Thủ đoạn của Chiến Khôn cũng rất cao minh, chỉ trong chốc lát liền nhận ra
được nơi ẩn dấu một khối linh thạch, hắn liền vội vã xông tới nơi đó vung đao
chém xuống.
Cùng với âm thanh vang lên, mặt đất bị bổ thành một cái hố to, mà linh thạch
ẩn giấu ở đây để bày bố trận pháp cũng trực tiếp bị phá hủy.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Thiên Hà và Liễu Như Yên cũng đã tìm được chỗ cất giấu hai
khối linh thạch khác, cả hai đều thi triển thủ đoạn đánh nát bấy linh thạch.
Đường Phong mượn tổng cộng năm khối linh thạch mà thôi, hiện giờ bị hủy đi ba
khối tự nhiên trận pháp tự sụp đổ.
Mắt thấy hắc ám bao phủ trên mặt đất rút đi nhanh chóng, tâm tình khẩn trương
của Chiến Khôn không khỏi thả lỏng ra.
Trận pháp này tới vô cùng đột nhiên nhưng tốc độ của mình bài trừ nó cũng vô
cùng nhanh chóng, trước sau mới chỉ có khoảng thời gian mười hơi thở, hơn nữa
cương khí của Đường Phong cũng đã tiêu hao sạch, chỉ sợ cũng không giết được
mấy người.
Mặc dù thủ đoạn của ma đầu này tốt nhưng lại có chút thất sách. Chiến Khôn suy
nghĩ như vậy.
Khí hắc ám bao phủ phương viên hơn ba mươi trượng dần dần tiêu tán, đợi đến
khi thấy rõ cục diện bên trong, tất cả mọi người không nhịn được đều có biểu
tình ngơ ngẩn.
– Tại sao có khả năng này?
Chiến Khôn kinh hô thất thanh.
Hắn thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, lại xuất thân từ thế lực lớn nhất
thiên hạ là Chiến gia, có chuyện gì khiến hắn thất thố như vậy.
Nếu như nói vừa rồi Đường Phong dùng một trận pháp quỷ dị nho nhỏ khiến cho
Chiến Khôn chấn kinh thì tràng cảnh bây giờ là một đòn cảnh cáo khiến cho
Chiến Khôn mê muội cả đầu óc, bởi vì hắn cũng không biết vì sao phát sinh
chuyện này.
Khiến cho Chiến Khôn thất thố chính là thi thể, thi thể đầy mặt đất!
Mấy trăm người vừa rồi tiến vào Hung Tinh Trận hiện giờ không còn một ai đứng
vững, toàn bộ đều nằm trên mặt đất, đại đa số đều đã mất đi tính mệnh, chỉ có
một số ít người may mắn hơn còn đang lưu được chút hơi tàn, nhưng nhìn tình
hình này xem ra bản thân bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu, vết thương
của bọn họ đều là vết thương trí mạng.
Phóng mắt nhìn lại, lấy Đường Phong làm trung tâm, thi thể chất đống tầng tầng
lớp lớp xung quanh hắn trong khoảng phạm vi mười trượng, máu tươi chảy thành
sông, róc rách thấm xuống mặt đất.
Mà Đường Phong vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, mười hơi thở trước Chiến Khôn thấy
hắn đứng ở đây, hiện giờ hắn vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy, thậm chỉ ngay cả
một lần động đậy thân thể qua cũng chưa từng.
Chỉ có một điều không đồng nhất đó chính là cương khí của hắn.
Mười hơi thở trước, một thân cương khí của hắn đều mất sạch. Nhưng mà hiện tại
xem ra cương khí ba động trên người hắn tuôn ra hùng hồn, mặc dù không phải
thời kỳ đỉnh nhưng tuyệt đối cũng không phải là nỏ mạnh hết đà.
Trong thời gian ngắn như vậy, hắn giết chết mấy trăm người? Ý niệm này không
tự chủ được hiện lên trong đầu Chiến Khôn, mồ hôi lạnh trên trán không khỏi
toát ra. Nếu quả thật là như vậy thì người thanh niên kia có bao nhiêu kinh
khủng?
Chẳng qua sau một khắc Chiến Khôn liền phủ định suy đoán của chính mình. Cho
dù có trận pháp tương trợ thì hắn cũng không thể nào giết chóc được nhiều vậy
trong thời gian ngắn như thế.
Mà cái trận pháp tối đen như mực kia tự nhiên cũng không có khả năng đánh chết
mấy trăm người một lúc. Đối với trận pháp chi đạo Chiến Khôn cũng không qua rõ
ràng nhưng dù sao cũng biết qua một chút. Trận pháp kia vừa nhìn đã biết là
trận pháp dùng để câu giờ, căn bản không phải dùng để giết người.
