Vô Thường – Chương 11: Kiếm pháp – Botruyen

Vô Thường - Chương 11: Kiếm pháp

Tần Tiểu Uyển sỡ dĩ quen biết nam nhân họ Liễu kia, là do tình cờ gặp mặt ở
ngoại tông, bị tài hoa cùng khí chất của hắn thuyết phục, động lòng xuân. Nếu
không, với thân phận của họ Liễu kia, căn bản không thể bước chân vào nội tông
chứ đừng nói là có cơ hội làm quen với nội môn đệ tử như Tần Tiểu Uyển.

Đường Phong vừa đi vừa ngắm cảnh, không được bao lâu, đã đến Văn Hương Uyển.
Tuy trời vẫn còn sớm nhưng Thiên Tú đệ tử cũng đã bắt đầu tu luyện.

Trong Văn Hương Uyển, hơn mười nữ hài vũ động binh khí trên tay, dáng vẻ hiên
ngang tự tin, những nữ hài này ai cũng xinh đẹp xuất chúng, đứng cùng một chỗ
lại càng đẹp mắt.

Đường Phong nguyên bản cũng không định dừng lại ở đây, chính là muốn vòng qua
tiếp tục tham quan Thiên Tú.

Nhưng lúc ánh mắt dừng lại một lúc trên người mấy nữ hài, Đường Phong không
khỏi dừng bước, cẩn thận xem xét.

Mấy nội tông này đang luyện đúng là một bộ kiếm pháp của Thiên Tú, tên là Tú
Thủy kiếm pháp. Công thủ đều có, nhất là khi nữ nhân thi triển, kiếm phong ôn
hòa, không mang theo một tia sát khí, dễ khiến cho người khác khó lòng phòng
bị.

Đổi lại là Đường Phong trước kia, hẳn sẽ thấy vô cùng huyền ảo, nhưng hiện
tại, Đường Phong mới nhìn một chút đã nhớ kỹ chiêu thức cùng cách di chuyển
của cả bộ kiếm pháp, không những thế, Đường Phong thậm chí còn mơ hồ cảm thấy
mình có thể nhìn ra sơ hở của bộ kiếm pháp kia.

Đây là một loại cảm giác, một loại cảm giác rất đáng tin!

Trầm ngâm một lát, Đường Phong xoay người nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất,
đứng tại chỗ nhắm mắt lại luyện qua một lần, quả nhiên đúng như dự đoán, mình
thật sự thi triển được toàn bộ chiêu thức cùng cách di chuyển của bộ kiếm pháp
kia. Chỉ là tố chất của thân thể hiện tại vẫn quá kém, không thể thi triển
được thập toàn thập mỹ.

Không thể! Trong lòng Đường Phong nháy mắt đã nhấc lên một cơn sóng gió động
trời! Một bộ kiếm pháp, nếu muốn học được toàn bộ, dù tư chất có tốt đến mấy
cũng phải tốn một quãng thời gian. Nhưng mình chỉ mới nhìn qua liền có thể thi
triển được. Nếu không phải thân thể không theo kịp ý thức, Đường Phong cảm
thấy mình có thể làm tốt hơn cả Thiên Tú đệ tử.

Cho là kiếp trước Đường Phong cũng luyện võ, nhưng Đường Phong cũng không cho
là tư chất và thiên phú của mình lại yêu nghiệt tới mức ấy. Chủ nhân trước đây
của thân thể này cũng xem qua đệ tử Thiên Tú luyện kiếm, nhưng cũng không học
hỏi được gì.

Chẳng lẽ sau khi mình trọng sinh liền có khả năng chỉ cần nhìn qua là không
quên được? Trừ cái đó ra, Đường Phong chẳng còn cách giải thích nào khả dĩ
hơn. Kiếp trước của mình không có khả năng này, chủ nhân cũ của thân thể này
cũng không có, vậy thì năng lực này từ đâu tới?

Đang lúc Đường Phong cúi đầu suy tư, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức
lạnh lẽo từ bên kia đánh tới, Đường Phong theo bản năng giơ nhánh cây trên tay
lên ngăn lại.

“Keng!” một tiếng, nhánh cây bị chém gãy một đoạn dài, một tia hàn quang lóe
lên, mũi kiếm dư thế không giảm nhắm thẳng tới giữa ngực Đường Phong.

Đường Phong hoảng sợ lùi ra sau hai bước, tránh được nguy hiểm mới giương mắt
nhìn lại phía trước, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Dương Ngọc Nhi vô cùng
phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, lớn tiếng quát:

– Xú nam nhân từ đâu tới, Thiên Tú nội tông không phải nơi ngoại nhân tùy ý
xông vào!

Đường Phong còn chưa kịp lên tiếng, Dương Ngọc Nhi tiếp tục không buông tha
vung kiếm tấn công, miệng nói:

– Còn không mau khoanh tay chịu trói, theo ta đi gặp các vị trưởng lão!

Thấy Dương Ngọc Nhi đang thi triển đúng là Tú Thủy kiếm pháp mà các đệ tử
Thiên Tú vừa diễn luyện, những lời vừa định thốt ra lại nuốt xuống, vung nhánh
cây trên tay nghênh đón, hắn muốn nghiệm chứng xem sơ hở mà mình cảm nhận được
là có thật hay không.

