Vô Thường – Chương 1146: Vân Ảnh Kim Sai – Botruyen

Vô Thường - Chương 1146: Vân Ảnh Kim Sai

Hồn binh Vân Ảnh Kim Sai không thể nghi ngờ là một bảo bối khó lường, cho dù
là Chung Lộ hay Linh Khiếp Nhan có được nó thì đều có thể có lực bảo vệ chính
mình, cứ như vậy hành động kế tiếp của hắn sẽ không phải buồn phiền bên trong
những gian phòng nữa, Vậy thì phải nghĩ biện pháp thu phục nó mới được.

Vừa mới nghĩ tới đây, đôi mắt Đường Phong xẹt lên môt tia ngoan độc.

Có được nó là có được rất nhiều chỗ tốt, nếu không trả giá lớn thì sao thành
được?

Đột nhiên, Đường Phong đang chạy trốn liền dừng bước lại, hắn vung tay lên,
bốn năm bộ dược thi xuất hiện trống rỗng, bốn năm bộ dược thi này xếp thành
một hàng thẳng tắp chắn giữa Đường Phong và cái trâm cài kia.

Đường Phong mới vừa làm xong những điều này, trâm cài liền vọt tới trước mặt
bộ dược thi đầu tiên.

Giống như âm thanh kim loại nứt ra, quang mang màu vàng hiện lên, bộ dược thi
đầu tiên bị thủng một lỗ ngay ở trước ngực.

Thân thể của dược thi vô cùng cường đại, nếu so sánh với thân thể của Đường
Phong cũng không kém bao nhiêu, hiện giờ dĩ nhiên bị một cái trâm cài bắn
xuyên thủng, có thể tượng tượng được uy lực của thứ này lớn tới mức nào.

Bắn thủng xong bộ dược thi đầu tiên, tốc độ của trâm cái không giảm bớt chút
nào, vẫn như cũ phóng thẳng tắp về phía trước.

Phốc, phốc, phốc…

Âm thanh truyền ra liên tiếp, ba dược thi xếp ở trước mặt Đường Phong đều bị
một vết thương xuyên thủng trên ngực, nếu đối lại thành người bình thường sợ
rằng sẽ ngã xuống rồi chết đi, nhưng dược thi vốn đã là người chết cho nên
thoạt nhìn bộ dáng của bọn chúng không tốt nhưng thực lực cũng không bị ảnh
hưởng nhiều.

Sau khi quang mang màu vàng xuyên thấu qua bộ dược thi cuối cùng thì Đường
Phong đã rời khỏi chỗ kia vài chục bước, đồng thời rất nhiều dược thi được hắn
tung ra từ trong không gian Mị Ảnh để làm bia ngắm cho quang mang màu vàng
kia.

Quang mang màu vàng một đường xuyên thấu, thế như chẻ tre vô cùng uy phong,
hơn mười bộ dược thi đều bị xuyên thấu, tố chất thân thể của các dược thi cũng
không phải kém, quang mang màu vàng đi liên tiếp qua gặp nhiều cản trở như
vậy, cuối cùng tốc độ nhanh như thiểm điện của nó cũng giảm đi không ít.

Hiện giờ Đường Phong không lùi mà tiến tới, vẻ mặt hiện lên môt tia quyết
liệt, nhìn thẳng về phía trước đánh tới.

– Phốc…

Cùng với một âm thanh nhỏ vang lên, quang mang màu vàng đi qua ngực của bộ
dược thi cuối cùng, hiện giờ đang bay thẳng tới ngực của Đường Phong.

Đường Phong giận dữ quát lên một tiếng, hai chân giậm mạnh xuống mặt đất, đứng
vững sừng sững giống như bàn thạch, thanh thứ thần binh trên tay triển khai
một mảnh kiếm võng bảo phủ quang mang màu vàng vào bên trong.

Đinh đinh đang đang.

Thanh âm truyền ra liên tiếp, quang mang màu vàng bị trường kiếm vây chặt
khiến thế tấn công giảm đi một nửa, nhưng phương hướng vẫn như cũ không thay
đổi. Mắt thấy quang mang màu vàng sắp đánh tới ngực của Đường Phong, Chung Lộ
kêu lên một tiếng thất thanh, đồng thời vội vã vọt tới từ phía bên kia.

Đường Phong cũng vứt bỏ thanh trường kiếm thứ thần binh trên tay, vội vàng vận
chuyển cương khí hộ thân, hai tay chộp về phía trước.

Sau một khắc, quang mang màu vàng trực tiếp đánh vào ngực của Đường Phong,
trên ngực của hắn hiện lên một vùng lõm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng
thời phía sau lưng Đường Phong có một chỗ lồi ra ngoài.