Vậy thì trong mười hơi thở vừa rồi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chiến Khôn
nghĩ vỡ đầu cũng không ra được.
– Chuyện gì đã xảy ra?
Liễu Như Yên cũng ngạc nhiên vô cùng, Chiến Khôn không thấy được chuyện gì xảy
ra, nàng tự nhiên cũng không hề thấy.
Cổ U Nguyệt len lén kéo tay Chu Tiểu Điệp, vẻ mặt tò mò hỏi:
– Sư phụ của người làm như thế nào vậy?
Trong đầu óc của Chu Tiểu Điệp hiện lên một dấu hỏi to tướng.
– Thật không biết?
Cổ U Nguyệt hoài nghi nhìn Chu Tiểu Điệp.
– Thực sự không biết.
Tư Đồ Thiên Hà suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói:
– Có phải là thủ đoạn của vị Thiên Cốc Lộc… Hay không?
Hắn không dám nói rốt cuộc là ai nhưng nói thế này thì mấy người kia còn không
suy đoán được sao? Cho dù Đường Phong lợi hại hơn đi chăng nữa thì một mình
hắn cũng không có khả năng trong mười hơi thở đánh chết mấy trăm người, chỉ có
một cách giải thích duy nhất chính là hắn có giúp đỡ.
Phóng mắt nhìn lại, hắn đang đứng lẻ loi ở đó một mình, vậy thì ai sẽ giúp đỡ
hắn? Chỉ có thủ đoạn của vị Lộc Đồng Tử thần bí kia mà thôi, Tư Đồ Thiên Hà
đang có suy đoán này.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều liếc mắt về hắn.
Liễu Như Yên lại càng nhìn Tư Đồ Thiên Hà như người ngoài hành tinh, phảng
phất như hôm nay là lần đầu tiên thấy mặt hắn.
– Chẳng lẽ không đúng sao?
Tư Đồ Thiên Hà bị ánh mắt mấy người kia nhìn chằm chằm vào người, những ánh
mắt đều giống nhau, lão phu là cao thủ, là cao thủ Linh Giai thượng phẩm đứng
đầu a.
– Tiểu tử này xác thực có chút sâu xa với Thiên Cốc, nói không chừng…
Tư Đồ Thiên Hà lải nhải không ngừng, chỉ muốn chứng minh suy đoán của mình là
chính xác.
– Ai còn chán mệnh của mình dài thì cứ việc bước lên phía trước!
Đường Phong vung trường kiếm trên tay lên, một đạo kiếm quang chém xuống khắc
sâu trên mặt đất, giờ phút này hắn nào còn chút dáng dấp hư nhược?
Hung Tinh Trận dưới thiết kế của Đường Phong bị phá hủy trong thời gian ngắn
đều đã nằm trong dự liệu của Đường Phong.
Nhưng mà như vậy là đủ rồi, trong mười hơi thở đủ cho mình phóng xuất mười bộ
dược thi đi ra từ trong không gian Mị Ảnh. Dược thi không có cảm giác, ở trong
trận pháp hung tinh tước đoạt mọi cảm giác thì tự nhiên giống như cá gặp nước,
giết người nhanh vô cùng.
Trong thời gian các dược thi giết người thì Đường Phong tranh thủ dùng hai
viên Thiên Niên Phong Vương Lộ
Bảo bối này giúp cho Đường Phong hồi phục phân nửa cương khí trong nháy mắt.
– Ma đầu đáng chết!
Đường Phong vừa dứt lời, một bóng người giống như quỷ mị nhanh chóng vọt tới
trước mặt hắn, bàn tay hình thành nên vô vàn huyễn ảnh đánh tới Đường Phong.
– Tróc Ảnh Thủ!
Trong đám người run sợ trước Đường Phong cũng có người biết hàng, chỉ cần lướt
qua có thể biết được lai lịch công phu này.
Tuy rằng không thấy rõ được diện mạo của người đang tranh đấu cùng Đường Phong
nhưng có thể thi triển được Tróc Ảnh Thủ thì chỉ có một mình Liễu Như Yên mà
thôi.
Liễu Như Yên không chờ nổi nữa, trước kia Chiến Khôn lưu lại cơ hội đánh chết
ma đầu cho đám người của thế lực nhỏ hơn, nàng thân là phó tông chủ Trảm Hồn
Tông, tuy rằng có thù oán với Đường Phong nhưng cũng không có ý định cùng chém
giết với đám người kia.
Chương 1088: Các ngươi còn có xấu hổ hay không (hạ)?
