Lâm Nhược Diên buổi sáng đang bận rộn xử lý vài việc trong tông, vốn đang
chuẩn bị đi thăm Đường Phong một chút, không ngờ đã thấy Mộng Nhi vội vã tim
qua, hoa chân múa tay đầy vui sướng nói cho Lâm Nhược Diên biết hôm nay Phong
thiếu gia thay đổi lớn như thế nào.
Lâm Nhược Diên tức khắc quá đỗi vui mừng! Theo nàng thấy thì Đường Phong thay
đổi lớn như thế chứng tỏ hắn thật sự đã khôn lớn rồi, vui sướng chạy đến Liễu
Yên các, muốn xem xem những gì Mộng Nhi có phải thật không.
Lúc ngang qua Hương Liễu Uyển, vừa vặn chứng kiến Dương Ngọc Nhi đối chiến
cùng một ngươi ăn mặc như nam nhân. Cả Thiên Tú nội tông, chỉ có duy nhất một
nam nhân là Đường Phong. Hơn nữa Mộng Nhi có tả qua, Lâm Nhược Diên cơ hồ có
thể khẳng định đối thủ của Dương Ngọc Nhi chính là Đường Phong.
Không đợi nàng kịp lên tiếng ngăn cản, liền xuất hiện một màn kinh hồn, trường
kiếm trên tay Dương Ngọc Nhi cư nhiên lại nhắm thẳng vào lồng ngực Đường Phong
mà đâm tới, còn Đường Phong thì giống như bị dọa cho thất thần, không thấy
nhúc nhích.
Lâm Nhược Diên cực kỳ hoảng sợ, đột ngột vận khởi một thân cương khí, trên
miệng hét to:
– Dừng tay!
Đồng thời nàng xuất ra chưởng phong, chuẩn bị bất chấp tất cả để cứu Đường
Phong.
Nhưng không đợi nàng kịp tới gần, liền thấy nhánh cây trên tay Đường Phong
dùng một tốc độ thoạt nhìn vô cùng thong thả, kì thực lại cực nhanh đâm trúng
khủy tay của Dương Ngọc Nhi, trong khoảnh khắc dễ dàng hóa giải sát chiêu của
Dương Ngọc Nhi trong vô hình.
Một chiêu này nếu lúc xuất thủ có chút đắn đo thì Đường Phong liền hồn lìa
khỏi xác.
Một chiêu kinh diễm, Thần lai chi bút! Lâm Nhược Diên tự cho nếu đổi lại là
mình lên đài, chỉ bằng kỹ xảo e là cũng chỉ làm được tới đó.
Kiếm tâm thông minh? Lâm Nhược Diên kinh ngạc vạn phần! Kiếm tâm thông minh là
một loại cảnh giới, một loại cảnh giới cao nhất, chỉ với một thanh kiếm trên
tay, vô luận đối phương có ra sát chiêu mạnh cỡ nào cũng có thể phá giải. Cả
Thiên Tú, chỉ có ba người đạt đến cảnh giới này. Một người là Lâm Nhược Diên,
hai là tông chủ Bạch Tố Y, còn lại một người chính là người đứng đầu trong tam
đại đệ tử Mạc Lưu Tô, ngay cả những vị trưởng lão khác của Thiên Tú cũng chưa
thể đạt đến cảnh giới này.
Cảnh giới Kiếm tâm thông minh và năng lực cường đại mặc dù có quan hệ nhất
định, nhưng cũng không có quan hệ tuyệt đối, đây chỉ là cảm ngộ của một cá
nhân đối với cảnh giới đó, là ở lúc vô ý mà đạt được. chỉ khi nào có được cảm
ngộ này, ngày sau đối với sự gia tăng của thực lực giúp ích rất nhiều.
Chờ lức Lâm Nhược Diên đi đến trước mặt Lâm Nhược Diên cùng Đường Phong, nàng
đã thu liễm khí thế trên người lại.
Đường Phong liếc nhìn Lâm Nhược Diên, há miệng thở hồng hộc, ném nhánh cây
trên tay xuống đất, Dương Ngọc Nhi hừ nhẹ một tiếng, cả cánh tay cũng không
dùng lực được, phối kiếm trên tay nặng nề rơi xuống đất.
– Lâm trưởng lão.
Dương Ngọc Nhi liếc nhìn Đường Phong có chút áy náy, khẽ cắn môi nói:
– Nam nhân này tự ý xông vào…
Chỉ một câu, nhưng thanh âm của nàng ngày càng thấp, những lời cuối cùng yếu
ớt tới mức không thể nghe thấy, bởi vì Dương Ngọc Nhi phát hiện, Lâm trưởng
lão hiện tại cứ nhìn chằm chằm nam nhân kia, đôi mắt phiếm hồng, thấp thoáng
lệ quang.
Lâm trưởng lão quen biết hắn sao? Dương Ngọc Nhi không khỏi tự hỏi thầm.
Nội tâm của Lâm Nhược Diên lúc này cũng dậy sóng ba đào, cẩn thận nhìn kỹ
gương mặt Đường Phong, một tấc cũng không bỏ qua. Giống! Thật là quá giống! Bộ
dạng của Phong Nhi và người kia quả thật như từ một khuôn khắc ra. Là nam nhân
suốt mười lăm năm qua luôn ám ảnh Lâm Nhược Diên trong mỗi giấc mơ! Chẳng
những bộ dạng, ngay cả ánh mắt, khí chất và thần sắc cũng không khác chút nào.
Nhìn Phong Nhi đang há mồm thở dốc trước mặt mình, Lâm Nhược Diên cảm giác như
đang nhìn thấy nam nhân kia mười lăm năm trước.
