Nhưng mà Chiến Khôn và Cổ U Nguyệt lại rõ ràng, tạo nên tất cả chuyện này hoàn
toàn bởi vì một mình Đường Phong dẫn dắt.
Mỗi nghĩ Liễu Như Yên sắp sửa xông vào thì Đường Phong đều để một kẽ hở dẫn Tư
Đồ Thiên Hà trùng kích vào kẽ hở này. Mà kẽ hở của hắn lộ ra đều vô cùng xảo
diệu, một khi Tư Đồ Thiên Hà công kích thì Liễu Như Yên liền phải thối lui. Tư
Đồ Thiên Hà muốn giết Đường Phong tới đỏ cả con mắt, thấy những kẽ hở này làm
sao hắn nhịn lại không đánh cho được?
Cho nên tràng diện hiện giờ mới vô cùng hoạt kê, mọi người đều chỉ thấy Liễu
Như Yên năm lần bảy lươt muốn xông lên rồi lại bị Tư Đồ Thiên Hà đánh trở về.
Đây không phải là hai cao thủ Linh Giai thượng phẩm liên thủ đối phó một tiểu
tử a! Phải gọi là tiểu tử này mượn lực hóa lực, hắn căn bản không cần tiêu hao
nhiều khí lực liền để cho hai cao thủ đánh nhau sống chết.
Cục diên này là do một tay Đường Phong tạo thành, Liễu Như Yên căn bản không
có biện pháp hóa giải.
Bởi vì quyền chủ động hoàn toàn do Đường Phong nắm giữ, hiện giờ Tư Đồ Thiên
Hà phảng phất như là con rối do Đường Phong điều khiển, Đường Phong để hắn
đánh tới đâu thì hắn liền đánh tới đó.
– Lão thất phu, mau tỉnh lại đi!
Liễu Như Yên bị buộc trở về một lần nữa, sắc mặt vô cùng khó coi nhịn không
được quát lên.
– Ta muốn giết ngươi!
Tư Đồ Thiên Hà nghe được nhưng vẫn không thèm quan tâm tới lời nói của nàng.
– Nếu ngươi vẫn như thế thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!
Liễu Như Yên lạnh lùng nói.
Mấy nghìn người đang nhìn ở bên cạnh, chính mình giống như một con khỉ lăng
xăng chạy bên này nhảy bên kia, thế này còn ra thể thống gì? Liễu Như Yên là
một nữ tử, da mặt tương đối mỏng, lại lăn qua lăn lại nhiều lần như thế, nhất
thời có chút thẹn quá hóa giận.
Nàng cũng biết Tư Đồ Thiên Hà sẽ không nghe mình, nhưng mà tràng diện hiện giờ
không thể không xông vào.
Liễu Như Yên lại tiến lên một lần nữa, Đường Phong thấy vậy liền để hở ra đúng
phương hướng nàng tiến vào, quả nhiên Tư Đồ Thiên Hà trúng kế đánh thẳng tới
nơi đó.
Nhưng mà lúc này Liễu Như Yên không lùi về, song chưởng đẩy ra, một chưởng
đánh tới Tư Đồ Thiên Hà, một chưởng đánh tới Đường Phong.
– Bình bình!
Hai tiếng nổ vang lên, ba đạo nhân ảnh bay ra ngoài, cả ba người đều bị uy lực
của chiêu thức lan tới gần, tuy rằng không bị thụ thương nhưng tràng diện
thoạt nhìn vô cùng nóng khiến cho đám người bên ngoài không khỏi kinh hô.
Liễu Như Yên không hề sợ đầu sợ đuôi, điều này khiến Đường Phong nhướng mày,
hắn vốn có kế hoạch để cho Tư Đồ Thiên Hà tới đối phó Liễu Như Yên nhưng xem
ra hiện giờ kế hoạch này đã đổ bể, Liễu Như Yên không thể hóa giải được bằng
thủ đoạn đơn giản này.
Không phá cũng phải phá, sống chết của Tư Đồ Thiên Hà không phải điều Đường
Phong quan tâm, an nguy của bản thân mới là điều Đường Phong quan tâm nhất.
Như vậy chỉ sợ phải vận dụng tới quân bài đang giấu kín mới có thể chuyển bại
thành thắng, tuy rằng Đường Phong không nắm chắc mười phần nhưng vẫn muốn thử
một lần.
Vừa mới nghĩ tới điều này, thần sắc của Đường Phong liền vững vàng lên.
