Vô Thường – Chương 1100: Hành trình tầm bảo – Botruyen

Vô Thường - Chương 1100: Hành trình tầm bảo

– Cùng nhau?

Đường Phong có hơi chần chừ. Lại nói hắn cũng không phải có thói quen cùng
hành động với người xa lạ, cho tới bây giờ hắn đều một thân một mình bước vào
chốn giang hồ.

– Được, nếu như vậy thì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nếu đã đi tìm bảo vật
thì chúng ta sẽ chia đều.

Đoạn Tây Lâu cũng nghĩ Đường Phong có nhân phẩm không tồi nên mới ra đề nghị
như vậy, nếu đổi là người khác thì hắn tránh còn không kịp, huống chi thủ đoạn
ám khí của Đường Phong rất cao minh, rất tiện lợi để lấy bảo, trong tình hình
vừa rồi, người khác thiên tân vạn khỗ cũng không lấy được thanh trường kiếm,
ngược lại Đường Phong chỉ cần dùng một thanh ám khí liền giải quyết được tất
cả.

– Nếu nhân huynh có không tiện thì coi như tiểu đệ chưa nói gì.

Đoạn Tây Lâu thấy thần sắc Đường Phong đang do dự, tất nhiên không nên ép
buộc, vẻ mặt không khỏi có chút mất mác.

– Không, không, ta cầu còn không được.

Đường Phong lắc đầu. Vừa rồi hắn đang suy nghĩ có nên tiếp tục cùng nhau hành
động với Đoạn Tây Lâu hay không, suy nghĩ cẩn thận một chút cảm thấy thế cũng
được, chính mình mới tới Hư Thiên Điện lần đầu, đối với sự tình bên trong
không có bao nhiêu lý giải, ngược lại Đoạn Tây Lâu phảng phất rất quen thuộc,
đi cùng với hắn chắc chắn học được vài thứ.

Hai người đều có nhu cầu đối với đối phương, kết bạn cùng nhau đi tự nhiên đều
có ích lợi.

– Thật tốt quá.

Đoạn Tây Lâu nhìn qua rất hài lòng.

– Vậy thì như thế là tốt rồi, nếu chúng ta có thể tìm được bảo bối tốt mà
nhân huynh cần tới, xin mời huynh cứ việc nói ra, tiểu đệ tuyệt đối không có
dị nghị.

– Phân chia công bằng là được rồi.

Đường Phong cảm thấy bảo bối nơi đây thực sự có chút chướng mắt, chính như
thanh trường kiếm thiên binh trên tay Đoạn Tây Lâu, đẳng cấp vũ khí như vậy
hắn đã hủy diệt không biết bao nhiêu thanh.

– Đi, tiểu đệ thấy bên kia còn mấy gian nhà, cùng lúc nhân huynh và tiểu đệ
đi thăm dò thử.

Đoạn Tây Lâu vô cùng hưng phấn nhanh chóng đi trước dẫn đường.

Đi theo Đoạn Tây Lâu về phía trước, không bao lâu đi vào trong một cái sân,
đứng ở cửa sân nhìn vào từ chỗ này có hơn mười gian phòng đóng chặt tại bên
trong, Đoạn Tây Lâu xoa xoa tay nói:

– Xem xem chúng ta có thể kiếm được bảo bối nào ở đây hay không.

Đường Phong cất bước đi vào, Đoạn Tây Lâu vội vã ngăn cản, chỉ điểm nói:

– Nhân huynh chớ hoảng sợ, phàm đi vào trong Hư Thiên Điện gặp phải loại
phòng ốc như thế này, chắc chắn nó có đầy các cơ quan then chốt ở xung quanh.
Trước tiên chúng ta bài trừ các cơ quan then chốt rồi mới có thể tới trước các
gian nhà.

– Vậy thì nghe theo ý huynh.

Đường Phong chắp tay nói.

Đoạn Tây Lâu lại nói:

– Xin mời Đường huynh nhìn, các phiến đá trong sân cũng không phải tùy ý bố
trí mà đều có sắp xếp trong đó, nếu chúng ta cứ đi vào như vậy thì tất sẽ xúc
động các cơ quan then chốt bên trong, lực sát thương của nó không mạnh nhưng
tuyệt đối sẽ mang đến một ít phiền phức cho chúng ta. Hãy nhìn về mấy cây cỏ
được trồng trong sân kia, nhưng thứ đó cũng không thể tùy ý động vào.

Đường Phong nghe được gật đầu liên tục, trong lòng càng khẳng định năng lực
của Đoạn Tây Lâu thêm một chút.

