Trong lòng Chiến Khôn đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, bởi vì hắn
thấy được khóe miệng của Đường Phong chậm rãi vểnh lên, đó là mỉm cười, đó là
một loại mỉm cười mang theo sự trào phúng và đắc ý.
Người trước khi chết không có khả năng có loại mỉm cười thế này, chỉ có một
cách giải thích duy nhất đo là tiểu tử này có chuẩn bị điều gì ở phía sau.
Nhưng hắn sẽ chuẩn bị cái gì ở phía sau? Chiến Khôn không kịp suy nghĩ cẩn
thận, cũng căn bản không có thời gian suy nghĩ vội vàng rống lên một tiếng:
– Mau lui lại!
Lời vừa dứt, chân của Đường Phong đã giẫm lên mặt đất, một vòng cương khí rung
chuyển truyền ra ngoài.
– Hung Tinh Trận!
Cùng với âm thanh trầm thấp giống như quỷ mị vang lên, mọi người chỉ cảm thấy
trước mặt đột nhiên tối sầm lại. Một vùng hắc ám lấy Đường Phong làm trung tâm
nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Trận pháp này có vẻ quỷ dị vô cùng, chưa từng có người nào nhìn thấy qua, nếu
muốn miêu tả thì phải nói giống như màn đêm đang phủ xuống, Đường Phong ở nơi
nào không thấy rõ khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng hoang
mang, bàn tay giơ lên trước mặt đều không thấy năm ngón.
Phạm vi của vùng hắc ám này không phải quá lớn, chỉ có phương viên khoảng hai
mươi trượng, nhưng mà trong phạm vi hai mươi trượng này số lượng người vây
quanh có rất nhiều.
Vừa rồi mọi người thấy Đường Phong đã giống như ngọn đèn hết dầu sắp tắt đều
muốn lao vào đánh chết ma đầu để lập danh, đám người này phi vào cực kỳ nhanh,
hầu như ai nấy đều bộc phát ra tốc độ nhanh nhất của mình.
Loại phương pháp này khiến cho bọn họ bị gặp hạn, tốc độ qua nhanh, ngay cả
nhìn thấy hắc ám đang lan tràn tới mình cũng không kịp tránh né, trực tiếp bị
bao vây vào bên trong.
Chợt, đám người bị bóng tối bao phủ trở nên sợ hãi, bởi vì bọn họ phát hiện
chính mình ở trong bóng tối không thể nghe thấy tiếng động gì, mắt cũng không
thể thấy được điều gì, thậm chí ngay cả hô hấp của chính mình cũng không cảm
thủ được, cảm giác toàn thân biến mất hoàn toàn.
Từ khi Chiến Khôn phát hiện ra điều không thích hợp nhắc nhở mọi người tới khi
hắc ám thành hình mơi chỉ qua một hơi thở mà thôi, mà thời gian ngắn như vậy
đã có vài trăm người bị cuốn vào trong bóng tối.
Đám người Chiến Khôn ở cách khá xa cho nên hắc ám vẫn chưa lan tới được, còn
một bộ phận người may mắn chạt trốn được. Nhưng mà mắt thấy hắn sắp chết lại
giở ra được thủ đoạn như vậy thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
– Trận pháp!
Chiến Khôn chấn kinh tại chỗ, không chỉ có hắn mà đám người Liễu Như Yên không
ai không kinh ngạc vô cùng.
Sau một khắc, mấy đại cao thủ đồng thời chuyển ánh mắt về phía Cổ U Nguyệt.
– Nhìn ta cái gì?
Cổ U Nguyệt trừng hai mắt.
– Muốn bày bố trận pháp phải cần tới linh thạch, mà mấy ngày trước hắn tới
tìm ngươi mượn đi mấy khối linh thạch.
Chiến Khôn lạnh lùng nói.
– Trong lúc hắn tìm tới ta không phải ngươi cũng nhìn thấy sao?
Câu nói đầu tiên của Cổ U Nguyệt dập tắt lời nói của Chiến Khôn.
Chiến Khôn không biết nói gì, sự thực cũng là như vậy. Trước vài ngày Đường
Phong tới Cổ U Nguyệt mượn vài khối linh thạch để bày bố trận pháp, bọn họ đều
thấy ở trong mắt, cũng không có ai tiến lên ngăn cản, dù sao tất cả mọi người
đều cho rằng hắn dùng linh thạch để bày bố trận pháp tụ lại thiên địa linh
khí.
