– Phong thiếu cẩn thận!
Tiếu thúc vội vã căn dặn một tiếng.
Thân hình như thiểm điện bay nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát Đường Phong
liền bay tới giữa không trung, ngưng mắt nhì lại chỉ thấy một đao lưu quang
đang kéo tới trước mặt, bên trong lưu quang là một lão giả râu tóc bạc phơ
đang nhìn chăm chú về phía mình. Người còn chưa tới khí thế đã tiến công, trên
tay cầm một thanh đại khảm đao, khí phách vô song mạnh mẽ đánh xuống đầu Đường
Phong.