– Ha ha…
Tiếng cười giảo hoạt của Linh Khiếp Nhan truyền từ vị trí ngực của Chu Tiểu
Điệp vang lên.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Linh Khiếp Nhan không biết từ lúc nàođã chạy trốn
ra khỏi lòng Đường Phong đang ôm ngực của Chu Tiểu Điệp, dùng sức vuốt ve,
Đường Phong cảm thấy bộ ngực nhỏ nhắn không lớn kia bị méo mó liên tục.
Khóe miệng Đường Phong không khỏi co quắp, Chu Tiểu Điệp càng bị kinh hãi hơn
trực tiếp nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
– Đều do nàng làm chuyện tốt.
Đường Phong trừng mắt nhìn Linh Khiếp Nhan sau đó lại thu Chu Tiểu Điệp vào
trong lòng.
Linh Khiếp Nhan bĩu môi nói:
– Lá gan của tiểu cô nương này cũng quá nhỏ.
Đường Phong cười khổ không ngớt, nếu không phải chính mình ở bên cạnh suốt quá
trình trọng tố thân thể của Linh Khiếp Nhan thì bất kỳ ai khi nhìn thấy một
người tí hon như thế đều không dám tin tưởng, hơn nữa hôm nay tâm tình của Chu
Tiểu Điệp bất ổn, đầu óc lại choáng váng tất nhiên có phản ứng như vậy.
– Nhưng mà Phong ca ca, tiểu cô nương này đã trưởng thành rồi, ca ca muốn an
bài thế nào?
Linh Khiếp Nhan ý vị thâm sâu hỏi thăm.
Đường Phong trừng mắt nhìn nàng:
– An bài cái gì, hiện giờ phải xử lý phiền toái trước mắt cái đã.
Người ta đều nói nữ nhân mười tám sẽ biến đổi, trước đâyĐường Phong còn không
suy nghĩ tới nhưng hiện giờ cũng hiểuđược chỉ hai nắm không gặp mặt mà đồ đệ
của hắn bất luận vềtâm trí hay thân thể đều đã trưởng thành thành một đại cô
nương.
Năm đó lừa nàng từ giã Chu gia ra ngoài, chẳng qua lúc đó nàng mới mười lăm
tuổi thôi. Hiện giờ đã tới tuổi hoa nhỏ nở bung, tỏa vẻ đẹp động lòng người
nhất.
Nhớ lại chuyện tình vừa rồi Đường Phong cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng.
Nghiệt súc nha, tiểu điệp là đồ đệ của chính mình, làm sao có thể sản sinh
hiểu lầm như vậy.
Chẳng qua còn có một phiền phức đang chờ Đường Phong đi giải quyết.
Trong lúc Diệp Lạc Hàn lên cơn dục vọng còn chưa thực hiệnđược với Chu Tiểu
Điệp đã bị chết thì bên ngoài vài chục trượng có một người thấy được tất cả
mọi chuyện vừa xảy ra ở phía sau một khối đá.
Hạ Tử! đêm khuya Diệp Lạc Hàn ra ngoài tự nhiên nàng lén lút theo tới đây.
Diệp Lạc Hàn không phát hiện được tung tích của nàng không có nghĩa Đường
Phong không phát hiện được.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại bắt đầu mọc lại. Hạ Tử thấy
được tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa với nữnhân này Đường Phong không có
một điểm thương tiếc nào cả, Chu Tiểu Điệp bị nàng đánh qua một cái tát, ban
ngay đi hái dược liệu còn bị nàng rắp tâm đẩy Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết, loại
nữ nhân này nếu giữ lại tự nhiên là tai họa vô cùng.
Chẳng qua nàng cũng khá thông minh, tuy rằng bên ngoàiĐường Phong chỉ có cảnh
giới Thiên Giai trung phẩm nhưng mắt thấy hắn dễ dàng giải quyết sư huynh của
mình thì hận ý trong lòng cũng không dám bộc lộ, cũng không dám chạy tới trả
thùmà chỉ cố gắng áp chế khí tức của mình núp sau tảng đá hy vọng có thể thoát
được một kiếp này.
Nhưng sau một khắc Đường Phong liếc mắt tới địa phương nàng ẩn nấp, cái liếc
mắt này khiến cho trái tim Hạ Tử thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. nàng
không xác định được chính mình cóbị phát hiện hay không, trong lúc chần chờ
thì trên tay Đường Phong lóe lên một thanh phi đao, cổ tay hắn rung lên, ngay
lập tức chuôi phi đao này bắn thẳng tới chỗ ẩn thân của mình.
