Linh Khiếp Nhan cười nhạt nhìn Chu Tiểu Điệp:
– Đây là do ngươi tự mình chuốc lấy.
– Cái gì?
Chu Tiểu Điệp còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên Linh Khiếp Nhan thoát khỏi
túi váy của mình rồi nhanh chóng biến lớn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, hai cái đùi trắng bóng và thân thểduyên dáng liền
xuất hiện trong mắt Đường Phong.
Đường Phong chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, hắn vội vàng lấy tay lên xoa mặt.
Chu Tiểu Điệp trợn tròn mắt, trong thời gian ngây người liền bịLinh Khiếp Nhan
đẩy ngã thân thể lên trên giường, trong tiếng cười của nàng đủ mọi âm thanh ức
hiếp.
– Sư phụ cứu mạng.
Chu Tiểu Điệp hô to, hai tay muốn bảo vệ chính mình khỏi bị hại nhưng căn bản
không phải đối thủ của Linh Khiếp Nhan, chỉ cóthể che lại kinh mạch toàn thân.
Náo loạn một hồi Linh Khiếp Nhan mới buông tha cho Chu TiểuĐiệp, rồi nàng biến
trở lại hình dáng nguyên bản của mình mặc vào chiếc váy đặc chế.
Hai gò má của Tiểu Điệp ửng hồng, trái tim trong lồng ngực nhảy loạn lên, hai
tay giao nhau ôm trước ngực cảnh giác nhìn Linh Khiếp Nhan.
– Sư phụ… Linh tỷ tỷ thật đáng sợ.
Tiểu Điệp trốn sau lưng Đường Phong, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất.
– Hừ.
Linh Khiếp Nhan vô cùng đắc ý.
– Đừng náo loạn nữa.
Đường Phong trừng mắt nhìn Linh Khiếp Nhan rồi sau đó quayđầu lại nói với Chu
Tiểu Điệp:
– Ngươi sẽ không trở lại Trảm Hồn Tông, điều đó không làmđược gì, nếu như đã
đắc tội với Liễu Như Yên thì vi sư cũng không sợ nàng tìm tới trả thù, nếu
nàng dám tới Linh Mạch ChiĐịa thì ta sẽ khiến nàng có đi mà không có về.
Chỉ bằng vào thực lực chính mình sợ rằng không phải đối thủ của Liễu Như Yên
nhưng Linh Mạch Chi Địa có nhiều cao thủ trợ trận như vậy thì một mình Liễu
Như Yên có thể che trời hay sao? Chỉriêng một mình Hỏa Phượng đã có thể khiến
nàng không chịu nổi rồi.
– Vâng.
Tiểu Điệp nặng nề gật đầu,
– Sư phụ không sợ ta cũng không sợ.
– Nghỉ ngơi cho tốt rồi còn khởi hành.
Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp nói, Liễu Như Yên xuất môn đi làm việc không
biết lúc nào sẽ quay trở lại Trảm Hồn Tông, nhưng mà chuyện tình hai người
chết ở Lưu Vân Phong sẽ không che giấu được bao lâu, Đường Phong phỏng chừng
bên Trảm Hồn Tông cũng đã chiếm được tin tức, hơn nữa cũng biết được rốt cuộc
là ai hạ thủ.
Dù sao Đào Uyên và Vương Xuyên đã tận mắt thấy chính mình đi ra ngoài vào ban
đêm.
Mấy ngày kế tiếp Đường Phong vẫn cẩn thận dẫn theo Chu TiểuĐiệp đi về phương
hướng Linh Mạch Chi Địa. Nếu chỉ một mình hắn mà nói thì đã tới được Linh Mạch
Chi Địa rồi, nhưng màmang theo Chu Tiểu Điệp thì hành động có chút không tiện,
tốcđộ đi của nàng không nhanh cho nên tới tận bây giờ mới đi chưađược một nửa
lộ trình.
Vài ngày sau, Đường Phong cảm nhận được một chút mùi vịkhông bình thường từ
trong không khí.
Các trấn trong thành đều lưu truyền tin tức về hai vị đệ tử Linh Giai hạ phẩm
của Trảm Hồn Tông bị giết.
Cái đó gọi là chuyện tốt không truyền ra ngoài, chuyện xấu truyền vạn dặm, tuy
rằng Đường Phong chuẩn bị một chút tâm lýnhưng cũng không ngờ rằng tin tức này
dĩ nhiên truyền nhanh như vậy, tốc độ so với mình chạy cũng muốn nhanh hơn.