Thân là đệ tử Đường Môn, dùng các cơ quan then chốt hay ám khí đều tinh thông
như nhau, làm sao Đường Phong có chuyện không nhìn ra các cơ quan trong sân?
Hắn xông vào lỗ mãng cũng chỉ muốn nhìn xem Đoạn Tây Lâu này rốt cuộc có tài
giống như trong suy đoán của mình hay khộng. Hiện giờ thử một lần quả nhiên
vậy, chẳng qua thần sắc của người này quá thành khẩn, vô cùng thẳng thắn bộc
trực, điều này khiến cho tâm tư của chính mình có chút thừa.

– Mời Đường huynh nhìn kỹ, để ta xem làm thế nào để bài trừ các cơ quan then
chốt tại đây bớt đi phiền phức cho chúng ta.

Đoạn Tây Lâu căn dặn một tiếng liền ngẩng đầu nhìn vọng sang, một mặt nhìn còn
một mặt nói chuyện.

Uy lực của các cơ quan then chốt ở bên ngoài cũng không phải là rất lớn, chỉ
có địa phương nguy hiểm nhất là ở trong phòng, nhưng theo lời nói của Đoạn Tây
Lâu thì có thể tránh được phiền phức thì cứ tránh, hà tất phải mạnh mẽ xông
vào?

Nếu để cho Đường Phong nghiên cứu những cơ quan then chốt thì hắn cũng có thể
bài trừ, chằng qua hiện giờ có người đã suy nghĩ hộ việc này nên Đường Phong
cảm thấy thanh nhàn.

Chỉ trong thời gian chốc lát, thần sắc Đoạn Tây Lâu vui vẻ, hắn chỉ vào một
góc trong sân nói:

– Mời Đường huynh dùng ám khí đánh tới bồn hoa kia, nếu ta đoán không lầm thì
nơi đó hắn là chỗ có cơ quan then chốt tồn tại.

Cánh tay Đường Phong nhấc lên liền bắn một thanh ám khí ra ngoài, dưới lực đạo
xảo diệu bồn hoa không bị đánh nát ngược lại còn chuyển động một ít.

Theo chuyển động của bồn hoa, một trận âm thanh răng rắc vang lên từ mặt đất.

Đoạn Tây Lâu không khỏi dựng ngón cái hướng tới Đường Phong, hắn không ngừng
than thở thủ pháp xảo diệu của Đường Phong.

– Cơ quan này hẳn đã không thể khởi động được nữa, để tiểu đệ đi trước thăm
dò tình huống.

Đoạn Tây Lâu đi vọt vào trước, quả nhiên cơ quan then chốt trong sân vẫn chưa
bị xúc động.

– Có thể vào được rồi Đường huynh.

Đoạn Tây Lâu quay đầu lại gọi, nhưng hắn phát hiện ra Đường Phong đã đi tới
trước một ngôi nhà, đưa cánh tay mở nó ra.

– Ha ha, vào xem có bảo bối gì ở bên trong không nào.

Đoạn Tây Lâu nở một nụ cười đi theo Đường Phong vào bên trong gian phòng.

Chẳng qua khiến cho hai người thất vọng chính là trong gian phòng này cũng
không hề có thứ gì, cùng đường chỉ có thể đi ra ngoài.

Chẳng qua trong sân có tổng cộng hơn mười gian nhà đóng chặt, chỗ này cũng đủ
khiến cho người khác tràn ngập chờ mong.

Một gian nhà lại tiếp một gian nhà được thăm dò, đại đa số tình hình bên trong
đều trống không, có chút bảo bối đều bị người khác lấy đi sạch, ngoại trừ phát
hiện trong một gian phòng mấy khối linh thạch cao cấp thì hai người cũng không
có thu hoạch nào khác.

Loại linh thạch này Đường Phong đã tiêu hao hết sạch, Đoạn Tây Lâu để cho
Đường Phong lấy trước, dù sao hắn đã lấy được một thanh trường kiếm thiên binh
cho nên Đường Phong cũng không khách khí với hắn, liền thu mấy khối linh thạch
cao cấp vào trong túi.

Theo thời gian trôi qua hai người thăm dò các gian phòng cũng trở nên thành
thạo hơn. Tuy rằng cũng là cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm nhưng cả hai đều
phân chia công việc rõ ràng, Đoạn Tây Lâu chủ yếu phụ trách phân tích các
phương pháp phá giải cơ quan then chốt, còn Đường Phong vì tinh thông ám khí
nên làm người phá, cả hai cùng kết hợp lại vô cùng ăn ý, đi tới bất kỳ nơi nào
cũng không cảm thấy khó khăn.