Sắc mặt Đường Phong thay đổi không tránh khỏi được quan sát của Chiến Khôn,
hắn nhìn ra Đường Phong đã muốn làm ra quyết định, mà quyết định này có lẽ sẽ
là thứ then chốt để quyết định thắng bại của trận chiến.
Bị dư lực của chiến đấu phản chấn khiến cho ba người bay ra ngoài lần nữa, Tư
Đồ Thiên Hà nhanh nhất, hắn quyết tâm trả mối thù bị phế tay với Đường Phong,
chân vừa mới chạm đất liền bật lên xông tới tiếp.
Đường Phong cũng hướng tới hắn, chỉ có Liễu Như Yên là chậm nhất, nàng có chút
chần chờ không biết có nên đánh tiếp như vậy hay không. Nhưng chần chờ cũng
chỉ trong nháy mắt, sau một khắc nàng liền vọt tới bên cạnh hai người.
Tình hình lại giống như vừa rồi, chiêu thức hung mãnh của Tư Đồ Thiên Hà đánh
tới Đường Phong nhưng bao cả Đường Phong và Liễu Như Yên ở trong đó.
Tróc Ảnh Thủ của Liễu Như Yên cũng đánh ra, cũng đồng dạng là hai mục tiêu.
Chiêu thức của hai đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm đều có uy lực không tầm
thường, nếu ai ăn phải chắc chắn không thể bình yên. Nhưng mà Liễu Như Yên cố
hết sức để cho uy lực chiêu thức của nàng trung hòa với uy lực chiêu thức của
Tư Đồ Thiên Hà, kể từ đó công kích của hai người cũng sẽ tương bình với nhau,
đến lúc đó cũng sẽ không có nguy hại quá lớn, ngươc lại Đường Phong sẽ phải
thừa nhận hợp kích của hai người.
Liễu Như Yên có tính toán nhưng làm sao Đường Phong có thể để nàng vừa lòng
đẹp ý?
Trường kiếm trên tay run lên, âm thanh boong boong chợt vang, cùng với âm
thanh vang lên thì đột nhiên Tư Đồ Thiên Hà kêu thảm một tiếng, cương khí toàn
thân của hắn tan biến trong nháy mắt, bước chân không vững ngã nhào xuống
trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cười quỷ dị liền thối lui về sau.
Liễu Như Yên mở mắt trừng trừng nhìn một chưởng của mình đánh vào trên người
Tư Đồ Thiên Hà không kịp thu về.
– Oa.
Tư Đồ Thiên Hà ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả trong thời khắc
cuối cùng Liễu Như Yên thu hồi một ít khí lực thì một chưởng này cũng khiến
cho lục phủ ngũ tạng của hắn lộn tùng phèo. Thân thể giống như con diều bị đứt
dây bay ra ngã trên mặt đất co giật không ngừng.
– Chuyện gì vừa xảy ra?
Đoàn người ồ lên, Liễu Như Yên ngây ngẩn cả người, lần này cho dù Cổ U Nguyệt
và Chiến Khôn cũng không động.
Bọn họ thực sự không hiểu vì sao đột nhiên Tư Đồ Thiên Hà tan hết cương khí.
Mà Đường Phong chẳng qua chỉ cầm thanh trường kiếm trên tay, cũng không hề
công kích hắn.
Không công kích vì sao Tư Đồ Thiên Hà kêu thảm thiết như vậy, vì sao cương khí
toàn thân của hắn đều tan biến hết? Phảng phất như hắn phải thừa nhận thống
khổ cực kỳ lớn.
Cục diện này quá mức quỷ dị, nếu không phải vào thời điểm mấu chốt cương khí
của Tư Đồ Thiên Hà tan hết thì hắn cũng sẽ không bị Liễu Như Yên đánh thành
như vậy.
– Kiếm khí!
Bỗng nhiên Chiến Khôn suy nghĩ ra điều gì.
– Kiếm khí ở đâu?
Cổ U Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, vừa rồi nếu như Đường Phong phóng ra kiếm khí
thì tại sao nàng không nhìn thấy?
– Tàn kiếm vừa làm bị thương nhị trưởng lão Tư Đồ thế gia lưu lại kiếm khí.
Chiến Khôn trả lời.
Cổ U Nguyệt nghe xong ngẩn người ra, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Một kiếm kinh thiên không chỉ phế bỏ cánh tay của Tư Đồ Thiên Hà mà còn để lại
kiếm khí trong cơ thể hắn, Tư Đồ Thiên Hà vội vội vàng vàng báo thù rửa hận
căn bản không có thời gian đi hóa giải hoặc áp chế. Mà vào thời điểm mấu chốt
Đường Phong run run thanh trường kiếm tác động lên kiếm khí lưu lại mới khiến
cho Tư Đồ Thiên Hà bị như thế.
