Tất cả mọi người đều là gia chủ các đại gia tộc, trong lúc này hiểu rõ lẫn
nhau, đều có thể phỏng đoán được bảy tám phần kế hoạch tâm lý và động tác tiếp
theo của đối phương.
Kế hoạch tác chiến này cũng mang theo một ý nghĩ khác, đó chính là trận giao
chiến giữa bốn thế lực lớn này tuyệt đối không thể chấm dứt trong khoảng thời
gian ngắn, có thể trong vòng tương lai mấy tháng thậm chí mấy năm, toàn bộ
thiên hạ đều tràn ngập khói thuốc súng, dân chúng lầm than.
Không thể không nói, Cổ U Nguyệt nắm bắt đại thế trong thiên hạ không tồi,
phiên suy luận này rất có đạo lý, nhưng nàng đã quên đi một việc, mà việc này
xảy ra, trực tiếp dẫn đến xu thế trong thiên hạ biến chuyển khác so với nàng
dự đoán.
Đoàn người vội vã chạy hơn mười ngày đường, cuối cùng một ngày cũng đến Cổ gia
lúc trời chạng vạng tối.
Cổ gia nằm trên một mảnh cao nguyên trống trải, hoa cỏ xanh rờn. Diện tích mặt
đất rộng đến quá mức, một Cổ gia, cơ bản tương đương với một tòa thành lớn.
Lúc trước Đường Phong từ thế tục đi đến Linh Mạch Chi Địa, nghĩ thực lực các
gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa rất hùng hậu. Nhưng đi tới Cổ gia lại phát
hiện Linh Mạch Chi Địa đối với gia tộc này quả thực không đáng nhắc tới.
Đường gia bảo cũng là một tòa thành, nhưng chỉ có một phần hai mươi so với chỗ
tòa thành trì này của Cổ gia mà thôi. Thực lực hai bên càng không ở trên một
đẳng cấp.
Không hổ là gia tộc truyền thừa từ ngàn năm trước, phần nội tình này không có
thời gian hiển nhiên không thể tích lũy.
Lúc Đường Đỉnh Thiên đi vào trong thành cũng dâng lên rất nhiều cảm xúc, nghĩ
tầm Đường gia bảo ta lúc nào mới có thể hoành tráng như vậy, này cần sự nỗ lực
của bao nhiêu thế hệ mới có thể tạo nên?
Hai bên đường cửa thành đứng một đám lớn cao thủ Cổ gia chào đón, có lẽ nhận
được tin tức trước mới làm ra sắp xếp như thế này. Cổ U Nguyệt một mặt vội
vàng đi vào bên trong, một mặt lắng nghe người nhà Cổ gia trình báo, đôi mi
thanh tú thỉnh thoảng nhíu chặt, khi thì thả lỏng, sắc mặt không ngớt biến
hóa.
Đi vào trong thành, Cổ U Nguyệt đột nhiên dừng lại bước tiến, quay đầu hướng
đám người Đường Phong nói:
– Chư vị trước tiên theo người Cổ gia đi tìm nơi nghỉ tạm. Nếu tình thế bất
lợi, sợ rằng phải nhờ chư vị ra tay giúp đỡ.
Đường Đỉnh Thiên nói:
– Hẳn là vậy.
Cổ U Nguyệt gật đầu, căn dặn với người bên cạnh sau đó vội vàng xoay người rời
đi.
Đổi làm bình thường, khẳng định Cổ U Nguyệt muốn đích thân tiếp đãi. Nhưng lúc
này trên thân màng mang bao nhiêu việc, làm sao có nhiều thời gian như vậy để
chuyện trò, chỉ có thể tạm thời chậm trễ đám người Đường Phong. Bên này Đường
Phong cũng biết hiện tại thế cục bất ổn, tự nhiên không tức giận chút nào.
Theo một vị trưởng lão Cổ gia đi tới một chỗ trong thành. Vòng qua vòng lại,
cuối cùng đám người Đường Phong dừng lại trong một căn nhà lớn cách trung tâm
Cổ gia nửa con phố.
Người bên phía Đường Phong rất nhiều. Người thân bạn bè của chính mình, còn có
đám người Huyết Vụ Thành và Thiên Thánh cung. Dù là như vậy, nhưng tòa nhà lớn
này vẫn có thể xắp xếp xong xuôi, có thể tưởng tượng nó lớn đến mức nào.
Huyết Vụ Thành bị sắp xếp tại căn phòng phía đông, Thiên Thánh Cung bị xắp xếp
phía tây, những người khác thì được xắp xếp ở phía nam.
Không biết vô ý hay cố ý, Đường Phong dĩ nhiên cùng mấy người phụ nhân của
mình độc bá một mảnh phía bắc diện tích rộng lớn. Ngay cả phòng cũng to và
rộng hơn rất nhiều.