Vốn có mấy chục đệ tử đang luyện kiếm trong Văn Hương Uyển, Dương Ngọc Nhi vô
ý phát hiện bên trong có một nam nhân đứng cạnh đó. Việc này sao có thể xảy
ra? Thiên Tú nội tông đừng nói là nam nhân, ngay cả những đệ tử ngoại tông
cũng không được phép bước vào đây, nên Dương Ngọc Nhi mới nổi giận muốn bắt
nam nhân này lại, giao cho các trưởng lão xử lý.

Lần tập kích vừa rồi, Đường Phong vẫn còn cúi đầu trầm tư nên Dương Ngọc Nhi
không nhìn rõ hắn, đến lúc Đường Phong phản kích, Dương Ngọc Nhi mới nhìn rõ
dung mạo thật sự của nam nhân trước mặt này.

Vừa liếc mắt nhìn, kiếm thế trên tay Dương Ngọc Nhi đột nhiên lạc đi, trong
lòng kêu thầm một tiếng:

– Sao lại có nam nhân sinh ra mi thanh mục tú như thế?

Nhưng nhìn có chút quen mắt nha!

Hình tượng trước đây của Đường Phong thật sự rất kinh thế hãi tục, chẳng những
mặc y phục sặc sỡ hoa lá, còn tô loạn thêm nào là son môi, phấn hồng, hoàn
toàn che lấp diện mạo nguyên bản, cũng khó trách Dương Ngọc Nhi nhìn thấy hình
dáng của Đường Phong hiện tại lại nhìn không ra.

Có thiếu nữ nào mà chẳng hoài xuân? Dương Ngọc Nhi tuy là một trong những nội
tông đệ tử của Thiên Tú, nhưng vẫn chỉ là một cô nương mười tám tuổi. Thường
ngày chỉ sinh hoạt bên trong Thiên Tú nội tông không có cơ hội nhìn thấy nam
nhân còn chưa tính, nay lại có một nam nhân anh tuấn như thế đứng trước mặt,
nàng làm sao hạ thủ nặng tay cho được?

Cho nên hiện tại tuy chiêu thức của Dương Ngọc Nhi vẫn còn, nhưng sát ý đã
biến mất hoàn toàn.

Qua vài chiêu thí luyện, cước bộ của Đường Phong thoạt nhìn tuy có chút hỗn
loạn, hơi thở nặng nhọc, nhưng chỉ dựa vào một nhánh cây đã có thể đánh ngang
tay với Dương Ngọc Nhi.

Cả đám đệ tử nội tông trợn mắt nhìn, Dương Ngọc Nhi Luyện Cương tứ phẩm đã
hình thành Cương Tâm, thực lực hiện tại đã đến Luyện Cương bát phẩm đỉnh
phong, trong đám tam đại đệ tử, chỉ có Mạc Lưu Tô và một người nữa là hơn nàng
một bậc, nhưng hôm nay sao lại phát huy thất thường như thế? Nam nhân đối diện
thoạt nhìn cước bộ tán loạn, tố chất thân thể cực kỳ kém, nhưng nhánh cây trên
tay hắn chẳng chút mảy may hao tổn, mỗi lần trường kiếm của Dương Ngọc Nhi sắp
đụng đến nhánh cây đó, hắn liền dùng một loại thủ pháp quỷ dị mà thoát ra.

Dây dưa hồi lâu, rốt cục cũng chứng minh được suy diễn của Đường Phong là
đúng. Bộ kiếm pháp kia quả thật có sơ hở, hơn nữa không chỉ có một! Tuy hiện
tại thực lực của mình chẳng đến đâu, Dương Ngọc Nhi cũng có vài lần nương tay,
nhưng Đường Phong tự tin mình có cơ hội đánh bại đối phương.

Dương Ngọc Nhi thấy dây dưa lâu như vậy cũng không làm gì được đối thủ, mấy vị
sư muội đứng sau có người lén cười, Dương Ngọc Nhi liền xấu hổ, quyết tâm dùng
một kiếm tàn nhẫn đam tới ngực Đường Phong.

Đồng tử của Đường Phong co rút lại, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trong
phút chốc tiến nhập vào một loại trạng thái tĩnh tâm như nước.

Mắt thấy trường kiếm của mình cách ngực đối phương ngày càng gần, Dương Ngọc
Nhi đã không kịp thu tay về, nàng thật sự không muốn giết nam nhân này, chỉ vì
bị các sư muội cười nhạo nên thẹn quá hóa giận, muốn tốc chiến tốc thắng mà
thôi. Nhưng không ngờ được nam nhân này lúc nãy còn hóa giải giỏi như thế, sao
đối mặt với một kiếm trí mạng thế này lại không động?

Xong rồi! Nam nhân hoàn mỹ như vậy xem ra hôm nay đành bỏ mạng dưới kiếm của
mình! Dương Ngọc Nhi thầm than trong lòng, nhắm chặt hai mắt. Ngay sau đó, từ
cánh tay truyền đến một cơn đau nhói, tức khắc mất đi khống chế.

Tất cả qua đi, Dương Ngọc Nhi lặng lẽ mở mắt ra nhìn, trường kiếm trên tay
mình cách lồng ngực đối phương chỉ có một tấc, còn khủy tay của mình lại bị
nhánh cây kia nhẹ nhàng chế trụ.

– Dừng tay!

Một tiếng kinh hô đầy lo lắng vang lên, tiếp theo là thân ảnh của Lâm Nhược
Diên từ ngoài chạy tới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.