Vô Thường – Chương 1212: Không có gì, chỉ là giết người mà thôi – Botruyen

Vô Thường - Chương 1212: Không có gì, chỉ là giết người mà thôi

Đối với đám người Đường Phong không biết từ đâu tới, trong Hồ Thiên vô cùng sợ
hãi. Thế nhưng hiện giờ tất cả những người bên trong khách sạn bình dân đều là
dân của thành Cát Tường, Hồ Thiên tác oai tác quái tại đây đã lâu, bình thường
khi hắn khi dễ bọn họ thì ngay cả một cái rắm bọn họ cũng không dám phóng cho
nên Hồ Thiên sao để bọn họ ở trong mắt? Lúc này mới nói ra lời dọa nạt như
vậy.

Lời nói còn chưa dứt thì nguyên bản thần sắc mọi người hờ hững xem nào nhiệt
liền đỏ hằn con mắt lên, thù hận quanh năm suốt tháng bị bắn ra ngoài. Ở đây
có rất nhiều người đều có thân thích hoặc thậm chí là thê nữ của mình bị hai
vị thiếu gia Hồ gia chà đạp qua, cho dù may mắn không tao ngộ sự tình này thì
cũng đều là quanh năm trốn trong nhà, không dám xuất đầu lộ diện, miễn cho bị
người Hồ gia nhìn thấy đưa tới tai bay vạ gió.

Loại lo lắng hoảng sợ đã duy trì liên tục rất lâu, hầu như trong lòng mỗi
người đều nghẹn một cỗ tức giận.

Hiện giờ bị đại thiếu gia Hồ gia cuồng ngôn uy hiếp như thế, mọi người ở đây
ai có thể chịu được? Dù là ai cũng có chút chính trực, huống chi toàn bộ người
tại đây đều là nam nhân! Nếu như để Hồ Thiên còn sống thì chắc chắn hắn sẽ
thực hiện lời hứa của chính mình.

Cho nên hắn phải chết! Trả thù Hồ gia đã không còn nằm trong vòng suy nghĩ
nữa! Mọi người chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên đám người Đường Phong, hy
vọng những điều Đường Phong nói là sự thực, và hắn cũng có cái thực lực ấy.

– Đánh chết tên cẩu ác này.

Đột nhiên có người hô to một tiếng, không kiềm chế được tức giận của chính
mình, hắn lấy một cái ghế đẩu đập thẳng xuống Hồ Thiên.

– Đánh hắn, vì nữ nhân của thành Cát Tường báo thù!

Toàn bộ khách sạn bình dân sôi trào lên, vô số người dùng bàn tay trần hoặc
cầm bàn cầm ghế nhất thời vọt tới chỗ Hồ Thiên.

Đại thiếu gia Hồ gia choáng váng mặt mày, hắn căn bản không nghĩ tới những
người bình thường nhát gan như vậy bây giờ cũng dám hạ thủ với chính mình, cho
đến chết hắn cũng không thể hiểu nổi dũng khí của những người này lấy từ đâu,
lẽ nào bọn họ không còn sợ Hồ gia nữa sao?

Một trận âm thanh bùm bùm vang lên, máu thịt Hồ Thiên bay tung tóe, chưởng quỹ
của khách sạn bình dân một mặt cắn thịt của hắn một mặt nuốt, vừa cười vừa
khóc, dáng dấp vô cùng thê lương.

Hồ Thiên chết dưới sự ẩu đả loạn xạ của mọi người, thi cốt không hoàn chỉnh,
toàn bộ khách sạn bình dân đều là thịt vụn, máu tươi phảng phất ở khắp mọi
nơi.

Đường Phong nghe động tĩnh của khách sạn bình dân phía sau, nhất thời cảm thấy
trong lòng có chút chua xót, có thể biến một người thành thật trở thành ác ma
như thế, rốt cuộc Hồ gia đã làm bao nhiêu việc ác khiến người người phẫn hận?

Hô hấp của đám nữ hài có chút dồn dập, trên cơ bản tất cả các nàng đều là cảnh
giới Linh Giai trung phẩm, tâm tình cứng cỏi, nhưng việc ngày hôm nay vẫn
khiến cho các nàng khó có thể kiềm chề tâm tình phẫn nộ và kích động trong
lòng mọi người, đều là nữ nhân, các nàng có thể cảm nhận được đau đớn của nữ
tử thành Cát Tường rõ ràng hơn Đường Phong.

– Phu quân, phải giết chết toàn bộ người của Hồ gia!

Phi Tiểu Nhã một mặt suy nghĩ một mặt nói, sát khí đằng đằng,

Đường Phong khẽ gật đầu.