Nếu chỉ có vậy mà nghi ngờ Cổ U Nguyệt và Đường Phong có thông đồng với nhau
thì có chút quá mức gượng ép, bởi vì thần sắc khiếp sợ trên khuôn mặt Cổ U
Nguyệt lúc này cũng không phải làm bộ.
Nhưng mà trận pháp này tới thực sự quá đột nhiên, không có ai kịp chuẩn bị tâm
lý.
Hắn có linh thạch để bày bố trận pháp nhưng hắn bố trí vào lúc nào? Từ lúc đại
hội đồ ma bắt đầu tới giờ thì vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Đường
Phong. Nếu như hắn bố trí được trận pháp trong lúc đó thì Chiến Khôn tự tin
rằng chình mình không có khả năng không nhìn ra.
Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là trong nhiều ngày nghỉ ngơi vừa
rồi hắn đã len lén bố trí được trận pháp, nhưng mà nhất cử nhất động của hắn
đều bị mình giám thị chặt chẽ, làm sao có cơ hội bố trí đây?
Thì ra là nàng! Chiến Khôn mạnh mẽ quay đầu nhìn lại về phía Chu Tiểu Điệp,
chỉ thấy đối phương cười xảo quyệt giống như tiểu hồ ly.
Nghĩ lại Đường Phong muốn dưới mí mắt của mấy Linh Giai thượng phẩm để động
thủ thì quá mức khó khăn cho nên hắn liền để đồ đệ của mình làm thay.
Trách không được mấy ngày vừa rồi thấy nha đầu kia thường xuyên chạy đông chạy
tây, nguyên lai là dưới chỉ thị của Đường Phong bố trí trận pháp.
Thủ đoạn tốt, tâm cơ tốt! Chiến Khôn phải khen ngợi một câu.
– Phá trận, cứu người!
Đến lúc này Chiến Khôn cũng không có cách nào đứng xem được nữa, lần này đại
hội đồ ma đã tổn thất quá nhiều người. Tuy rằng những người này đều bị ma đầu
giết chết nhưng khó tránh khỏi cái chết của những người này sẽ tính lên đầu
Chiến gia, dù sao bọn họ cũng do Chiến Khôn hiệu triệu mới tới chỗ này.
Nếu hiện giờ lại chết thêm một ít người thì Chiến gia sẽ bị vô số người tức
giận, bị chửi rủa không ngớt a.
Tất nhiên Chiến Khôn không muốn thấy cục diện này cho nên mới nhanh chóng tiến
lên phá trận. Trận pháp này có tác dụng gì Chiến Khôn cũng không rõ ràng lắm,
nhưng nhìn quy mô của nó thì chẳng qua chỉ là một trận pháp nhỏ mà thôi.
Không hiểu trận pháp không có nghĩa là không thể phá được trận, chỉ cần bỏ đi
mấy khối linh thạch bày bố trận pháp liền có thể khiến cho trận pháp sụp đổ.
Mà quy mô của trận pháp này cũng không lớn lắm cho nên linh thạch để bày bố
trận pháp cũng sẽ được giấu ở các vùng phụ cận, lấy thực lực của Chiến Khôn
muốn tìm ra cũng không phải quá khó khăn.
Nhưng mà có rất nhiều người đang ở đây vận dụng cương khí, ba động của cương
khí hỗn loạn che giấu đi cương khí ba động của linh thạch, cũng chính vì
nguyên nhân này cho nên Chiến Khôn mới không thể phát hiện được huyền cơ trong
đó.
Chiến Khôn khẽ động, Liễu Như Yên và Tư Đồ Thiên Hà cũng khẽ động.
Cổ U Nguyệt kinh sợ nhắc tới nhắc lui một câu:
– Nháo lớn, nháo lớn!
Đúng là nàng có chút lòng tin đối với Đường Phong nhưng cũng không nghĩ tới
hắn sẽ dùng trận pháp. Lần này có mấy trăm người đi vào, nếu như bọn chúng
chết hết toàn bộ thì không phải thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?
Chiến Khôn nín thở ngưng thần phóng xuất ra thần thức điều tra động tĩnh quanh
đây.
Tuy rằng linh khí ba động của linh thạch và cương khí ba động của người tu
luyện xấp xỉ nhau nhưng vẫn có điểm khác biết, nói một cách khác, linh khí ba
động của linh thạch ổn định hơn không giống với người tu luyện luôn luôn phập
phồng.