Vô Thường – Chương 1164: Chọc khóc – Botruyen

Vô Thường - Chương 1164: Chọc khóc

Kỳ thực muốn thoát vây thực sự rất đơn giản, chỉ cần chìm mạnh xuống là được.

Nhưng bất luận một người nào rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy, sợ rằng sẽ
không làm ra lựa chọn này, dù sao bản năng muốn sống của con người sẽ làm ra
cử động chính xác, nhưng hết lần này tới lần khác cử động nhìn như chính xác
đó mới là lỗi chết người.

Chỉ có người giống như Chung Lộ, trong tâm mang theo ý muốn chết, mới có cơ
hội phát hiện chỗ ảo diệu của đầm lầy.

– Ta thành quỷ… cũng sẽ không tha cho ngươi!

Trước khi Liễu Như Yên chìm vào trong đầm lầy, còn tàn bạo nguyền rủa Đường
Phong, chợt đầm lầy thoát ra mấy bọt khí, phó tông chủ Trảm Hồn Tông liền
không thấy hình bóng.

– Công tử…

Chung Lộ khẩn trương, tuy rằng nàng biết Liễu Như Yên và Đường Phong có một
chút thù oán riêng tư, nhưng dù sao bản thân Liễu Như Yên cũng không phải
người xấu, nếu như nói nàng là người xấu vừa rồi nàng đã không cứu Chung Lộ.

– Ta biết.

Đường Phong gật đầu, nguyên bản hắn sẽ không dự định để Liễu Như Yên bị chết.

Đi lại trong giang hồ, khoái ý ân cừu. Đường Phong giết hai đệ tử của Liễu Như
Yên, nàng muốn giết Đường Phong cũng là đạo lý hiển nhiên. Chỉ là sau nhiều
lần giao thủ, Đường Phong phát hiện nữ tử này không đê tiện giống như người
của Chiến gia và Tư Đồ thế gia.

Hơn nữa hôm nay Cổ gia lâm vào đại nạn, nếu như Trảm Hồn Tông có thể ra tay
giúp đỡ, không thể nghi ngờ sẽ hóa giải cục diện trước mắt. Liễu Như Yên không
thể chết ở chỗ này, bằng không bên phía Trảm Hồn Tông sẽ không có người có thể
đứng ra nói chuyện cho mình.

Huống chi, trong lòng Đường Phong cũng có chút hổ thẹn, mặc dù Liễu Như Yên
không phải thiếu nữ, nhưng thân thể vẫn luôn trong sạch, chính mình lại cắn
vào ngực nàng, thật sự có chút không đúng, khiến nàng tức giận cũng đáng tội.

Về công về tư, Đường Phong đều cảm thấy nên giúp Liễu Như Yên một lần.

Vừa nghĩ đến đây, Đường Phong liền đưa tay chụp vào chỗ Liễu Như Yên chìm
xuống, may là nàng chìm vào không lâu, để Đường Phong thuận lợi bắt được nàng,
hung hăng ấn nàng xuống, toàn thân Liễu Như Yên lại vọt manh ra, thò đầu lên.

Lực đạo này Đường Phong dùng cực kỳ tinh chuẩn, có bảo bối vô danh dưới đầm
lầy quấy phá, cho nên Liễu Như Yên căn bản không thấy được phương hướng lực
đạo Đường Phong dùng, chỉ nghĩ rằng hắn túm mình đi lên.

Đối mặt ơn cứu mạng này, Liễu Như Yên không thấy cảm kích, trong nháy mắt khi
lộ ra đầu liền công kích về phía Đường Phong.

Chỉ là đôi tay của nàng còn đang dưới đầm lầy, chiêu thức đánh ra sao có uy
lực?

Đường Phong bất đắc dĩ nhìn nàng, vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm đứng đầu
lúc này giống như nàng dâu nhỏ gặp chuyện oan ức, xuất chưởng lung tung để
phát tiết uất ức trong lòng mình.

Đánh đi đánh lại, Liễu Như Yên lại chìm xuống phía dưới.

– Hài…

Đường Phong lắc đầu, lần nữa kéo nàng, để cho đầu nàng lộ ra ngoài.

Lúc này Liễu Như Yên thông minh hơn, lau đi nước bùn trên mặt, hít sâu không
khí mới, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Đường Phong.

– Còn đánh sao?

Đường Phong nghiêng đầu hỏi.

Lời này không hỏi còn tốt, vừa hỏi ra Liễu Như Yên liền điên cuồng:

– Không giết ngươi, ta thề không làm người!

Tiếp tục công kích, Liễu phó tông chủ lại nhanh chóng chìm xuống dưới.