Chương 1091: Giấu giếm sát khí (hạ).
Thì ra là vậy! Cổ U Nguyệt suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi cảm thấy rét run
trong lòng.
Đây là thiết kế hoàn hảo hay là do trùng hợp? Nếu là trùng hợp thì thôi, còn
nếu như đã tính toán ngay từ đầu thì người thanh niên này thực sự quá kinh
khủng.
Chỉ nhìn vào hôm nay người thanh niên tên gọi Đường Phong này lần lượt thoát
hiểm trong gang tấc, mỗi một lần thi triển ra đều là thủ đoạn không tưởng
tượng được, Cổ U Nguyệt cảm thấy chính mình sống cả trăm năm thực sự đã uổng
phí.
Trong lúc đang trầm tư, Cổ U Nguyệt bỗng nhiên cảm giác được một cỗ nguy hiểm
kéo tới, nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Chiến Khôn đang mạnh mẽ bổ ra một đao
chém tới Chu Tiểu Điệp, ngay lập tức nàng dịch chuyển thân thể chắn trước mặt
Chu Tiểu Điệp.
– Chiến Khôn ngươi dám!
Cổ U Nguyệt quát lên một tiếng, cương khí vận chuyển, một thanh cự kiếm xuất
hiện trong nháy mắt trên tay chặn lại công kích của Chiến Khôn.
Chiến Khôn ở chỗ này là vì kiềm chế mình, chính mình ở chỗ này vì sao không
phải kiềm chế hắn? Điểm này chính mình hiểu rõ và hắn cũng hiểu rõ. Cho nên dù
Tư Đồ Thiên Hà bị thương Chiến Khôn cũng không có ý tứ ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà hiện giờ hắn đã không nhịn được liền ra tay, bởi vì nếu như hắn không
động thủ thì Tư Đồ Thiên Hà hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Mà một đao hắn
bổ ra chém tới Chu Tiểu Điệp cũng không phải để giết nàng mà chỉ muốn kéo dài
thời gian với Cổ U Nguyệt, chỉ cần một chút thời gian thì hắn có thể đánh chết
được Đường Phong.
Đến khi Cổ U Nguyệt hóa giải được công kích của Chiến Khôn thì quay đầu nhìn
lại không còn kịp cứu viện Đường Phong nữa, Chiến Khôn đã vọt tới phía sau
Đường Phong, một đạo hàn quang trên Long Uyên Đao tỏa ra loang loáng chém
thẳng tới hắn.
Mà lúc này Đường Phong căn bản không hề phát hiện ra, chuyện tình cao thủ Linh
Giai thượng phẩm đánh lén nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Huống chi
hiện giờ mục tiêu của hắn là Tư Đồ Thiên Hà đang nằm thoi thóp trên mặt đất.
Bị Liễu Như Yên đánh một chưởng khiến Tư Đồ Thiên Hà nôn ra máu không ít, nếu
lúc này không giết thì còn chờ tới khi nào? Chỉ cần giết chết hắn thì địch
nhân của chính mình chỉ còn một mình Liễu Như Yên.
Thanh trường kiếm thứ thần binh còn cách Tư Đồ Thiên Hà ba tấc, mắt thấy sắp
đưa lão thất phu này xuống hoàng tuyền thì đột nhiên Đường Phong cảm giác được
phía sau lạnh buốt, cỗ hàn ý kéo tới này khiến hắn cảm thấy như ở trong hầm
băng, đó là cảm giác đối mặt với tử vong.
Có người đánh lén, hơn nữa lại là cao thủ! Trong lòng Đường Phong liền có phán
đoán chỉ trong nháy mắt.
Lúc này xoay người lại đã không còn kịp, động tác của đối phương cực nhanh,
nắm chặt thời cơ vô cùng chuẩn xác khiến mình không có thời gian trở tay.
Trong lúc vội vội vàng vàng Đường Phong làm sao còn lo lắng tới việc lấy tính
mệnh Tư Đồ Thiên Hà? Hắn nhanh chóng vận khởi cương khí tập trung phía sau bởi
vì mục tiêu công kích của đối phương chính là nơi này.
Đối phương biết rõ trên người chính mình mặc Bất Phôi Giáp cho nên góc độ hạ
thủ cực kỳ xảo quyệt, ý đồ chỉ một kích lấy đi tính mệnh của chính mình.
Vừa mới làm xong điều này Đường Phong liền thấy một thân ảnh nho nhỏ chui ra
từ ngực của mình.
– Không nên!