Không bao lâu sau, cửa lớn của Hồ gia hiện ở trước mặt, đám người Đường Phong
đi thẳng vào trong.

Mấy hộ vệ của Hồ gia thấy có người tới không tốt, đang nhướng mày muốn cản lại
lối đi thì bỗng nhiên thấy nhị thiếu gia của nhà mình đang người ta trói trên
tay, cười ngây ngốc, nước dãi chảy ròng ròng, hơn nữa toàn thân đều là vết
thương, vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh thảm hại.

Mấy người hộ vệ lập tức tức giận, nhất tề thét lớn:

– Người tới là người phương nào? Mau buông nhị công tử của chúng ta ra ngay
lập tức!

Mấy đồng tiền đột nhiên xuất hiện, mấy người hộ vệ hừ nhẹ môt tiếng liền ngửa
mặt ngã xuống đất, trên yết hầu của mỗi người còn khảm một ám khí hình đồng
tiền, cũng chính là do Chu Tiểu Điệp xuất thủ.

Những đồng tiền thuần túy do linh khí ngưng kết thành, giết người xong liền
tiêu tán không thấy đâu, quả nhiên vô cùng quỷ dị.

Lướt qua thi thể của những hộ vệ, đám ngươi Đường Phong bước vào đại trạch của
Hồ gia. Dọc đường có người tới ngăn cản cũng không thèm đáp lại, trực tiếp đại
khai sát giới.

Dọc đường giết người liên tục, thi thể lăn lóc khắp mặt đất, vốn tích lũy của
Hồ gia không tồi, có một cái linh mạch ở gần chống đỡ, phía sau có Chiến gia
làm chỗ dựa, những năm gần đây phát triển rất nhanh, cho dù là đệ tử của gia
tộc hay là cao thủ được chiêu mộ thì số lượng đẳng cấp cao có rất nhiều.

Nhưng những người này ở trước mặt một đám cao thủ Linh Giai trung phẩm một cái
rắm cũng không đánh được.

Giết qua mấy trăm trượng thì cao thủ chân chính của Hồ gia mới xuất hiện, dù
sao đám người Đường Phong động thủ cũng truyền ba động cương khí, hơn nữa sát
khí trên người cũng không che dấu, bị người khác phát hiện là điều bình
thường.

– Dừng lại!

Một tiếng gầm truyền ra, cùng với âm thanh tay áo phần phật, cuối cùng cao thủ
Hồ gia cũng xuất hiện.

Số lượng không ít, chừng hơn mười một người, người đứng đầu khoảng tầm năm
mươi tuổi là một cao thủ Linh Giai trung phẩm, tướng mạo uy nghiêm, mặt mày
hồng hào, cương khí toàn thân không khống chế toát ra ngoài, hắn đối với đám
người Đường Phong bắt đầu cuộc chiến không báo trước vô cùng tức giận, nhưng
có điều cố kỵ trên tay đám người Đường Phong có nhi tử của hắn cho nên không
dám động thủ bừa bãi, chỉ có thể phóng tới trước mặt chặn đường.

Hơn mười người đứng chắn ở phía trước, đám người Đường Phong tự nhiên cũng
dừng bước. Đảo mặt nhìn qua phát hiện thực lực của Hồ gia cũng không kém, ở
trong đám người trước mặt có tới năm, sáu Linh Giai trung phẩm, tuy rằng không
có Linh Giai thượng phẩm nhưng đối với những thế lực phụ thuộc vào bốn thế lực
lớn thì nội tình cũng đã phong phú.

– Gia chủ Hồ gia?

Đường Phong lạnh lẽo đánh giá người nọ.

Đối phương khẽ gật đầu:

– Không sai, mỗ chính là gia chủ Hồ gia Hồ Kỳ Tùng. Xin hỏi các hạ là…

Vừa nói, một mặt kiểm tra Hồ Hải trên tay Đoạn Thất Xích, càng xem càng thấy
căm tức, bình thường nhi tử của chính mình sống an nhàn sung sướng nhưng hiện
giờ bị đánh thành như vậy, hơn nữa thoạt nhìn pháng phất như thần trí bị mơ
hồ, không biết đã gặp phải chuyện gì.

– Ta là Đường Phong!

Đường Phong nhàn nhạt đáp:

– Thân là gia tộc phụ thuộc vào Chiến gia, ngươi hẳn đã nghe qua tên của ta.

– Đường Phong?

Đầu tiên Hồ Kỳ Tùng có chút nghi hoặc, sau cảm thấy cái tên này có chút quen
tai, chợt sắc mặt biến đổi:

– Ma đầu Đường Phong?

– Ngươi gọi ta là ma thì ta chính là ma!

Đường Phong thản nhiên đáp.

