– Cổ U Nguyệt ngươi cút ngay lập tức, hôm nay ta bắt buộc phải giết người.
Hiển nhiên Liễu Như Yên bị Đường Phong mạo phạm vô cùng tức giận, nàng cũng là
người đã trưởng thành nhưng chưa bao giờcảm nhận qua nỗi nhục nhã như thế,
không chỉ y phục bị chém nát mà còn bị người ta nhìn thấy nội y bên trong, nếu
không giếtĐường Phong thì làm sao sau này nàng có thể đi gặp người khácđược?
– Tỷ tỷ đã nói rõ ràng, nếu ngươi còn muốn giết hắn thì trước tiên phải qua
được một cửa này của ta.
Cổ U Nguyệt cười lạnh một tiếng rút thanh cự kiếm đang cắm dưới đất lên, thanh
cự kiếm hùng dũng oai vệ thuần túy do cương khí ngưng tụ đặt trên vai nàng
nhìn qua có cảm giác vô cùng cường liệt.
– Ngươi không ly khai?
Tuy rằng lửa giận của Liễu Như Yên ngút lên tận trời nhưng cũng không hề vội
vã hạ thủ mà chỉ nói một lần cuối cùng.
Cổ U Nguyệt nhếch cái cằm trơn tuột của mình lên khiêu khích nhìn Liễu Như
Yên.
– Được, ngươi không tránh thì ngay cả ngươi ta cũng giết!
Liễu Như Yên vừa dứt lời thì thân hình giống như thiểm điện bay vọt tới, tróc
ảnh thủ được triển khai, chưởng ảnh ngập trời đánh tới Cổ U Nguyệt.
Cổ U Nguyệt để cự kiếm hoành ngang trước ngực, quang mang êm dịu như làn gió
thổi nhẹ bắn ra ngoài xẹt tới chặt đứt vài sợi tóc đen của Liễu Như Yên.
Hai nữ nhân cực mạnh trong bốn thế lực lớn đang liều chết chiếnđấu, Đường
Phong thấy vậy liền thất thần.
Nữ nhân đánh nhau có đôi khí với với nam nhân còn kinh khủng hơn nhiều, nhất
là nữ nhân có thực lực. Cả hai vị này đều lànhững người đứng đầu trong đám
Linh Giai thượng phẩm, trong lúc toàn bộ thực lực triển khai, cương khí bắn ra
cùng với thân ảnh dịch chuyển liên tục khiến cho trời đất mù mịt.
Sửng sốt một lúc Đường Phong mới nhớ tới việc chính của mình.
Hiện giờ Liễu Như Yên bị Cổ U Nguyệt kiếm chế thì mình vừa lúc có thể chạy
trốn. hắn vội vã đi tới bên cạnh Chu Tiểu Điệp kéo lấy tay nàng đi, trước khi
đi còn hướng tới Cổ U Nguyệt hô to:
– Đa tạ Cổ gia chủ, xin cáo từ!
– Đừng chạy bên kia!
Ánh mắt Cổ U Nguyệt thấy Đường Phong đang muốn chạy vềphía cửa vào Linh Mạch
Chi Địa vội vàng mở miệng nhắc nhở.
– Tại sao vậy?
Đường Phong hồ nghi không giải thích được.
– Ngươi chạy bên kia chính là chui đầu vào chỗ chết, người của Tư Đồ thế gia
và Chiến gia đang chờ ngươi ở đó.
– Bọn họ chờ ta làm gì?
Đường Phong vô cùng uất ức.
– Ta cũng không trêu chọc tới bọn chúng.
– Câm miệng!
Một mặt Cổ U Nguyệt đỡ đòn của Liễu Như Yên một mặt cười lạnh nói:
– Cũng tại ngươi thừa cơ lấy một số đồ vật trên người hai tên đồđệ kia.
– Hư Thiên Lệnh?
Đường Phong ngẩn người ra.
Nếu nói bởi vì lấy thứ gì đó trên người Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử đểcho người của
bốn thế lực lớn vây bắt thì ngoại trừ Hư Thiên Lệnh không còn cái khác.
– Hả, ngươi biết tên của thứ này.
Cổ U Nguyệt có chút giật mình, một mặt vừa nhanh chóng đỡ một chiêu của Liễu
Như Yên một mặt hướng nàng nói:
– Liễu muội muội hạ thủ ác độc quá. Nếu tỷ bị trúng chiêu đó thìchẳng phải
khuôn mặt của tỷ sẽ không dám đi gặp người khác nữa sao.
