Trận pháp này hắn đã thấy ở trên Thiên Cơ trận pháp trước đây nhưng mà lấy tu
vi về trận pháp của Thiên Cơ Tử cũng không lý giải được trận pháp này nhiều,
chỉ hàm hồ sơ lược, mà trận pháp do Thiên Cơ Tử khắc họa cũng không rõ ràng,
cũng không phải bản đầy đủ.
Thiên Cơ Tử không biết trận pháp, tất nhiên Đường Phong cũng không biết, chỉ
là nhìn đồ án huyền diệu trước mắt mới nhớ tới việc này.
Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ có trận pháp na di, loại trận pháp thần kỳ này có
thể truyền tống người tới một đia phương khác trong nháy mắt, khoảng cách của
nó có thể lên tới hàng nghìn vạn dặm.
Chỉ là loại trận pháp này đã thất truyền từ rất lâu, cũng không ai biết bố trí
như thế nào, cũng không có người biết thi triển ra làm sao, Đường Phong không
nghĩ tới chính mình gặp được trận pháp na di hoàn chỉnh tại chỗ này.
Có trận pháp nhưng phải có linh khí cung cấp để vận chuyển trận pháp, ngày
trước làm sao chính mình được trận pháp na di này đưa tuối nơi đây? Linh khí
cung cấp cho nó từ đâu mà có?
Tuy rằng vẫn còn rất nhiều chuyện phải nghĩ nhưng Đường Phong biết điều quan
trọng là mình đã ở đây cho nên cũng không nghiên cứu kỹ.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là rời khỏi gian phòng này để xem xét
tình hình bên ngoài.
Gian nhà cũng không lớn, nhưng Đường Phong tìm hồi lâu cũng không phát hiện
cửa phòng ở chỗ nào. Gian phòng này phảng phất như bị phong bế hoàn toàn nhưng
không khí lại lưu thông, không có chút cảm giác đè nén.
Linh Khiếp Nhan cũng đi ra ngoài hỗ trợ tìm kiếm, sau một lúc lâu cuối cùng
nha đầu đã phát hiện một vị trí không bình thường.
– Phong ca ca, tới xem này.
Linh Khiếp Nhan ở một góc gian phòng gọi.
Đường Phong nhanh chân bước tới, theo hướng ngón tay nàng chỉ nhìn lại, hắn
chỉ thấy một mảng tường ở trên vách dường như có màu thuốc nhuộm, sờ thử cũng
không thấy điều gì dị thường, sau đó gõ nhẹ thì có âm thanh rầu rĩ truyền tới.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều biết nơi này chắc chắn có chút cổ
quái.
– Nha đầu, trước tiên nàngnên ẩn trốn đã.
Đường Phong có chút lo lắng, ở đây là một địa phương hoàn toàn xa lạ nên phải
cẩn thận một chút, nói không chừng cái này lại là bộ phận cơ quan gì đó.
Linh Khiếp Nhan nhanh chóng chui vào trong lòng Đường Phong.
Chờ cho nàng yên ổn xong Đường Phong mới âm thầm đề khí, đưa bàn tay cẩn thận
đẩy nhẹ vào vị trí khác lạ trên vách tường.
Rất nhẹ nhàng, một khối lập phương trên vách tường bị đẩy vào bên trong. Cùng
với âm thanh răng rắc phát ra phảng phất như có bánh răng cưa bị thúc động,
đột nhiên một cánh cửa đá ở bên kia chậm rãi mở ra, một tia sáng bằn vào từ
bên ngoài nhất thời khiến cho Đường Phong không kịp thích ứng, hắn nhanh chóng
nheo lại hai con mắt.
Cho đến khi cửa đá được mở ra hoàn toàn thì toàn bộ gian phòng cũng không có
nửa điểm động tĩnh khác.
– Phong ca ca cẩn thận quá rồi.
Linh Khiếp Nhan ló đầu ra khỏi quần áo Đường Phong liền hé miệng cười duyên.
Đường Phong cũng cảm thấy xấu hổ, chính mình cẩn thận như vậy lại không có
chuyện gì nguy hiểm, thực sự có chút chuyện bé xé ra to.
Thân thể bật lên hướng cái cửa đá kia bay ra ngoài, vừa ra ngoài Đường Phong
cũng không hề vội vã đi luôn mà đứng tại chỗ cảm nhận xung quanh một chút.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi và mùi máu.