Sắc mặt Hồ Kỳ Tùng biến hóa không ngừng, chuyện tình của Đường Phong hắn đã
nghe qua, trận chiến đại hội đồ ma, ba vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm liên
thủ giáp công một mình hắn vẫn bị hắn chém giết một vị cao thủ của Tư Đồ thế
gia. Suốt thời gian mở ra Hư Thiên Điện, người này càng hô phong hoán vũ bên
trong, Hồ gia cũng đi qua Hư Thiên Điện, chỉ là không gặp phải Đường Phong mà
thôi.

Có điều khiến cho Hồ Kỳ Tùng hơi chút nghi hoặc chính là ma đầu chỉ có thực
lực Linh Giai trung phẩm, sao có thể giết chết được Linh Giai thượng phẩm?
Chẳng lẽ lời đồn có chỗ sai sao?

Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì đối phương tới đây cũng không có ý tốt, hơn
nữa thực lực của bọn họ cũng không kém, dĩ nhiên có nhiều Linh Giai trung phẩm
như vậy, nếu như thực sự khai chiến thì chỉ sợ Hồ gia sẽ không tốt.

Tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, Hồ Kỳ Tùng lộ ra vẻ mặt tươi cười:

– Ta tưởng là ai, thì ra là Đường công tử Đường Phong đại danh lẫy lừng,
không biết lần này Đường công tử tới Hồ gia có chuyện gì?

– Không có chuyện gì, chỉ là tới giết người thôi!

Sắc mặt Hồ Kỳ Tùng lạnh lùng, vốn hắn đang định hàn huyên cùng Đường Phong vài
câu nhưng trở thành lấy mặt nóng đi dán vào cái mông lạnh của người ta, nét
mặt gia nua có chút không nhịn được, trầm giọng hỏi:

– Hồ gia ta hình như không hề đắc tội với ngươi? Đường công tử không nói một
lời liền đi tới Hồ gia ta giết người, là khinh Hồ gia ta yếu đuối sao?

Hồ Kỳ Tùng nghiễm nhiên đã có chút nổi giận, tuy rằng danh tiếng của Đường
Phong lan xa nhưng dù sao cũng chỉ là đồn đại, hiện giờ nhìn hắn rất trẻ tuổi,
bản năng của Hồ Kỳ Tùng cho rằng lời đồn có chút không đúng với sự thực, hơn
nữa đã có nhiều người bên trong gia tộc chết như vậy, Nhị thiếu gia còn bị
Đường Phong bắt làm con tin nơi tay, hắn thân là gia chủ Hồ gia sao có thể hòa
nhã tâm tình?

Đội hình của đối phương cũng không kém nhưng Hồ gia cũng không phải là một quả
hồng tùy ý đối phương xoa nặn, thái độ không ương ngạnh một chút thì sẽ không
có vốn đàm phán.

Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là cứu nhi tử của chính mình ra ngoài,
trong lòng Hồ Kỳ Tùng liền có một chủ ý.

Đường Phong liếc hắn một cái, thần sắc lạnh lùng:

– Vị công tử nhà các ngươi dâm ô thê nữ người ta, hoành hành ngang ngược, vô
pháp vô thiên, lẽ nào dân chúng bên trong thành Cát Tường chỉ để khi dễ?

Hồ Kỳ Tùng nhướng mày, nghe được câu đó, hắn nghĩ Đường Phong đến đây để hành
hiệp trượng nghĩa, trừng gian diệt ác, dù sao cũng là thanh niên, trong lòng
luôn có một cỗ nhiệt huyết, luôn luôn có một ít mộng đẹp làm đại hiệp, ảo
tưởng xử lý tất cả những việc bất bình trên thế gian khiến cho mình hành hiệp
trượng nghĩa vang danh thiên hạ.

Hồ Kỳ Tùng lý giải được, bởi vì năm đó hắn cũng có loại mộng tưởng như vậy,
cũng hão huyền như thế. Chỉ là theo tuổi tác tăng lên thì ánh mắt cũng tăng
theo thấy được nhiều điều hơn, trải qua nửa đời sinh sống mới biết được việc
đó chỉ là giấc mộng mà thôi, căn bản không có khả năng thực hiện.

Nghĩ vậy, sắc mặt Hồ Kỳ Tùng có chút uể oải, dịu lời nói:

– Khuyển tử trẻ người non dạ, trời sinh tính tình xác thực không tốt một
chút, Đường công tử xuất thủ giáo huấn hắn cũng phải, Hồ mỗ vô cùng biết ơn,
có lẽ trải qua việc này, khuyển tử sẽ biết trời cao bao nhiêu, đất có bao
nhiêu ngọn núi lớn, tình tình không tốt sẽ dần dần thu liễm, ngày sau sẽ yên
phận làm người.

