Vô Thường – Chương 1076: Ta chỉ có một sư phụ. – Botruyen

Vô Thường - Chương 1076: Ta chỉ có một sư phụ.

Đường Phong cười nói:

– Ân oán của giang hồ chỉ toàn do lợi ích, các vị tiền bối ngăn cảnĐường mỗ
cũng bởi vì trên người Đường mỗ có vật mà các người muốn thôi, hà tất phải
viện cớ làm gì? Hiện giờ vãn bối ở nơi này, Hư Thiên Lệnh cũng trên người vãn
bối, nếu ai muốn có được thìcứ việc tiến lên.

Chiến Khôn nhướng mày còn chưa kịp nói thì Liễu Như Yên giận dữ nói:

– Giết hai người đệ tử của ta, hôm nay mau nộp mệnh cho ta!

Lời vừa dứt cổ tay Liễu Như Yên lật lại đánh tới một chưởng vào phía trước
ngực Đường Phong.

Trong nháy mắt Cổ U Nguyệt chém ra một đạo kiếm khí ngăn cản trước mặt Liễu
Như Yên lạnh lùng nói:

– Ngươi dám động tới hắn!

– Cổ U Nguyệt, ngươi luốn làm khó ta giết hắn, hôm nay ngươi còn muốn ngăn
nữa sao!

Liễu Như Yên nổi trận lôi đình, ngày trước nàng đánh nhau với Cổ U Nguyệt cả
ngày cũng không phân ra thắng bại, cuối cùng do Chiến Khôn tới hòa giải mới
tách được hai người ra, nhưng cuối cùng hôm nay lại diễn ra việc ngày ấy, làm
sao không căm tức cho được.

– Hừ, dù sao đi nữa cũng không tới phiên ngươi giết hắn!

Tư Đồ Thiên Hà cười lạnh một tiếng:

– Cổ gia chủ và tiểu tử này dường như có chút sâu xa a, nếu không tại sao lại
che chở nhiều lần như vậy?

– Ngươi quản được sao? Lần trước chuyện tại Loa Thành lão nương còn chưa tính
sổ với ngươi, hiện giờ còn dám gây chuyện với lão nương, coi chừng lão nương
giết ngươi.

Cổ U Nguyệt vừa thấy Tư Đồ Thiên Hà nói cạnh khóe liền không khách khí đáp
lại.

– Hừ, tính tình của Cổ gia chủ thật nóng nảy!

Tư Đồ Thiên Hà cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp tất cả mọi ngườiđều là Linh
Giai thượng phẩm cho nên hắn cũng không sợ Cổ U Nguyệt, hắn hướng sang Đường
Phong nói:

– Lão phu mặc kệ Cổ gia chủ và tiểu tử này có quan hệ gì, nhưng mà người này
giết hơn mười người đệ tử của Tư Đồ thế gia ta, trong đó còn có hai vị trưởng
lão, lần trước tại Loa Thành không biết thực lực thực sự của hắn thì thôi
nhưng nay đã biết được chân tướng thì không thể bỏ qua được.

Vừa nói, Tư Đồ Thiên Hà cũng động thủ với Đường Phong.

Ào ào ào…, một cỗ đao ý sắc bén chém tới trước mặt Đường Phong chặn lại Tư
Đồ Thiên Hà đang tấn công, Chiến Khôn hoành Long Uyên Đao trước mặt Đường
Phong nhìn hai người Liễu Như Yên và Tư Đồ Thiên Hà đang lao vào Đường Phong.

– Chiến Khôn, ngươi có ý định gì?

Tư Đồ Thiên Hà híp mắt hỏi:

– Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bảo hộ tiểu tử này.

Chiến Khôn lắc đầu:

– Mấy người đã quên vì sao chúng ta tụ tập lại đây ngăn cản người này ư? Muốn
giết hắn cũng không phải lúc này, xưa nay Chiến gia ta không hỏi tới việc
trong thiên hạ, nhưng hết lần này tới lần khác lại phải tự mình tới đây cũng
bởi do chịu nhiều ủy thác của các thế lực đi chặn tên ma đầu tàn sát đệ tử
chúng ta,để cho bọn họ báo thù rửa hận.

– Nếu đã phải giết thì giết sớm hay muộn có gì khác nhay?

Tư Đồ Thiên Hà lạnh giọng hỏi.

– Giết ma đầu này phải giết công khai trước mặt tất cả mọi người mới có thể
công bằng hợp lý. Nếu Tư Đồ trưởng lão nghi rằng hiện giờ phải giết hắn thì
Chiến mỗ cũng không ngăn cản, chỉ sợ tin này loan truyền ra ngoài thì những
người có cừu oán với mađầu này không hề cảm kích người, sẽ chỉ nói ngươi lấy
lớn khi dễnhỏ thôi.