Cảm giác được mùi vị này rồi phóng mắt nhìn lại, Đường Phong thấy chỗ đứng của
mình là một vị trí trống trải, sàn nhà do bạch ngọc thạch điêu khắc thành,
trắng nõn chỉnh tề, mà cách đó không xa có rất nhiều người chết nằm lung tung.
Những người này chính là đám người đã xúc động bộ phận then chốt khiến cho ám
khí bắn chết, có người chết từ lâu, thân thể đã bắt đầu thối rữa, tự nhiên có
mùi hôi thối.
Phía sau lại có âm thanh răng rắc truyền tới, cánh cửa đá vừa mở ra lại chậm
rãi đóng lại.
Nếu muốn biết đây rốt cuộc là địa phương nào, những người này tới đây làm gì
thì cô đọng ra âm hồn người chết là tiện nhất. Đường Phong nhìn những tử trạng
của đám người chết một chút, nhận thức những vị trí đâm vào mà chết không khỏi
hít sâu một hơi, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Một bước, không có vấn đề, hai bước, cũng không có vấn đề.
Cho đến khi Đường Phong bước năm bước cẩn thận thì đột nhiên sàn nhà dưới chân
chấn động. Ngay lập tức sàn nhà ở xung quanh mở rộng ra, lộ ra bên trong vô số
cơ quan, tiếng sưu sưu xé gió liền vang lên sau một khắc.
Vô số mũi tên giống như đàn châu chấu bay thẳng tới chỗ Đường Phong, lực đạo
và tốc độ của nó căn bản không khác gì một kích toàn lực của một cao thủ Thiên
Giai đỉnh phong.
Nhiều công kích như vậy cho dù Đường Phong đã đến Linh Giai cũng không dám đón
đỡ, huống chi hiện giờ thương thế của hắn còn chưa lành?
Đối mặt với hiểm cảnh, Đường Phong không lùi mà tiến, tốc độ bộc phát nhanh
chóng hướng về phía trước.
Sàn nhà trên mặt đất bị khởi động không hề phản ứng nhưng lại khẽ run lên, mỗi
khi sàn nha rung động cũng là lúc ở bốn phía có nhiều bộ phận then chốt bị vỡ
tan, cơ quan ngầm dưới sàn nhà lộ ra diện mục vốn có của nó nhằm thẳng vào
Đường Phong bắn ra một loạt các mũi tên.
Thân thể Đường Phong xuyên qua mưa tên giống như không có thực, phiêu hốt bất
định, lúc nhanh lúc chậm, nhìn qua không hề có quy luật nhưng thực chất là
đang liều mạng hết sức mình để tránh công kích của những mũi tên.
Khổ cực một hồi Đường Phong mới thuận lợi chống lại được đám mưa tên, sau khi
nhắm kỹ được vị trí của thi thể mình cần tìm thì hắn nhanh chóng đưa tay chụp
tới, sau đó vác thi thể ở trên lưng quay đầu lại chạy một mạch không thèm quan
tâm tới mưa tên công kích ở đằng sau.
Chạy một mạch suốt một trăm trượng thì Đường Phong mới nghe được động tĩnh
phía sau chậm rãi biến mất. Sau khi dừng bước quay đầu nhìn lại chỉ thấy bộ
phận then chốt của cơ quan ngầm không có mục tiêu lại ẩn vào trong lòng đất, ở
trên mặt đất toàn tên là tên vô cùng rậm rạp, bạch ngọc thạch trên mặt đất vẫn
trắng nõn chỉnh tề như trước.
– Cơ quan này được thiết kế vô cùng cao minh.
Đường Phong không khỏi tán tụng một tiếng, bộ phận cơ quan nghiêm mật như vậy
đủ khiến cho người tu luyện dưới Linh Giai phải chùn bước, cho dù là Linh Giai
hạ phẩm mà không chạy nhanh cũng đừng mong thoát khỏi nơi này. Vận khí tốt có
lẽ chỉ bị chút thương thế, vận khí kém thì sẽ xác định bị bắn thành con nhím.
Ném thi thể trên lưng xuống mặt đất, Đường Phong cúi đầu nhìn lại chỉ cảm thấy
có chút vô cùng thê thảm.
Vừa rồi chính mình cầm thi thể người này để yểm hộ, hiện giờ trên người hắn có
mấy trăm mũi tên nhọn cắm chi chít, nếu không như vậy thì chỉ sợ Đường Phong
bị thương thân thể cũng không có biện pháp đi qua mảnh bạch ngọc thạch nhẹ
nhàng.