Lúc này Đường Phong cố ý đợi một lúc lâu mới mang nàng ra ngoài. Hiện tại nữ
nhân này bị phẫn nộ và sỉ nhục điều khiển, không có biện pháp nói rõ ràng cho
nàng hiểu, chỉ có để nàng cảm nhận một chút uy hiếp của tử vong, để cho cơn
tức này vơi đi mới được.

Vậy mà lúc này tìm được đường sống trong chỗ chết, Liễu Như Yên không tiếp tục
công kích Đường Phong, ngược lại lẳng lặng đứng ở nơi đó, tùy ý nước bùn xẹt
qua gương mặt chảy xuống, tuyệt vọng nhìn Đường Phong, đột nhiên nghẹn ngào,
hai bờ vai run rẩy.

Khóc? Âm thanh tuy nhỏ, nhưng xác thực nàng đang khóc!

Việc này nếu lan truyền ra ngoài, mười người sợ rằng có chín rưỡi không tin,
đường đường phó tông chủ Trảm Hồn Tông, cao thủ Linh Giai thượng phẩm như Liễu
Như Yên dĩ nhiên lại khóc.

Tình cảnh này giống như tiểu hài tự bị bắt nạt quá nhiều, thực sự không nín
được ủy khuất trong lòng, dường như phải cần nước mắt đến làm cho nó giảm bớt.

Trong lòng Đường Phong tràn đầy một loại tư vị lạ lùng, Chung Lộ ở một bên vội
vàng an ủi:

– Vị tỷ tỷ này, không phải công tử cố ý khinh bạc ngươi, sự tình đột nhiên
phát sinh, ngươi có thể tha thứ cho hắn một lần được không? Nếu còn có oán khí
gì, cứ trút giận lên người muội muội, đừng đánh lên người công tử nhà ta nữa.

Không biết Liễu Như Yên có nghe được lời nói của Chung Lộ hay không, nàng vươn
tay lau một chút khóe mắt, vừa lau này, nguyên bản mặt cười phút chốc liền
biến thành mặt mèo.

Đường Phong thấy muốn cười, nhưng lúc này nào dám cười, chỉ có đè xuống tiếu
ý, nghiêm mặt đứng đắn nhìn Liễu Như Yên, mở miệng nói:

– Liễu cô nương, việc lần này là do lỗi của Đường mỗ, nhưng xác thực là một
hiểu lầm, còn mong Liễu cô nương minh xét.

Liễu Như Yên là một người thông minh, sao không nghĩ ra chuyện từ đầu đến cuối
là do đâu? Tuy rằng nàng và Đường Phong có ân oán, nhưng nàng cũng biết nam tử
được xưng là Ma Đầu này, tính cách không hèn mọn.

Nếu nói hắn đã sớm có kế hoạch, mai phục ở đây để nhục nhã mình, điều đó là
trăm triệu lần không có khả năng phát sinh.

Xét cho cùng, chính mình tự làm tự chịu, nếu không phải mình chỉ theo ý mình
đi cứu người, làm sao sẽ phát sinh việc xấu hổ này. Nhưng dù sao hắn cũng là
cừu nhân giết hai đồ nhi của mình, lại còn cắn chính mình, trong lòng Liễu Như
Yên có một cổ xấu hổ và tức giận, làm sao có thể đơn giản hóa giải?

Cho nên, mặc dù nàng suy nghĩ cẩn thận, việc này hôm nay cũng khó mà tiêu tan.

– Ngươi tự chặt một tay, việc vừa rồi, ta coi như chưa từng phát sinh.

Liễu Như Yên hít sâu một hơi, lại khôi phục khí độ phó tông chủ Trảm Hồn Tông.

Đường Phong nghe được sửng sốt:

– Tại sao?

Yêu cầu này có chút không thể tưởng tượng nổi, ép buộc quá đáng.

Mặt Liễu Như Yên đỏ lên, cứng rắn nói:

– Tay nào ngươi véo ta, tay đó không thể giữ lại!

Lời nói tuy nhiên bá đạo, nhưng ngữ khí lại không thấy chút khí phách nào.
Hiển nhiên nàng cũng biết yêu cầu này không thể nào đáp ứng được, nhưng không
nói như vậy, lòng nàng sao có thể nhịn được.

Đường Phong nở nụ cười:

– Liễu cô nương, cục diện trước mắt này hình như Đường mỗ chiếm thượng phong?

Nếu không phải Đường Phong nhiều lần lôi Liễu Như Yên từ trong đầm lầy ra,
hiện tại nàng đã chìm đến chỗ nào cũng không hay.

– Thì tính sao?

Đôi minh thanh tú Liễu Như Yên ngưng lại:

– Chẳng lẽ Ma Đầu Đường Phong danh chấn thiên hạ, lại đi ăn vụng không dám
nhận?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.