Hạ Tử sợ hãi vội vàng từ tảng đá chạy ra ngoài, cuống quít vận khởi cương khí
hộ thân, một mặt triển khai một mảnh kiếm võng một mặt chạy tới gian nhà của
đại sư huynh. Nhưng đường đi của thanh phi đao này vô cùng quỷ dị, ngay cả
kiếm võng của nàng kín mít như mưa rơi vẫn như cũ không thể ngăn cản được,
thanh kim đao trực tiếp phá tan cương khí hộ thân của nàng đâm thẳng vào lưng,
xuyên thấu qua lồng ngực của nàng.
Ngay cả rên Hạ Tử cũng chưa từng rên một tiếng, giống như một con diều đứt dây
ngã xuống từ giữa không trung, nằm trên mặtđất không hề nhúc nhích.
– Thủ đoạn diệt hoa thật độc ác, lòng dạ Phong ca ca thực ngoanđộc.
Linh Khiếp Nhan du dương một tiếng.
– Trật tự.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, tuy rằng chính mình không thường giết nữ nhân
nhưng mà không có nghĩa sẽ không giết. Nếu như lúc này còn mang lòng dạ từ bi
cho nàng một conđường sống thì sau này sẽ có phiền toái vô cùng lớn tìm tới
chính mình.
– Ư…
Vừa mới giải quyết xong Hạ Tử thì Chu Tiểu Điệp nằm trong lòngĐường Phong cũng
mở mắt yếu ớt ra, tuy rằng vừa rồi nàng bịdọa tới hôn mê bất tỉnh nhưng dù sao
cũng không phải việc lớn, có động tĩnh liền khiến nàng giật mình tỉnh dậy.
– Tiểu Điệp.
Đường Phong gọi nàng một tiếng.
– Sư phụ…
Chu Tiểu Điệp mơ mơ màng màng. Trong đầu có một mảnh hồi ức làm nàng khó có
thể mở miệng nhưng lại có chút không dám tin tưởng.
– Tiểu nha đầu, lại gặp mặt.
Linh Khiếp Nhan đứng trên đầu vai của Đường Phong bắt chuyện với nàng.
Chu Tiểu Điệp nhìn nàng thật lâu, lúc này mới xác định ký ức của mình cũng
không sai, nhịn không được bưng mặt kín mí. Nhớ lại vừa rồi trong lúc vô ý
chính mình đã biểu lộ ra tâm ý, Chu TiểuĐiệp hận không thể tìm được cái lỗ mà
chui xuống, bây giờ làm sao mà trở về đối mặt với mấy vị sư mẫu của mình đây?
– Trước tiên chúng ta ly khai nơi này.
Đường Phong buông lỏng Chu Tiểu Điệp ra…
– Linh nha đầu, nàng cùng Tiểu Điệp cùng nhau, trên đường vạn nhất có chuyện
gì nguy hiểm ta không chiếu cố kịp tới thì các ngươi cùng nhau chống lại.
– Được.
Linh Khiếp Nhan gật đầu, nàng nhảy từ trên vai Đường Phong xuống tới chỗ ngực
của Tiểu Điệp, vén vạt áo của nàng lên rồi chui vào.
– Sư phụ… Nàng… Nàng…
Chân tay Chu Tiểu Điệp luống cuống.
– Yên tâm đi, ta sẽ không động tới ngươi nữa, vừa rồi chẳng qua chỉ nhìn xem
mấy năm nay ngươi phát dục thế nào thôi.
Linh Khiếp Nhan cười quyến rũ nói với Chu Tiểu Điệp, cười đến khuôn mặt đỏ
bừng.
– Theo ta, cẩn thận một chút.
Đường Phong nói một tiếng.
– Chờ một chút.
Chu Tiểu Điệp giống như nhớ tới chuyện gì vội vã chạy đến bên cạnh Diệp Lạc
Hàn, thò tay vào lục lọi trong người hắn.
Một lát sau, Chu Tiểu Điệp lôi ra một khối lệnh bài.
Đường Phong càng nhìn càng cảm thấy lệnh bài kia quen mắt, liếc mắt với Linh
Khiếp Nhan hỏi:
– Đây là cái gì?
– Ta không biết.
Chu Tiểu Điệp giao lệnh bài cho Đường Phong:
– Liễu Như Yên giao chỗ mỗi đệ tử một khối lệnh bài như vậy, bọn họ bảo quản
rất nghiêm ngặt. Ta nhớ rằng nàng nói những lệnh bài này được gọi là Hư Thiên
Lệnh. Nhưng mà nó dùng đểlàm gì thì lại không rõ ràng lắm.
– Mỗi người đều có?