Sau khi thăm dò hơn mười gian nhà Đường Phong cũng âm thầm học được không ít
thứ, ít ra hiện giờ hắn đã biết những địa phương nào trong phòng không thể
đụng vào, địa phương nào có thể đụng vào.

Trong hơn mười gian phòng này cũng không có gì nhiều cả, ngoại trừ mấy khối
linh thạch cao cấp lúc trước ra thì chỉ thu hoạch được thêm một quyển bí tịch
võ điển không quá tốt.

Đường Phong chướng mắt nhưng Đoạn Tây Lâu vui sướng hài lòng đón nhận.

Xem ra người này xuất thân từ một tiểu gia tộc, Đường Phong ở chung với hắn
một thời gian cũng đã nhìn ra điểm này, nếu không phải hắn xuất thân từ một
tiểu gia tộc thì hắn cũng không có khả năng lẻ loi một mình tới đây tầm bảo,
cũng không có khả năng gặp được một thanh thiên binh hay một quyển bí tịch võ
điển mà vui vẻ như vậy.

– Đoàn huynh, mỗi một trăm năm Hư Thiên Điện mở ra một lần, chẳng lẽ bảo bối
ở đây không bị tìm hết sao?

Khi hai người đang trên con đường tầm bảo thì Đường Phong mở miệng hỏi.

– Sẽ không bao giờ hết.

Đoạn Tây Lâu lắc đầu nói:

– Bản thân Hư Thiên Điện giấu vô số bảo vật, hơn nữa mỗi một lần mở ra đều có
người chết ở bên trong, những bảo bối của đám người bị chết đi sẽ bị Hư Thiên
Điện thu vào, lần mở ra tiếp theo sẽ được đặt trong một căn phòng nào đó.

– Nghe Đoàn huynh nói vậy thì chẳng lẽ Hư Thiên Điện này có thể tự thu thập
bảo vật cho chính mình?

– Việc này không có người nào chứng thực, ta cũng không rõ ràng lắm chỉ do
nhìn được ghi chép từ trong điển tịch của tổ tiên lưu lại. Nhưng mà mỗi một
trăm năm Hư Thiên Điện mở ra thì người sống đi ra ngoài đếu có thu hoạch.

Điển tịch tổ tiên lưu lại? Đường Phong không khỏi suy nghĩ, các tiểu gia tộc
đều không có điển tịch của tổ tiên ghi chép như vậy, mặc dù đại gia tộc của
chính mình đang như mặt trời ban trưa cũng không có ghi chép về Hư Thiên Điện,
Đoạn Tây Lâu lại chỉ xuất thân từ một tiểu gia tộc, làm sao tổ tiên của hắn có
thể ghi chép lại việc này? Hơn nữa hắn tương đối quen thuộc với các cơ quan
then chốt cùng cạm bẫy trong này, những thứ biết được rất nhiều, nói như vậy
thì trong điển tịch của tổ tiên hắn lưu lại cũng ghi chép không ít thông tin.

Gia tộc sa sút sao? Trong lòng Đường Phong suy nghĩ vậy, hoa nở thì phải tàn,
cho dù là bốn thế lực lớn thì cũng sẽ có một ngày phải suy sụp.

– Di, Đường huynh, bên kia có một gian nhà, chúng ta mau tới đó nhìn.

Đoạn Tây Lâu hưng phấn chỉ một ngón tay hướng về phía trước.

– Được.

Đường Phong gật đầu.

Hai người tới trước gian phòng, theo động tác của Đoạn Tây Lâu, cửa phòng chậm
rãi mở ra.

Giống như lúc trước, sau khi cánh cửa phòng mở ra thì kẻ trước người sau đều
đi vào. Lúc này là Đường Phong đi trước, hắn tự nhận thân thủ tốt hơn cho nên
đi trước để đề phòng bất trắc, nhưng mà ngay sau khi tiến nhập vào bên trong
gian phòng lại không gặp bất kỳ nguy hiểm.

Thế nhưng lúc này có chút không giống, sau khi vào được nhà một lúc thì Đường
Phong liền ngửi được một mùi hôi. Không chờ hắn kịp phản ứng thì cửa phòng ở
phía sau đột nhiên đóng lại.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoạn Tây Lâu và chính mình đang nhìn nhau ngạc
nhiên.

Tìm tòi qua nhiều gian phòng như vậy, mỗi một cánh cửa của gian phòng đều chậm
rãi mở ra, chậm rãi đóng lại, tuy rằng tốc độ không chậm nhưng cũng không thể
nói quá nhanh. Nhưng cánh cửa của gian phòng này đóng lại ngay lập tức sau khi
hai người bước vào, thực sự có chút không bình thường.

– Nguy rồi!