Nhưng mà hiện giờ không thể trông cậy vào những kẻ tầm thường này, muốn giết
ma đầu chỉ có thể dựa vào chính mình xuất thủ mới được.
Liễu Như Yên khẽ động, Cổ U Nguyệt cũng muốn động, nhưng ánh mắt sắc bén của
Chiến Khôn liếc qua khiến cho nàng hận nghiến răng nghiến lợi không thể làm gì
được.
Nhãn thần của Chiến Khôn giống như đang nói cho Cổ U Nguyệt biết nếu như nàng
tiến lên giúp Đường Phong thì hắn cũng không ngại xuất thủ. Một khi tới cục
diện này thì Đường Phong chỉ có thể chết nhanh hơn.
Liễu Như Yên là người có thù giết đồ đệ, tự nhiên muốn dồn Đường Phong vào chỗ
chết. Các chiêu thức đánh ra đều là sát chiêu. Đường Phong chẳng qua mới chỉ
là Linh Giai hạ phẩm, hai người kém nhau hẳn hai giai, cho dù thực lực có
cường hãn đi thế nào thì khi chiến đấu đối diện cũng khó địch lại Liễu Như
Yên.
Trong lúc chống đỡ các sát chiêu của nàng, chỉ mới giao thủ được một hồi thì
Đường Phong liền bị Liễu Như Yên đánh một chưởng vào bụng.
Cương khí hùng hồn của Linh Giai thượng phẩm bộc phát ra khiến Đường Phong kêu
lên một tiếng đau đớn bay ngược ra ngoài, trong lúc đang ở giữa không trung
thì trường kiếm của Đường Phong chém ra một đạo quang mang tới Liễu Như Yên,
thân thể của hắn ngã nhào xuống mặt đất lăn đi mấy vòng.
Một kiếm này nhìn qua giống như chém từ hư không mà ra nhưng khi kiếm chiêu
đạt tới đỉnh điểm thì bàn tay của Liễu Như Yên cũng vừa vặn đánh tới, thật
giống như hai người đã thương lượng với nhau từ trước.
Liễu Như Yên không phải là tay mơ, nàng phát hiện có chút không thích hợp liền
dịch chuyển thân thể sang một bên tránh được một kiếm này, nhưng song chưởng
vẫn không dừng lại, thân thể mềm mại mang theo chưởng phong tới sát bên cạnh
Đường Phong, không chờ cho hắn thu kiếm lại liền đánh vào trên người hắn.
Cương khí của Đường Phong chợt đề thăng ngạnh kháng một kích này, đồng thời
hắn bắn ra một thanh phi đao.
Liễu Như Yên hơi nghiêng mặt liền tránh đươc thanh phi đao, thanh phi đao hầu
như lướt qua gương mặt của nàng. Đao phong sắc bén còn chặt dứt vài sợi tóc
của nàng, trước mặt một kiếm đang đâm tới Liễu Như Yên cuống quít lùi lại
nhanh chóng, Đường Phong giống như một cái bóng đuổi theo chém ra mấy kiếm
liên tiếp đẩy lùi Liễu Như Yên mấy chục bước.
Tốc độ hai người giao thủ rất nhanh, nhanh đến độ khiến người khác nhìn hoa cả
mắt cũng không biết được đang xảy ra chuyện gì, các thế lực nhỏ xung quanh chỉ
có thể nhìn thấy thân ảnh hai người thoắt ẩn thoắt hiện, lúc thấy tại chỗ này,
lúc lại thấy đã ở chỗ khác, trong lúc chưởng phong kiếm quang bay loạn ra còn
có mấy âm thanh bính bính gây khó chịu.
Các chiêu thức đan vào nhau hỗn loạn như thế này căn bản không nhìn ra được ai
đang chiếm thế thượng phong, tất cả mọi người đều biết thực lực của Liễu Như
Yên, tất nhiên ai nấy đều kỳ vọng vào Liễu phó tông chủ sẽ trả lại món nợ máu
cho ma đầu này.
Chiến Khôn chau mày, nhãn lực của hắn không tầm thường tất nhiên có thể nhìn
cuộc chiến một cách rõ ràng. Người thanh niên tên gọi Đường Phong này xác thực
không phải là đối thủ của Liễu Như Yên, dù sao thực lực của hai bên cũng chênh
lệch nhau quá nhiều. Nếu như hắn có thể đánh thắng được Liễu Như Yên vậy thì
cao thủ của thiên hạ còn ai xứng danh nữa?
Nhưng mà kiếm chiêu của hắn lại tương đối xuất sắc, đơn giản, thực dùng, ý
thức chiến đấu tương đối mãnh liệt. Cho dù Liễu Như Yên có thể giết chết hắn
thì chỉ sợ cũng phải phí sức lực rất lớn mới được.