Đường Phong kinh hãi, thân ảnh nho nhỏ vừa nhảy ra chính là Linh Khiếp Nhan,
từ khi chiến đấu tới bây giờ nàng vẫn một mực trốn trong lòng mình nhưng hiện
giờ lại chạy ra. Hiển nhiên nàng cảm thấy sinh mệnh của chính mình gặp phải
nguy hiểm cho nên mới định nhảy ra hỗ trợ.
Đường Phong phản ứng đã muộn hoặc là nói tốc độ của Linh Khiếp Nhan quá nhanh,
khi câu nói của Đường Phong hô lên thì cũng là lúc nàng vọt tới phía sau Đường
Phong, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên thần sắc kiên nghị, bàn tay bấm một
cái liền bắn vài đạo kình khí bay tới chỗ Chiến Khôn.
Chiến Khôn không nhịn được liền ngẩn ngơ!
Thân là cao thủ đệ nhất của bốn thế lực lớn, tự nhiên kiến thức của Chiến Khôn
không hề tầm thường, độ từng trải cũng rất nhiều, nhưng mà cho dù nhân vật như
hắn hiện giờ gặp phải chuyện này thì tâm thần cũng không khỏi hốt hoảng một
chút.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra có một người tí hon giống như Linh Khiếp Nhan,
vóc người chỉ khoảng một gang, vẻ mặt quốc sắc thiên hương, mái tóc bạc phất
phơ, mặc một bộ y phục nho nhỏ thoạt nhìn vô cùng thô ráp đứng che ở phía sau
Đường Phong.
Điều quan trọng nhất chính là người tí hon này còn bắn ra kình khí của cảnh
giới Thiên Giai công kích tới chính mình.
Thậm chí Chiến Khôn không nhịn được muốn dụi mắt để nhìn xem có phải mình hoa
mắt hay không. Thấy một người tí hon như vậy cho dù là ai cũng sinh ra ý
thương tiếc trong lòng, mặc dù là Chiến Khôn cũng không ngoại lệ.
Trong lúc còn đang sửng sốt thì kình khí Linh Khiếp Nhan bắn ra tới ngay trước
mặt Chiến Khôn, hắn không hổ là cao thủ của Chiến gia, tuy rằng có lòng thương
tiếc với Linh Khiếp Nhan nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, uy lực của chiêu
thức không thu lại, mạnh mẽ bổ một đao về phía trước.
Đao mang vạn trượng từ Long Uyên Đao phóng ra chém thẳng tới thân thể của Linh
Khiếp Nhan.
– Nha…
Linh Khiếp Nhan căn bản không hề tránh né ngay cả nàng có năng lực này, khi
đao mang chém vào trên thân thể của nàng thì Linh Khiếp Nhan hét thảm một
tiếng rồi bắn ra ngoài.
Nhưng uy thế của một đao kia vẫn như cũ không giảm chém tới Đường Phong.
Đến lúc này Đường Phong mới xoay người lại, đập vào mắt hắn là cảnh Linh Khiếp
Nhan bị đao mang bổ trúng người bay đi.
Trong sát na tròng mắt của Đường Phong đỏ rực lên, hắn vươn tay bắt lấy Linh
Khiếp Nhan, một mặt vận công hóa giải lực đạo mà nàng phải thừa nhận trên
người, một mặt xuất ra thanh trường kiếm thứ thần binh đỡ lấy đao mang của
Chiến Khôn đang chém tới, sau đó thân thể của hắn nương nhờ vào lực đạo công
kích của Chiến Khôn bay ngược ra ngoài.
Oanh!
Một đạo đao mang do Chiến Khôn toàn lực công kích bay ra hơn mười trượng mới
chém xuống mặt đất, cắt mặt đất thành một khe rãnh thật sâu và dài.
Nếu như một kiếm này hắn chém trúng sau gáy của Đường Phong thì cho dù Đường
Phong rèn luyện cơ thể tới cực hạn cũng sẽ bị chặt bỏ đầu. Nếu không phải Linh
Khiếp Nhan lao vào cản một chút vào thời khắc mấu chốt để cho Đường Phong có
một ít thời gian thở dốc thì Đường Phong căn bản không thể nào phòng bị được.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên tay của Đường Phong, bọn họ thấy
hắn ngay cả mấy nghìn người vây quanh cũng không hề biến sắc, ngay cả một hơi
đánh chết mấy trăm người cũng không hề bận tâm, thậm chí bị hai đại cao thủ
Linh thượng phẩm liên thủ cũng vẫn khinh thường không quan tâm nhưng lúc này
đang run rẩy.