Nam nhân hào khí tận trời, vì người mình yêu mà đối mặt với thiên quân vạn mã
vẫn có thể ngửa mặt cười lớn.
Nhìn thấy khuôn mặt này, trong lòng Lâm Nhược Diên liền sinh ra cảm giác áy
náy vô hạn, tim đau như bị đao cắt.
Đường Phong cũng thấy kỳ quái vô cùng, vị cô cô này sau khi nhìn thấy mình,
thần sắc trong mắt liền thay đổi, tựa như ai oán, lại như oán trách và thống
hận.
– Cô cô sao vậy?
Đường Phong thở hổn hển một hơi, giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt Lâm Nhược
Diên.
Lâm Nhược Diên lúc này mới khôi phục tinh thần, nghiêng người lau khóe mắt,
miễn cưỡng cười nói:
– Không có gì, chỉ là thấy Phong Nhi trưởng thành thế này, khiến cô cô rất
vui mừng.
– Phong….Phong Nhi?
Dương Ngọc Nhi trợn mắt há mồm nhìn Lâm Nhược Diên, xác định nàng không nói
đùa mới quay lại nhìn chằm chằm Đường Phong, mơ hồ có thể nhìn ra một chút đặc
điểm của tên đáng ghét kia trên người nam nhân này.
Ngày hôm qua rõ ràng vẫn còn giả trang làm ngụy thiếu nữ thiên kiều bá mị, sao
hôm nay lại biến thành thiến niên lang tướng mạo hiên ngang rồi?
Nhớ tới những tâm tư lúc này mình dành cho Đường Phong, Dương Ngọc Nhi hận
không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Các đệ tử vốn đang đứng quan chiến phía sau cũng ồ lên kinh ngạc, thế nào cũng
không thể tiếp nhận nổi những chuyển biến lớn như vậy của Đường Phong.
Đường Phong cười một tiếng, nói với Lâm Nhược Diên:
– Trước kia đều do Phong Nhi không hiểu chuyện, khiến cô cô lo lắng không
thôi.
Đường Phong cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Nhược Diên dành cho mình, tuy
mới đến thế giới này chưa tới một ngày, nhưng đối mặt với vị phụ nhân quan tâm
mình như thế, gọi một tiếng cô cô cũng không mất miếng thịt nào.
– Trưởng thành là tốt rồi! Trưởng thành là tốt rồi!
Mắt Lâm Nhược Diên lại đỏ lên, mấy năm nay mình không cách nào dạy dỗ, vốn
đang cảm thấy đã có lỗi với Đường Phong, nhưng Đường Phong hôm nay đột nhiên
thay đổi lớn như thế, sao có thể khiến nàng không an lòng cho được? Vậy thì
sau này mình có chết đi, vẫn còn mặt mũi gặp lại nam nhân kia.
– Ngươi là Đường Phong?
Dương Ngọc Nhi đỏ mặt, vẫn không tin được những việc trước mắt.
– Nhưng sao ngươi lại biết Tú Thủy kiếm pháp?
Trong ấn tượng của Dương Ngọc Nhi, Đường Phong là một kẻ không biết gì cả, tồn
tại cũng chỉ có hỗn ăn rồi chờ chết mà thôi.
– Ta nhìn hơn mười năm, tự nhiên sẽ biết, trước kia chỉ là không thích dùng
mà thôi.
Đường Phong thuận miệng bịa ra một lý do.
Sự thật cũng đúng là như thế, Đường Phong lúc trước tuy không có luyện qua,
nhưng đệ tử nội tông mỗi thời mỗi khắc đều có người luyện tập bộ kiếm pháp
này, chủ nhân trước của thân thể này quả thật cũng nhìn ít nhất mười năm rồi.
Lâm Nhược Diên đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, vốn nàng còn muốn hỏi Đường
Phong về chuyện kiếm tâm thông minh, nhưng thấy Đường Phong thở dốc nặng nề,
cước bộ không vững, liền nhịn xuống không hỏi nữa.
Đường Phong chẳng có bản lĩnh gì là sự thật không cần bàn cãi, bằng không cũng
không vì đánh nhau một lúc mà mệt thành như vậy. Theo như Lâm Nhược Diên thấy
thì một chiêu Thần Lai Nhất Bút vừa rồi chỉ Đường Phong tình cờ làm được, chứ
không phải do hắn cố ý thi triển.
– Cô cô còn bận nhiều việc, con đi xung quanh dạo một chút.
Đường Phong không chống đỡ được loại ánh ánh mắt của mấy chục đệ tử Thiên Tú
cứ nhìn về phía mình như vậy, vội tìm cớ thoái lui.
– Được rồi, đi đi.
Lâm Nhược Diên mỉm cười, Đường Phong hiện tại mỗi lời nói ra đều nho nhã lễ
độ, hoàn toàn không giống trước kia. Nếu là lúc trước, Lâm Nhược Diên hẳn là
phải dặn dò hắn chớ sinh sự lung tung, nhưng hiện tại Lâm Nhược Diên cảm thấy
không cần thiết phải nhắc nhở nữa.
Đứa trẻ này thật sự trưởng thành rồi!
Cả đám đệ tử Thiên Tú nhìn theo bóng dáng Đường Phong đến lúc khuất hẳn mới
tỉnh táo trở lại, cả đám bàn tán sôi nổi. Dương Ngọc Nhi trừng mắt quát:
– Các ngươi rãnh rỗi tới vậy sao? Không cần luyện kiếm nữa à ?
Dương Ngọc Nhi tối hôm qua còn hung dữ chửi mắng Đường Phong, hôm nay lại bị
một phen xấu hổ trước mặt hắn, trong lòng quýnh quáng cả lên.