Hơn nữa, hắn có thể trả giá ít nhất để hóa giải nguy cơ của bản thân. Chỉ cần
nhìn một cách đơn thuần về cương khí hộ thân hắn dùng sẽ biết, mỗi một lần
không thể tránh được công kích của Liễu Như Yên thì hắn đều vận khởi cương khí
hộ thân, nhưng sau khi chống lại công kích của Liễu Như Yên thì hắn tán đi
cương khí hộ thân ngay lập tức để giảm thiểu tối đa sự tiêu hao cương khí của
bản thân. Người khác thấy tình huống này còn tưởng rằng Liễu Như Yên đã phá
tan được cương khí hộ thân của hắn, thực chất là do hắn tự mình khống chế.
Đây là dự định đánh lâu dài? Trong đầu Chiến Khôn không tự chủ được toát ra ý
niệm này, nhưng mà hắn làm thế này đến tột cùng sẽ có chỗ tốt gì?
Trải qua một màn trận pháp tàn bạo kia, Chiến Khôn đã đề phòng Đường Phong
thật kỹ, rất sợ hắn sẽ làm ra loại trận pháp khó có thể dự liệu tới.
– Kỳ tài a!
Chiến Khôn thở dài yếu ớt một tiếng, phóng mắt nhìn toàn bộ thiên hạ ai có thể
lấy cảnh giới Linh Giai hạ phẩm đánh ngang tay với Liễu Như Yên, căn bản là
không có một ai, nhưng một tiểu tử đi ra từ Linh Mạch Chi Địa lại làm được
điều này, nếu giết chết hắn thì thật đáng tiếc, nhưng lại không thể không giết
chết hắn, nếu không thì mấy trăm mạng người tổn thất vừa rồi sẽ thành vô ích.
– Xem ra Liễu phó tông chủ còn cần phải một thời gian nữa mới bắt được ma đầu
này.
Tư Đồ Thiên Hà vừa một một mặt nhìn Chiến Khôn.
– Đêm dài lắm mộng.
Chiến Khôn nói nhàn nhạt một câu.
Tư Đồ Thiên Hà cười hắc hắc:
– Ma đầu này cũng có thù oán với Tư Đồ thế gia ta, lão phu thân là nhị trưởng
lão Tư Đồ thế gia, tất nhiên không thể để hắn thoái mái!
Lời vừa dứt, thân hình bay lên giống như chim nhạn đánh tới Đường Phong.
– Hai đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm liên thủ đối phó với một Linh Giai hạ
phẩm, các người còn biết xấu hổ hay không!
Chu Tiểu Điệp tức giận bất bình.
Tư Đồ Thiên Hà nghe xong lời này suýt chút nữa rơi từ trên không xuống.
Nhân vật thành danh đều chú trọng mặt mũi, Tư Đồ Thiên Hà tự nhiên cũng như
vậy, Liễu Như Yên lấy lớn khi dễ nhỏ thì cũng thôi, nói thế nào đi chăng nữa
thì nàng cũng là một nữ nhân, câu nói trên sẽ không tính trên đầu của nàng,
huống chi Đường Phong lại còn là ma đầu, Nhưng Tư Đồ Thiên Hà lại không giống
như vậy, nếu như hắn gia nhập vào cuộc chiến thì sẽ bị người khác nói ra nói
vào.
Nhưng mà ma đầu này không thể không giết, đành phải chịu tiếng xấu vậy!
Tư Đồ Thiên Hà đè ép trái tim lại, vẻ mặt già nua không từ bỏ, tung ra sát
chiêu độc địa đánh tới trên người Đường Phong.
Đường Phong đã biết sớm sẽ gặp phải cục diện này, vừa rồi hắn tranh đấu cùng
Liễu Như Yên cũng chỉ cầu tự bảo vệ mình chính là biết sẽ còn có người khác
tiến lên, nếu như tiêu hao quá nhiều cương khí thì căn bản khó có thể tiếp tục
chiến đấu.
Đường Phong cũng muốn sống nhưng dưới sự giám thị của đám người Chiến Khôn,
hắn không thể chạy trốn. Chỉ có một biện pháp duy nhân chính là chém chết Liễu
Như Yên và Tư Đồ Thiên Hà, đến lúc đó chỉ cần Cổ U Nguyệt ra tay kiềm chế
Chiến Khôn thì chính mình có thể thong dong dắt Chu Tiểu Điệp ly khai.
Hiện giờ hai người này đều đã lên sân, dã tâm của Đường Phong nhất thời chực
trào dâng lên.