Đường Phong kinh ngạc không thôi, bời vì hắn phát hiện ra khối lệnh bài trên
người Chu Tiểu Điệp và Diệp Lạc Hàn chính là lệnh bài mà hắn vẫn đang quan tâm
tìm hiểu chưa rõ được tác dụng.
Hư Thiên Lệnh, khối lệnh bài này có tên gọi như vậy sao?
Để lý giải nghi hoặc trong lòng, Đường Phong nhanh chóng ngồi xổm xuống cô
đọng âm hồn của Diệp Lạc Hàn ra ngoài, rồi lại chạy tới nơi chết của Hạ Tử,
móc trong lòng nàng ra một khối lệnh bài đồng dạng.
Sau một thời gian ngắn điều tra tỉ mỉ về ký ức của hai người,Đường Phong thầm
nghĩ hiện giờ phải nhanh chóng ly khai Trảm Hồn Tông, về phần chuyện tình của
Hạ Tửl thì tạm gác lại ngày sau tìm tòi nghiên cứu cũng không muộn.
Hiện giờ Chu Tiểu Điệp chỉ có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, muốn ẩn giấu
khí tức và cương khí ba động của chính mình cũng không thành thạo được như
Đường Phong. Để dẫn nàng theo đi xuống chân Lưu Vân Phong Đường Phong cũng tốn
không ít công phu, may mà có Linh Khiếp Nhan ở bên cạnh giúp đỡ ẩn náu, nếu
không thật có khả năng bị những hộ vệ này phát hiện.
Đi xuống Lưu Vân Phong, ba người chạy một mạch về phía ngoại sơn.
Vào ban đêm Trảm Hồn Tông cũng không phòng hộ nghiêm ngặt như vậy, dù sao nơi
đây núi non trùng trùng điệp điệp, cũng không thể có nhiều người thủ sơn chiếu
cố được hết. Từ trong núi ra ngoài đi đường vô cùng thuận lợi, dọc đường cũng
không gặp phải một người nào,
Không tới nửa canh giờ, ba người Đường Phong liền đi tới chỗ ngoại sơn.
Trong lúc đang chạy như bay Đường Phong liền nhướng mày, bởi vì hắn cảm nhận
được hai cỗ hơi thở đang nhanh chóng tiếp cận nơi này, có lễ là phát hiện được
vết tích của Chu Tiểu Điệp mới thu hút tới.
Một lát sau, hai thân ảnh bay tới chắn ở trước mặt Đường Phong.
– Hai vị xin dừng bước!
Người đi trước cao giọng hô to, trong tông quy của Trảm Hồn Tông có một điều
đó là các đệ tử không được ra ngoài vào banđêm, trừ khi có lệnh bài của trưởng
lão mới có thể ra ngoài. Cho nên mặc kệ Đường Phong và Chu Tiểu Điệp có thân
phận gì ở trong Trảm Hồn Tông, tới ngoại sơn đều phải để cho những đệtử thủ
sơn này kiểm tra.
Nghe thanh âm như thế Đường Phong không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện
trong lúc mình vô ý lại xâm nhập vào địa phương của hai huynh đệ Đào Uyên và
Vương Xuyên thủ hộ, màngười vừa kêu gọi đầu hàng chính là vị sư huynh Đào
Uyên.
– Đào sư huynh!
Đường Phong nhiệt tình hô lên một tiếng.
– Đường huynh đệ?
Đào Uyên cũng không dám xác nhận.
– Chính là tiểu đệ đây!
Đường Phong vừa nói vừa vọt tới trước mặt hai người.
– Ban đêm rồi Đường huynh đệ muốn đi ra ngoài sao?
Đào Uyên xác nhận thân phận của Đường Phong liền thả lỏng cảnh giác, trước đây
vài ngày Đường Phong tiến nhập vào trong Trảm Hồn Tông thành một quản sự dược
viên đã truyền tới ngoại sơn, nhưng mà hai người sư huynh sư đệ Đào Uyên
vàVương Xuyên đề cho rằng hắn là thân thích của Dư chấp sự, tựnhiên không dám
đắc tội.
Vốn tưởng rằng Đường huynh đệ nhận được tin xấu gì cho nên mới vội vã ra ngoài
nhưng trong lúc hai người Đào Uyên vàVương Xuyên tới trước mặt Đường Phong
bỗng nhiên thấy đôi tay của đối phương động đây, chợt cả hai cảm thấy chính
mình bịù tai hoa mắt ngã xuống mặt đất.
– Đường…
Đào Uyên té xỉu xuống mặt đất còn không kịp suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, chủ yếu do Đường Phong chỉ có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm mới
lừa được ánh mắt người khác, thân là Thiên Giai thượng phẩm Đào Uyên và Vương
Xuyên không có nhiều cảnh giác.