Thần sắc Đoạn Tây Lâu biến đổi, hắn vội vã xoay người lại.

Công tác này luôn luôn do Đoạn Tây Lâu làm, tự nhiên Đường Phong không đi quản
hắn, ngược lại là đi kiểm tra gian nhà này một chút.

Vừa nhìn xuống Đường Phong cảm thấy kinh ngạc, bởi vì trong gian phòng này
không hề thiếu thứ tốt.

Không gian trong phòng không lớn, có ba đến năm thanh vũ khí có tính chất
không tồi, còn có một chút linh thạch rơi tứ tán trên mặt đất, mặt khác là các
bí tịch võ điển, số lượng có thể dùng từ rất nhiều để hình dung. Bởi vì trước
đây khi tìm tòi trong các gian phòng khác cũng đều giống nhau nhưng ở chỗ này
các chủng loại tương đối phong phú.

Chẳng qua khiến cho Đường Phong lưu ý cũng không phải những linh thạch rơi tứ
tán trên mặt đất hay vũ khí mà là những hài cốt.

Theo lời nói của Đoạn Tây Lâu trước đây, mỗi một gian nhà trong Hư Thiên Điện
sẽ đều có lửa cháy mỗi khi người rời đi, cho nên dù có người tầm bảo bị chết
thảm trong căn phòng cũng sẽ bị đốt cháy thành tro, sẽ không lưu lại thi thể
và các thứ khác.

Nhưng mà trong gian nhà này có một chút khác thường, ở trong phòng có một vài
bộ hài cốt đã khô nằm lung tung, trên những bộ hài cốt này không có nửa điểm
máu thịt, chỉ còn lại xương trắng, từ những hình thể này suy đoán thì đám hài
cốt này có cả nam lẫn nữ, chẳng qua đều đã bị chết từ lâu rồi.

Hư Thiên Điện mới mở ra không được mấy ngày, những hài cốt này chắc chắn không
phải do những người tầm bảo hiện giờ lưu lại, nói một cách khác, những hài cốt
này đã tồn tại từ trăm năm nước hoặc còn lâu hơn.

Mà mùi hôi ở trong phòng chỉ sợ cũng bởi vì nơi này không thông gió.

Gian nhà này có chút kỳ lạ, Đường Phong nhíu nhíu mày, cũng không vội vã lấy
vật gì trên mặt đất mà quay đầu sang nhìn Đoạn Tây Lâu.

Đoạn Tây Lâu đang ở sát tại cửa phòng đánh mạnh vào trên đó, sắc mặt đại biến,
cánh cửa vẫn im lặng như không ngừng trêu tức, chẳng qua sau một lát hắn liền
đình chỉ động tác vô dụng đó, bởi vì cho dù hắn làm như thế nào cũng không thể
mở được cửa phòng ra.

– Xong, lần này xong thật rồi.

Đoạn Tây Lâu dựa vào vách tường, uể oải ngồi xuống mặt đất, phảng phất như một
thân khí lực đều bị mất sạch.

– Làm sao vậy?

Đường Phong thấy thần sắc của hắn không thích hợp, trong lòng biết gian nhà
này khẳng định có điều cổ quái nhưng lại không biết vì sao Đoạn Tây Lâu giống
như rơi vào đường cùng.

– Xuất sư bất lợi, xuất sư bất lợi. Tỉ lệ một phần vạn cũng bị Đoạn Tây Lâu
ta gặp phải, lẽ nào ông trời không còn chiếu cố tới Đoạn gia nữa, không nên
đuổi tận giết tuyệt như vậy chứ?

Thần sắc Đoạn Tây Lâu dại ra, hắn lẩm bẩm căn bản không nghe được câu hỏi của
Đường Phong.

– Đoàn huynh?

Đường Phong giơ tay huơ huơ trước mắt hắn vài lần, đến lúc này Đoạn Tây Lâu
mới phục hồi lại tinh thần, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Phong, cười
khổ nói:

– Đường huynh, thực sự xin lỗi, tiểu đệ sơ xuất đã dẫn ngươi vào trong tuyệt
thất này.

– Tuyệt thất?

Đường Phong không khỏi nhíu mày.

– Đường huynh có điều không biết.

Một đường đi cùng Đoạn Tây Lâu cũng đã nhân ra Đường Phong không có nhiều lý
giải về Hư Thiên Điện, nơi này cũng có rất ít người hiểu tình hình nơi đây, dù
sao từ khi hắn còn nhỏ đã bắt đầu nghiên cứu về Hư Thiên Điện, mục tiêu suốt
đời của hắn đều đặt trên Hư Thiên Điện, điều này không có mấy người trên đời
làm theo.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.