– Chẳng lẽ ngươi còn muốn chờ những người kia tới đây mới tàn sát ma đầu này?

Tư Đồ Thiên Hà hỏi.

– Không tồi. Oan có đầu, nợ có chủ, tuy rằng hai vị cũng có thùoán với ma đầu
nhưng thân là người của bốn thế lực lớn, có thểnhường cơ hội trút giận này cho
người khác hay không?

– Ngươi làm như thế thì Chiến gia có thể có chỗ tốt gì?

Tư Đồ Thiên Hà cười lạnh nói.

Chiến Khôn nói:

– Chiến gia không cần chỗ tốt.

Thiên tài của Chiến gia này tin tưởng nếu như đám người đuổi theo Đường Phong
tụ tập lại nơi này để giết hắn thì sẽ chỉ biết cảm kích Chiến gia cho bọn họ
có cơ hội báo thù mà thôi, nếu vậy thì uy vọng của Chiến gia sẽ càng tăng cao.

Chỉ là nếu Chiến Khôn đã đứng ra, lại còn có Cổ U Nguyệt ở bên cạnh gây khó dễ
thì cho dù Liễu Như Yên và Tư Đồ Thiên Hàmuốn giết Đường Phong cũng phải suy
nghĩ lại cẩn thận.

Một lát sau, Liễu Như Yên nói:

– Nếu phế vật này không bị người khác giết thì đến lúc đó cũngđừng ngăn cản
ta, nếu không Trảm Hồn Tông ta cùng ngươi không đội trời chung.

Chiến Khôn cười nói:

– Đó là điều tất nhiên.

– Hừ, để cho ngươi sống lâu thêm một lúc nữa!

Liễu Như Yên lạnh lùng nhìn Đường Phong, chợt lại nhìn sang Chu Tiểu Điệp nói:

– Nếu ngươi không muốn chết thì hiện giờ nhận sai còn kịp!

– Ta chỉ có một sư phụ!

Chu Tiểu Điệp trả lời chắc như đinh đóng cột.

– Được, vậy thì hy vọng ngươi đừng có hối hận!

Liễu Như Yên xoay người rời đi.

– Tiểu Điệp!

Đường Phong quay đầu lại nhìn Chu Tiểu Điệp, không chờ choĐường Phong nói hết
lời thì tiểu nha đầu này đã bưng kín lỗ tai của chính mình dùng sức lắc đầu
liên tục:

– Ta không nghe, ta không nghe!

– Ai!

Đường Phong thở dài, hắn đã biết lần này chạy trời không khỏi nắng, cho dù Cổ
U Nguyệt không ra tay thỉ chỉ nói riêng ba người Linh Giai thượng phẩm đã đủ
khiến cho Đường Phong chết không có chỗ chôn.

May mắn là hiện giờ bọn họ không động thủ ngay mà phải đợi cho đám người truy
sát chính mình chạy tới đây, kể từ bây giờ tới lúc đó thì sợ rằng chính mình
chỉ có mấy ngày sống nữa, cũng không biết đây có tính là một tin tức tốt hay
không.

Liễu Như Yên bị Chu Tiểu Điệp chọc tức giận, Tư Đồ Thiên Hàcũng nhìn thoáng
qua Đường Phong thâm ý sâu sắc, lộ ra một nét cười quỷ dị rồi cũng đi tới bên
kia.

Chiến Khôn nhìn Đường Phong nói:

– Nếu ta là ngươi thì sẽ dùng cơ hội này để nghỉ ngơi cho tốt.

Dứt lời hắn cũng xoay người rời đi, tuy rằng ba người đi tới một bên khác nhau
nhưng vẫn như cũ vây quanh Đường Phong bốn phía, hơn nữa khoảng cách cũng
không xa, chỉ có khoảng ba bốn mươi trượng mà thôi. Đoạn cự ly ấy căn bản
không đủ để choĐường Phong chạy trốn, một ngày Đường Phong có động tĩnh gìthì
ba vị Linh Giai thượng phẩm này cũng có thể ngăn lại hắn đầu tiên.

– Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.

Cổ U Nguyệt nhíu chặt lông mày lại nhẹ giọng nói.

– Ừm.

Đường Phong gật đầu ngồi xuống khoanh chân tại chỗ, hắn chỉcảm thấy toàn thân
đau nhức vô cùng, suốt ba ngày ba đêm vận dụng cương khí chạy liên tục không
ngừng nghỉ, cho dù thân thểcủa Đường Phong được rèn luyện tới cực hạn cũng
phải gánh chịu áp lực rất lớn.

– Cầm lấy cái này ăn vào.

Cổ U Nguyệt lấy ra một lọ đan dược từ trong lòng đưa choĐường Phong:

– Đây là Chuyển linh đan mà Cổ gia ta luyện chế, là một loại đan dược phụ trợ
có thể gia tăng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.