– Có muốn giết chết bọn chúng hay không?
Linh Khiếp Nhan lộ ra cái đầu, bàn tay mập mạp đưa lên không khí làm động tác
cứa cổ.
– Đi thôi.
Đường Phong lắc đầu, oan có đầu nợ có chủ, hai đệ tử của Liễu Như Yên chết là
đáng nhưng hai người Đảo Uyên và Vương Xuyên lại không làm gì sai, Đường Phong
cũng không phải người thích lạm sát kẻ vô tội.
Hơn nữa chờ đến khi bọn họ tỉnh lại thì sợ rằng chính mình không biết chạy tới
địa phương nào.
Ra khỏi Phù Vân Sơn, Đường Phong mang theo Chu Tiểu Điệp chạy suốt một ngày
đêm mới tới được một thành trấn phụ cận tìm một khách sạn bình dân để nghỉ
tạm.
Chạy một thời gian dài như vậy đối với Đường Phong thì không có chuyện gì
nhưng Chu Tiểu Điệp mới chỉ có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, cương khí
trong cơ thể tiêu hao rất lớn, tinh thần cũng uể oái thiếu chút không chống đỡ
được.
Đặt một gian phòng hảo hạng ở trong khách sạn bình dân, Chu Tiểu Điệp chui vào
trong bọc chăn ngủ thiếp đi, Đường Phong ngồi bên cạnh giường đả tọa khôi phục
cương khí tiện thể trông nom nàng luôn.
Nửa ngày sau, tinh thần của Chu Tiểu Điệp sung mãn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn
thấy Đường Phong, trong lòng nàng tràn đầy chua xót hô lên một tiếng sư phụ
rồi nhào tới trên đùi của Đường Phong khóc lóc.
– Đừng khóc nữa.
Đường Phong ôn nhu vuốt mái tóc dài của nàng an ủi, Linh Khiếp Nhan ngồi trên
vai của Đường Phong rung đùi, vẻ mặt như không thể tránh được.
Khóc thút thít trong chốc lát Chu Tiểu Điệp mới đứng thẳng dậy, lau khô nước
mắt trên khuôn mặt đỏ bừng:
– Sư phụ, hiện giờ chúng ta đi đâu?
– Tất nhiên là trở về nhà rồi.
Đường Phong cười cười.
– Khiến ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy tự nhiên là sư phụ không đúng.
Chu Tiểu Điệp chậm rãi lắc đầu, đột nhiên nói:
– Sư phụ đưa ta trở lại đi.
Sắc mặt Đường Phong trầm xuống:
– Ngươi định quay lại Trảm Hồn Tông?
– Không phải.
Chu Tiểu Điệp cắn nhẹ môi nói:
– Chỉ là nếu người mang ta về thì Liễu Như Yên kia sẽ tới đây trảthù, đến lúc
đó….
– Ngươi nghĩ rằng ta không đánh lại nàng sao?
Sắc mặt Đường Phong có chút biến đổi.
Chu Tiểu Điệp chần chừ nhìn Đường Phong nói:
– Nàng đã là Linh Giai thượng phẩm… Còn sư phụ mới chỉ là Linh Giai hạ phẩm,
làm sao có thể đánh thắng được nàng đây.
Cho dù Đường Phong trong cảm nhận của Chu Tiểu Điệp trước kia vô cùng cường
đại nhưng dù sao một Linh Giai hạ phẩm chống lại Linh Giai thượng phẩm căn bản
không có hy vọng thắng lợi, nếu một ngày Liễu Như Yên tìm lại về Linh Mạch
ChiĐịa thì sợ rằng không chỉ có Đường Phong gặp tai ương mà tất cả những người
liên quan tới hắn đều gặp phải tai ương.
– Ngốc!
Linh Khiếp Nhan mắng một tiếng:
– Hai người kia đều là do Phong ca ca giết chết, nếu Liễu Như Yên muốn trả
thù thì cho dù để ngươi trở lại Trảm Hồn Tông cũng không làm được chuyện gì!
Đừng có nháo chuyện…
Linh Khiếp Nhan nói chuyện khiến cho Chu Tiểu Điệp nhìn nàng tràn đầy hiếu kỳ,
trải qua một ngày một đêm đã dần dần quen thuộc với nàng. Dần dần Tiểu Điệp đã
hình thành thói quen cómột người tí hon luôn có thể bỏ túi tồn tại.
– Thật là thú vị nha.
Chu Tiểu Điệp một mặt nhìn Linh Khiếp Nhan một mặt hỏiĐường Phong:
– Vì sao Linh tỷ tỷ lại có thể thu nhỏ lại được.