Đường Phong nhìn về phương hướng của Linh Mạch Chi Địa không khỏi nhíu chặt
lại lông mày. Nếu Liễu Như Yên có thểđoán được hành tung của chính mình thì
người khác tự nhiên cũng có thể đoán được. Chỉ là vì sao bọn họ lại biết được
chính mình cầm Hư Thiên Lệnh trong tay?
Xem ra trong Trảm Hồn Tông có người truyền tin tức ra ngoài a.
Thực lực của Tư Đồ thế gia thế nào Đường Phong còn có thểđoán được đại khái
nhưng mà đối với Chiến gia kia Đường Phong lại không biết tí gì. Bởi vì thực
lực của Chiến gia như thế nào ngay cả ba thế lực còn lại trong bốn thế lực lớn
cũng không rõ ràng lắm.
Cổ U Nguyệt đã nhắc nhở như thế, chắc chắn đi tới địa phương kia sẽ vô cùng
nguy hiểm, nếu cứ tiến tới thì sợ rằng sẽ tự tìmđường chết.
Bởi vì nguyên do là hai khối lệnh bài dĩ nhiên lại dính dáng tới người của bốn
thế lực lớn, thứ này quan trọng như vậy sao? Không phải nói lúc Hư Thiên Điện
mở ra thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể đi vào sao? Vậy thì tấm lệnh bài này dùng
để làm gì?
Điều duy nhất khiến cho Đường Phong cảm thấy may mắn chính là bọn họ chỉ cho
rằng mình có hai khối lệnh bài trên tay chứkhông hề biết rằng kỳ thực mình có
tới năm khối!
Xem ra tình huống hiện giờ không thể trở về Linh Mạch Chi Địađược, nếu mình
chỉ có một người thì Đường Phong còn tự tin xông qua nhưng mang theo Chu Tiểu
Điệp thì hắn không có nắm chắc. Dưới tình hình cao thủ như mây đang rình rập
muốn chiếu cố nàng chu toàn là điều không thể.
– Tạ ơn Cố gia chủ đã cho biết.
Đường Phong suy nghĩ trong chốc lát liền kéo Chu Tiểu Điệp tới một phương
hướng khác chạy đi.
Thấy thân ảnh Đường Phong dần dần biến mất Cổ U Nguyệt mới không khỏi thở dài
một hơi:
– Thật là kỳ quái, tại sao Phúc Đồng Tử muốn bức hắn trở về làm gì? Ai, mặc
kệ thôi, tiểu đồng tử này cả ngày lén lút. Dù sao đi nữa Cổ gia ta cũng có
được hai trận pháp làm thù lao, xuất ra một chút lực cũng là thích đáng.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, Liễu Như Yên chiến đấu triền miên với nàng thấy
Đường Phong ly khai không khỏi giận dữ nói:
– Lão bất tử mau cút ngay!
Cổ U Nguyệt cũng giận dữ hét lên:
– Ngươi tưởng mình vẫn còn trẻ tuổi sao. Dĩ nhiên còn mặc một cái yếm hồng
như vậy, còn không sợ bị mất mặt!
Hai câu nói vang lên ầm ĩ, chiêu thức hai người phát ra càng hung mãnh, nguyên
bản lúc đầu còn cố kỵ chút thân phận vàthực lực của nhau nhưng hiện giờ nghiễm
nhiên tới thời khắc chiến đấu sinh tử.
Đường Phong mang theo Chu Tiểu Điệp chạy nửa ngày, lúc này mới tới một vùng
đất hoang vu dừng chân lại nghỉ ngơi.
Lúc nãy đánh với Liễu Như Yên một trận khiến hắn cực kỳ thê thảm. Chu Tiểu
Điệp ở bên cạnh tự trách nói:
– Đều do ta, nếu không phải sư phụ tới cứu ta thì cũng sẽ không xảy ra việc
này.
Đường Phong ngồi phệt xuống đất, tựa vào một cây đại thụ đểche nắng lắc đầu
nói:
– Không, cuối cùng ta vẫn cảm giác việc này có chút là lạ.
– Ta cũng cảm thấy thế.
Linh Khiếp Nhan đi ra ngoài.
– Cổ U Nguyệt kia không có lý do sẽ không chạy tới cứu người. Lần trước nàng
nói chuyện vui vẻ với Phúc Đồng Tử, giao tình của hai người đó chắc chắn không
nhỏ. Làm sao vì cứu ngươi màđi đắc tội với Trảm Hồn Tông? Cổ gia của nàng còn
bài danh không bằng Trảm Hồn Tông, hơn nữa Tư Đồ thế gia và Chiến gia muốn có
Hư Thiên Lệnh, lẽ nào Cổ U Nguyệt nàng lại không muốn?