Mấy người nha hoàn dẫn Đường Phong đi vào cười rất có thâm ý, hiển nhiên là
biết tình huống bên này của Đường Phong.
Đường Phong không khỏi đỏ mặt, nhưng thật ra mấy nha hoàn kia lơ đễnh, đại
khái lúc trước được đến cái gì nhắc nhở, cung kính hầu hạ một phen, lúc này
mới bị Đường Phong xua đi.
Trong phòng Đường Phong, đứng một đám tiểu mỹ nhân, bầu không khí trong phòng
có chút quái dị, nhiều ngày không thấy, cho dù là ai trong lòng đều rất nhớ
nhung, nhưng đến khi nhìn thấy Đường Phong, mọi người một mực chạy đi, cũng
không có thời gian vuốt ve an ủi, hiện tại tới đi phương tốt, tâm tình yên
tĩnh, tự nhiên mỗi người trong lòng mơ màng, mặt như hoa đào.
Chung Lộ khéo biết nhã ý, khẽ cười một tiếng nói:
– Ta đi kêu người mang vào một ít nước để chuẩn bị tắm.
Thi Thi khẩn trương nói:
– Ta đi cùng tỷ tỷ.
Đây là muốn sớm đi làm chuẩn bị.
Đường Phong vội vã xua tay:
– Không cần gấp gáp.
– A Phong, chàng có chuyện gì muốn phân phó chúng ta sao?
Lại tỷ có chút đứng ngồi không yên. Bởi vì nàng biết, Đường Phong mỗi lần xa
cách các nàng một lúc lâu mới trở về, đều muốn làm xằng làm bậy.
– Khụ khụ…
Đường Phong ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ ngực mình:
– Nha đầu, ra đi!
Chúng nữ nghi ngờ nhìn, chỉ có vẻ mặt Chung Lộ bừng tỉnh, nàng là người duy
nhất trong chúng nữ biết sự tồn tại của Linh Khiếp Nhan.
Thân phận trước đây của Linh Khiếp Nhan luôn luôn như lọt vào sương mù, hơn
nữa trước đây nàng xuất hiện, đều phải mượn thân thể Tiểu Thiên mới được. Thế
nhưng hiện tại cuối cùng cũng có thân thể của chính mình, cho nên đến lúc đi
ra ngoài ánh sáng, bằng không cứ tiếp tục trốn tránh như vậy, không phải
chuyện hay.
Nghe được âm thanh của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan mới từ trong ngực hắn ló
đầu ra, quay về phía chúng nữ cười quyến rũ.
– A…
Thi Thi che miệng kinh hô, tuy rằng lần đầu tiên nàng thấy Linh Khiếp Nhan,
nhưng chung quy vẫn nghĩ mình và nữ tử trước mắt này có chút quen biết, hơn
nữa là loại quen biết như tri âm tri kỷ.
Điều này cũng khó trách nàng, Linh Khiếp Nhan là một tia linh hồn đi theo Thi
Thi nhiều năm, tuy rằng bản thân nàng không biết, nhưng làm sao không thể cảm
thụ được? Đây là một loại liên hệ từ trong tâm hồn.
Có điều những người khác, hiện tại biểu hiện vô cùng khiếp sợ.
Mỗi lần Linh Khiếp Nhan xuất hiện, đều có thể tạo nên hiệu quả như vậy, dù sao
một người to bằng nắm tay thật sự quá mức không thể tưởng tượng nổi.
– A Phong, này… Linh nha đầu làm sao trở nên nhỏ như vậy?
Lại tỷ chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Linh Khiếp Nhan hì hì cười, từ trong ngực Đường Phong nhảy ra, thân thể xoay
quanh, đón gió liền dài ra.
Chúng nữ càng cảm thấy khiếp sợ.
Chỉ trong chớp mắt, Linh Khiếp Nhan liền từ một người bé bằng nắm tay có thể
bỏ túi, biến thành đại mỹ nữ trần truồng như nhộng, Đường Phong sớm có chuẩn
bị, đưa tay ém đi, một bộ quần áo dài liền che thân thể Linh Khiếp Nhan, che
đậy cảnh xuân vô hạn kia.
– Phong ca ca, ca ca tới hay ta đến?
Linh Khiếp Nhan trốn tránh nhiều năm như vậy, hiện này cuối cùng có thể thẳng
thắn hiện thân, thật sự là một loại cảm giác thấy ánh mặt trời, tuy rằng quá
trình hiện thân có chút ly kỳ, nhưng ở đây đều là người trong nhà, cũng không
có người ngoài nên không cần lo lắng sẽ bị tiết lộ ra ngoài.