Oa một tiếng vang lên, Đường Phong há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân
thể giống như một con diều đứt dây bay thẳng về phía sau, đập vào vách tường
nặng trịch rồi rơi xuống mặt đất, không có chút động tĩnh.

– Công tử!

Chung Lộ vội vàng chạy tới, miệng khóc lóc vô cùng bị thương, hai tay nâng
Đường Phong đứng dậy, thấy vẻ mặt của Đường Phong tái nhợt, mi mắt suy yếu mở
ra cười với chính mình:

– Cuối cùng cũng bắt được nó!

Chung Lộ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Đường Phong đang ôm hai tay ở trước
ngực, mà trên tay hắn đang cầm một đạo quang mang màu vàng không ngừng giãy
dụa, đạo quang mang màu vàng vô cùng sắc bén, cho dù Đường Phong có cương khí
hộ thân thì hai tay cũng bị nó cựa quậy khiến máu tươi chảy tung tóe, vết
thương nọ nối tiếp vết thương kia dần dần hiện lên trên bàn tay và ngón tay
của Đường Phong.

Nhưng mặc cho quang mang màu vàng giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũng không
thể thoát khỏi bàn tay của Đường Phong, bộ dáng của nó giống như cá nằm trên
thớt, nước mắt và máu tràn ngập khắp nơi.

– Mau nhanh thu phục nó, các nàng ai tới?

Trên tay Đường Phong cầm cái trâm cài vô cùng đau đớn, khí huyết cuồn cuộn
trước ngực, vừa rồi ăn một đòn thụ thương không nhẹ, bây giờ còn phải khống
chế quang mang màu vàng, thời gian càng dài càng bất lợi.

Chỉ là bên người chính mình có hai nữ nhân, cho dù chén nước này có hắt đi như
thế nào cũng không được phép thoát khỏi hai người kia, hắn cũng không biết nên
chọn lựa thế nào, chỉ có thể vứt vấn đề này cho các nàng.

Chung Lộ vô cùng thương tiếc trạng thái hiện giờ của Đường Phong, nước mắt lã
chã chỉ chực khóc nghe vậy liền lau nước mắt đi nói:

– Để Linh tỷ tỷ tới đây đi, đã từ lâu nô tỳ không còn… tấm thân xử nữ nữa.

Trong lúc nói lời này, vẻ mặt Chung Lộ vô cùng buồn bã và tự ti.

Chú giải trên bãi đá đã nói rất rõ ràng, Vân Ảnh Kim Sai chỉ có nữ tử mới có
thể thu phục được, nếu có tấm thân xử nữ là hay nhất, có điều kiện đầu tiên
như vậy, tự nhiên Chung Lộ sẽ không tranh đoạt cùng Linh Khiếp Nhan, huống chi
nàng cũng không ham muốn thứ này.

Linh Khiếp Nhan lộ đầu ra nói:

– Ngươi hãy tới đi, hiện giờ ta ở trạng thái như vậy không gặp quá nhiều nguy
hiểm, còn ngươi thì cần phải có chút thực lực để bảo vệ mình.

– Không cần.

Chung Lộ lắc đầu.

– Mặc kệ là ai, các nàng quyết định nhanh một chút a.

Đường Phong gắt gao ôm lấy quang mang màu vàng, trên mười ngón tay và bàn tay
truyền tới nỗi đau đớn kịch liệt, mỗi một lần như vậy thì vết thương của chính
mình sẽ thêm không ít, hiện giờ thấy hai nàng cứ đùn đẩy cho nhau, trong lòng
không khỏi khẩn trương, nếu không nhanh lên thì sẽ không giữ được nữa.

– Ai.

Linh Khiếp Nhan cũng biết hiện giờ không phải là lúc cãi cọ, thấy thần sắc
Chung Lộ kiên định, nàng nghĩ cho dù thế nào Chung Lộ cũng sẽ không động thủ
thu phục, lập tức liền chạy ra ngoài hỏi:

– Thu phục như thế nào?

Đường Phong thẳng thắn lắc đầu:

– Không biết!

Linh Khiếp Nhan cắn răng, đầu ngón tay bắn ra một đoàn linh khí nhẹ nhàng cắt
ở phía trên cổ tay chính mình, máu tươi nhất thời tuôn ra, nàng hơi vung cổ
tay lên, máu tươi liền rơi chuẩn xác rơi xuống quang mang màu vàng.

Nguyên bản quang mang màu vàng trên tay Đường Phong đang giãy dụa không ngừng
liền đột nhiên an tĩnh xuống sau khi tiếp xúc với máu của Linh Khiếp Nhan, một
trận kim quang chói mắt biến hóa. Dùng mắt thường có thể thấy được máu tươi
của Linh Khiếp Nhan phảng phất như bị thôn phệ, chậm rãi biến mất không còn
vết tích.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.