– Tuy rằng không biết rốt cuộc nàng đang muốn làm gì nhưng cóthể nhìn ra nàng
đối với ngươi cũng không hề có ác ý.
Đường Phong thở dài một tiếng, nếu không phải bởi vì như thếthì hắn cũng sẽ
không tin lời nói của Cổ U Nguyệt. Ít nhất ở trênđường tiến vào Linh Mạch Chi
Địa sẽ có người chặn đường.
– Hiện giờ chúng ta làm sao bây giờ?
Chu Tiểu Điệp không có chủ ý nào cả, vốn nàng còn tưởng sắpđược về tới nhà
không nghĩ rằng lại bị bức trở lại.
– Có lẽ phải né qua đợt sóng gió này.
Linh Khiếp Nhan bất đắc dĩ vô cùng.
– Chung quy bọn họ không có khả năng thủ mãi ở chỗ đó, chờkhi bọn chúng ly
khai thì chúng ta liền trở về.
– Không đơn giản như thế.
Đường Phong lắc đầu.
– Hiện giờ người đi tìm chúng ta so với mấy ngày trước đây nhiều hơn nhiều.
Trước đây chỉ có một ít tên tôm tép đi tìm, còn hiện giờ ngay cả bốn thế lực
lớn cũng nhúng tay vào, ta cảm thấyđược ngày sau phiền phức sẽ không ngừng kéo
tới.
Sự thực cũng giống như trong dự liệu của Đường Phong, trong mấy ngày kế tiếp
Đường Phong mang theo Chu Tiểu Điệp đi, mặc dù chỉ là vùng hoang dã cũng vài
lần gặp phải người đi tìm tung tích hắn.
Cũng may những người này đều có thực lực không cao, hơn nữa số lượng cũng
không nhiều. Lấy thực lực hiện giờ của Đường Phong muốn xử lý bọn họ vô cùng
dễ dàng.
Nhưng mà chung quy Đường Phong vẫn có cảm giác không có tư vị, hiện giờ chính
mình giống như chuột chạy qua đường, đi tớiđâu liền bị người ta nhìn chằm chằm
tới đó.
Mà nguyên nhân này không chỉ vì giải thưởng của Trảm Hồn Tông treo mà còn là
sự mê hoặc của Hư Thiên Lệnh nên mấy tháng trước đã có rất nhiều người chạy
tới cổng vào Linh Mạch Chi Địa chờ hắn với vẻ mặt huyết hải thâm cừu.
Ngày trước Đường Phong mang theo đội quân dược thi dồn tất cả những người của
thế lực bên ngoài tàn sát tại đó. Cuối cùng chuyện tình hắn chống lại sự xâm
lấn của thế lực bên ngoài cũng bị lộ ra.
Trận chiến ấy có vô số người chết, ít nhất có hơn mười tông môn to nhỏ bị tổn
thất vô cùng lớn, mà những tông môn này đều coiĐường Phong là kẻ thù sinh tử.
Trước đây thân phận của Đường Phong không bị bại lộ còn tốt, nhưng hiện giờ đã
trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, những người có thù với hắn đều đi
ra ngoài tìm kiếm Đường Phong. Cho tới bây giờ mọi người mới biết được thì ra
tiểu tửphạm tội giết người trong Trảm Hồn Tông lại chính là đại cừu nhân của
tông môn mình.
Tin tức này vừa truyền ra khiến cho tất cả mọi người bùng nổ. Không đề cập tới
Hư Thiên Lệnh trên người Đường Phong và cái giá của cái đầu hắn. Ngay những
tông môn từ đầu không muốn tranh vào vũng nước đục cũng đều nhất tề xuất động.
Không vì chuyện gì khác, chỉ vì báo thù cho thân nhân cùng bằng hữu của mình
vừa mới chết đi.
Kẻ thù của khắp mọi nơi tìm Đường Phong, có thể nghĩ được số lượng lớn như thế
nào. Đường Phong đang nghĩ cách xem có thểlen lén trở về Linh Mạch Chi Địa
được hay không. Dù sao ở chỗ này thế lực của chính mình mỏng manh lại còn mang
theo Chu Tiểu Điệp, một khi bị cường giả chặn đường thì căn bản không có biện
pháp hóa giải.
Cố gắng thử qua một vài lần vẫn không được Đường Phong đành phải buông tha.
Lần trước một mình hắn đi tới cổng vào Linh Mạch Chi Địa đểkiểm tra thì mơ hồ
phát hiện ra khí tức của hai cao thủ Linh Giai thượng phẩm, nếu không phải tốc
độ của Đường Phong nhanh chóng thì sợ rằng sẽ bị hai người này phát hiện ra.