Cả đám người Hồ gia ngạc nhiên nhìn Hồ Kỳ Tùng, bọn chúng không ngờ rằng hắn
nói ra lời như vậy. Trong dĩ vãng chỉ cần hai vị thiếu gia bị ăn chút thiệt
thòi thì hắn hận không thể băm thây địch nhân làm trăm nghìn mảnh nhỏ, xương
cốt không còn, nhưng hôm nay rõ ràng nhị công tử bị dọa tới thần trí không rõ
ràng mà hắn cư nhiên còn nói lời tại ơn, đây là cái tình huống gì? Đây có còn
là gia chủ không?

Đường Phong cũng nhìn Hồ Kỳ Tùng thật sâu, trong lòng âm thầm cười nhạt, lão
gia hỏa này không đơn giản a! Rõ ràng hận chính mình muốn chết nhưng trong mắt
thình thoảng phát ra một tia sát khí không ức chế được, cứ giữ khư khư nhịn
xuống, không chỉ tự trách mình mà còn mở miệng nói lời cảm tạ.

Một chiêu lấy lùi làm tiến này quả nhiên tuyệt diệu!

Nếu như Đường Phong thực sự là một thanh niên nhiệt huyết chạy tới đây hành
hiệp trượng nghĩ thì Hồ Kỳ Tùng chỉ bằng vào một câu nói liền có thể bức chết
Đường Phong! Hành hiệp trượng nghĩa chính là khí độ khiến người khác kính
phục! Hồ gia chủ hạ thấp tư thái nhận sai, người hiệp nghĩa nào lại không
buông tha, con người đâu phải thánh hiền, sao hoàn thiện được? Biết sai mà
sửa, hướng thiện rất lớn.

Đáng tiếc, lần này Đường Phong đến không phải để hành hiệp trượng nghĩa, cũng
không phải là một thiếu niên nhiệt huyết không có đầu óc, nhưng lời của Hồ Kỳ
Tùng tự nhiên sẽ không có tác dụng.

– Không tốt?

Khóe miệng Đường Phong cười nhạt:

– Hai vị công tử Hồ gia đều có danh tiếng ác lan xa, chuyện xấu làm tới tuyệt
tình, một câu không tốt của Hồ gia chủ liền có thể giải quyết qua loa mọi
chuyện sao?

Hồ Kỳ Tùng nhướng mày, ngữ khí mơ hồ có chút không nhịn được:

– Dù sao khuyển tử tuổi còn nhỏ, Đường công tử cũng là thanh niên, lẽ nào
chưa phạm phải sai lầm gì sao?

Đường Phong ngưng thần suy tư, sắc mặt chăm chú.

Hồ Kỳ Tùng tĩnh tâm đợi.

Một lát sau, Đường Phong ngửa đầu, ngạo nghễ nói:

– Không có!

Hồ Kỳ Tùng hít vào một hơi thật sâu, cười gượng nói:

– Đường công tử quả nhiên là người hiệp nghĩa, tự nhiên sẽ không phạm sai
lầm. Chỉ là khuyển tử đã nhận xong giáo huấn, mong rằng Đường công tử hạ thủ
lưu tình, thả hắn ra đi. Ngày sau Hồ mỗ nghiêm quản hắn thật chặt, sẽ không để
hắn phạm thêm tội ác nữa.”

– Chậm!

Đường Phong lắc đầu:

– Tội lỗi của vị công tử này phạm vào đã đủ để hắn chết đi trăm ngàn lần,
hiện giờ nói chuyện gì cũng không có ý nghĩa.

Sắc mặt Hồ Kỳ Tùng rốt cục thay đổi, hắn lạnh lùng nói:

– Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi định giết tuyệt?

Đường Phong đánh ra một chỉ, Đoạn Thất Xích ném Hồ nhị công tử vẫn đang một
mực cười khúc khích từ đầu tới giờ xuống mặt đất, tuy rằng thần trí của hắn
không rõ nhưng bản tính vẫn không thay đổi chút nào.

Trong nháy mắt hắn rơi xuống đất còn lộ ra vẻ mặt dâm tiện cười cợt, sau đó
giống như chó vồ mồi, nhảy thẳng về phía đám nữ hài.

Hồ Kỳ Tùng thấy vậy, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Hồ nhị công tử đánh về phía Chung Lộ, bên trong khách sạn bình dân hai người
đã nói luyên thuyên về nàng một hồi, nàng sớm đã nghẹn một bụng lửa giận,
chẳng qua lúc đó Đường Phong không cho nàng động thủ giết người, hiện giờ sao
còn nhẫn nhịn được?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.