Mà trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người trên giang hồđang đi tìm
tung tích của Đường Phong và Chu Tiểu Điệp.
Bởi vì Trảm Hồn Tông đã thả ra tung tích, nếu ai có thể mang tin tức về hai
người cấp báo cho Trảm Hồn Tông thì sẽ chiếm được một ít linh thạch làm thù
lao, nếu có thể đánh chết hai người thành công thì sẽ được công pháp thượng
đẳng và một quyển bítịch võ điển, thậm chí còn có thể gia nhập Trảm Hồn Tông
với chức vụ cao.
Tin tức mà thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ phóng xuất ra ngoài tự nhiên rất
có uy tín. Không đề cập tới số lượng linh thạch vô cùng xa xỉ, công pháp
thượng đẳng và bí tịch võ điển cũng không phải là thứ có thể tùy tiện đưa ra.
Trong nhất thời tam giáo cửu lưu, rồng rắn lẫn lộn, chỉ cần làngười có thực
lực một chút đều đi tìm kiếm tin tức về Đường Phong và Chu Tiểu Điệp.
Tuy rằng Đường Phong không biết chỉ trong vài ngày mình đãthành cái đích cho
mọi người chỉ trích, nhưng mà cũng mơ hồ phát hiện ra không ít địa phương
không tầm thường.
Ví dụ như quán trà này, thành lập trên một con đường lớn chỉcung cấp nơi nghỉ
chân và thư giãn cho mọi người đi đường hiện giờ tụ tập không ít người tu
luyện, hơn nữa thần sắc đám người này đều vô cùng cảnh giác, đao kiếm đều để
trên bàn, vẻ mặt xoay chuyển quan sát xung quanh.
Những chuyện này khiến cho chủ quán bán nước trà bị kinh sợ không ít, cho tới
giờ sinh ý của quán trà hắn rất nhỏ nhưng không nghĩ tới hai ngày hôm nay ngột
ngạt dị thường như vậy, hơn nữa khách nhân thường xuyên lui tới cũng chỉ là
một ít người bình thường mà thôi, người nào tu luyện không có việc gìthì đến
quán trà của lão nghỉ tạm sao? Nhưng mà hiện giờ những khách nhân này vừa nhìn
đã biết là một ít cao thủ đang tu luyện.
Chủ quán chỉ là một người bình thường, nào dám chậm trễ đắc tội? Trước sau hầu
hạ cung kính. May mắn chính là những người này xuất thủ cũng khá rộng rãi, chỉ
riêng số tiền kiếm được trong hai ngày này đã tương đương với số tiền kiếm
được một năm trước kia, cho nên ngay cả trong lòng có chút sợ hãi thì chủ quán
vẫn nhiệt tình vạn phần như cũ.
Đường Phong đi tới quán trà cũng phát hiện ra điều khác lạ, những người đó đều
nhìn chằm chằm vào chính mình và Chu Tiểu Điệp không tha, hiển nhiên là đang
điều tra chuyện gì đó.
Nếu mà rời đi vào lúc này thì chắc chắn sẽ khiến cho người khác càng thêm nghi
ngờ, hơn nữa những người này Đường Phong cũng không để vào trong mắt, đại đa
số đều là Thiên Giai, trongđó chỉ có một hai người là Linh Giai hạ phẩm thôi,
cho dù bọn họ cùng động thủ thì cũng không phải đối thủ của hắn.
Chu Tiểu Điệp chạy suốt một ngày cũng đã mệt nhọc, vừa vặn nghỉ chân ở nơi đây
một chút.
Hai người đều đeo mặt nạ che đi khuôn mặt thật để hành tẩu trên giang hồ, y
phục của hai người cũng không tính là lập dị, rất nhiều người đều thích mặc áo
choàng che kín khuôn mặt của chính mình.
– Sư phụ… Có phải bọn họ đang xem xét chúng ta không?
Chu Tiểu Điệp cũng cảm nhận được tình hình không thích hợp, một mặt uống trà
một mặt lén lút hỏi.
– Đừng nói.
Đường Phong liếc mắt nhìn nàng, Chu Tiểu Điệp vội vã nhịn xuống.
Trong lúc đang uống trà thì một đại hán vạm vỡ cao lớn ở bàn bên mở miệng nói:
– Mấy ngày trước đây Trảm Hồn Tông nhiễu loạn như vậy khiến cho người khác
khiếp sợ vô cùng, ngay cả hai vị đệ tử Linh Giai của Liễu Như Yên đều bị sát
hại.