Rốt cuộc bọn họ là ai Đường Phong cũng không rõ lắm nhưng thân là cao thủ Linh
Giai thượng phẩm không có khả năng vô duyên vô cớ mà chạy tới địa phương này ở
lỳ một chỗ. Chỉ có thểmột cách giải thích duy nhất đó chính là đang chờ chính
mình chui đầu vào lưới.
Hư Thiên Lệnh quả có mê hoặc vô cùng lớn đối với bọn họ,Đường Phong căn bản
không nghĩ tới được điều này cho nên trong thời gian ngắn hắn cũng đừng nghĩ
trở lại được Linh Mạch Chi Địa.
Tuy nói trời đất bao la, xung quanh đều có chỗ ẩn thân nhưng số lượng người đi
tìm Đường Phong vô cùng nhiều. Đường Phong phảng phất quấy tất cả mọi người
trong thiên hạ lên như cho kiến vào trong chảo.
Không có biện pháp trở lại Linh Mạch Chi Địa, chỉ có thể nghĩbiện pháp bảo
toàn chính mình và Chu Tiểu Điệp.
Năng lực làm giả dung mạo của Đường Phong cũng không còn tác dụng, hiện giờ
hai người là mục tiêu vô cùng rõ ràng, chỉ thayđổi diện mạo của chính mình căn
bản không làm nên trò trống gì.
Hắn bớt thời gian của chính mình lấy một chút khoáng thạch trong không gian Mị
Ảnh đem ra để chế tạo một ít ám khí thích hợp giao cho Chu Tiểu Điệp, ám khí
của Chu Tiểu Điệp cũng đãdùng hết. hiện giờ địch nhân quả nhiều, cho dù nàng
chỉ là một Thiên Giai cũng phải bỏ ra chút sức lực, nếu không có những ám khí
này thì nàng khó có thể bảo đảm được an toàn của chính mình.
Tiểu nha đầu cũng rất nỗ lực, nàng biết thực lực của chính mình hiện giờ có
chút thấp nên lúc rảnh liền liều mạng tu luyện, bình thường vẫn rèn luyện thủ
pháp sử dụng ám khí trong suốt thời gian chạy trốn. Mấy ngày nay Chu Tiểu Điệp
có nhiều tiến bộ rõ rệt, điều này khiến Đường Phong vô cùng vui mừng.
Ở trong loại hoàn cảnh sinh tử thế này cũng có thể giúp cho người ta phát ra ý
chí tự cường.
– Nếu mang theo Sơn Hà Đồ thì tốt rồi.
Đường Phong ngồi khoanh chân trong một sơn động mà hối hận không ngớt, hắn vẫn
để Sơn Hà Đồ ở trong Dược Thần Tông, Hắc Phượng cũng ở nơi đó, nếu như lúc đầu
mình mang theo Sơn Hà Đồ và Hắc Phượng thì ít ra hiện giờ còn có thêm chút trợ
giúp.
Mà hiện giờ Đường Phong chỉ có thể dựa vào chính mình cùng với hơn mười bộ
dược thi.
Thân ở trong sơn động mấy ngày trước vô ý phát hiện ra, hai người Đường Phong
và Chu Tiểu Điệp đã sống trong đây được bốn ngày, bốn ngày này cũng khá nhàn
nhã không bị người khác quấy rối, nếu khát thì có dòng suối nhỏ trong veo ở
bên cạnh chảy róc rách, lúc đói bụng cũng có hoa quả dại ngọt ở trong núi,
ngoại trừ ở đây có chút cảm giác hẻo lánh thì mọi thứ khác đều tốt.
Chỉ là thời gian an nhàn thế này không duy trì được bao lâu liền bị đánh vỡ
sau một khắc.
Từng đợt âm thanh phần phật của ống tay áo truyền đến khiến lỗ tai Đường Phong
giật giật, hắn không khỏi thở dài.
Tuy rằng sớm biết chính mình ẩn thân ở đây không được bao lâu sẽ bị phát hiện
nhưng Đường Phong cũng không nghĩ tới nơi sơn cốc hẻo lánh thế này vẫn có
người tìm tới nhanh như vậy.
Đường Phong đứng dậy, xoay sang đánh thức Chu Tiểu Điệpđang đả tọa:
– Đi thôi.
Tiểu nha đầu mở mắt:
– Lại có người đến nữa sao?
Đường Phong gật đầu xoay người đi vào trong sơn động.