Mấy ngày nay đến giờ Đường Phong cũng quen với cách coi thường người Linh Mạch
Chi Địa ở đây, ngay cả Phương Kiệt chỉ là đệ tử dược viên cũng như thế, đây là
một loại tư tưởng thâm căn cố đế. Thực tế nếu đem Phương Kiệt và Chu Tiểu Điệp
so sánh với nhau thì ngay cả một phần tư chất của Chu Tiểu Điệp hắn cũng không
có.
– Nữ đệ tử này quả nhiên có vận khí thật tốt, sư đệ có biết nàng tên gọi là
gì không?
Đường Phong bày ra vẻ mặt ao ước hỏi.
– Cụ thể là gì ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói nàng là họ Chu, hơn nữa mấy
ngày trước còn đi tới dược viên một lần.
– Cái gì?
Đường Phong kinh hô nói.
– Sư huynh làm sao vậy?
Phương Kiệt nghi hoặc nhìn Đường Phong.
– Không có việc gì, không có việc gì.
Đường Phong đã có thể khẳng định người mới bị Liễu Như Yên thu vào trong tông
môn chính là Chu Tiểu Điệp, chỉ là hắn thật không ngờ dĩ nhiên mấy ngày trước
Chu Tiểu Điệp đã tới dược viên một lần.
Vừa nghĩ tới điều này hắn vô cùng hối hận, nếu như đến sớm Trảm Hồn Tông vài
ngày trước chẳng phải là có thể gặp được mặt?
Phương Kiệt nhìn hắn hiếu kỳ vô cùng, cũng không để ý nhiều nói
– Chúng ta ở trong dược viên bồi dưỡng những dược liệu này đều để cung ứng
cho các phong khác, đại đệ tử của Liễu phó tông chủ Tô Kinh Luận sư huynh tinh
thông luyện đan, chỗ dược liệu kia là do Tô sư huynh viết ra bảo nàng tới dược
viên lấy một ít về để luyện đan, ta đã mang ra cho nàng nhưng tiểu nha đầu kia
không hề có lễ phép. Một lời cảm ơn chưa nói lại còn trừng mắt lạnh nhìn ta,
nếu không phải nhìn nàng là đệ tử của Liễu phó tông chủ thì sư đệ sớm đã bạt
tai một cái rồi.
Vẻ mặt Đường Phong âm trầm, không phải bởi vì Phương Kiệt nói Chu Tiểu Điệp
như vậy mà bởi vì tình hình của Chu Tiểu Điệp hiện giờ rõ ràng không tốt lắm,
nếu sống trong Trảm Hồn Tông thoải mái thì làm sao nàng sẽ trừng mắt với một
người xa lạ? Mặc dù Tiểu Điệp có nghịch ngợm một chút nhưng tóm lại là một
tiểu cô nương nhanh nhẹn hoạt bát và rất rộng rãi.
– Chẳng qua ta cũng không phải giáo huấn nàng, lúc này tới đã bị người khác
giáo huấn qua, trên mặt còn có một dấu tát, nhìn qua rất thê thảm.
Phương Kiệt đang nói chuyện đột nhiên cảm nhận được khí tức lạnh lẽo lan tới,
toàn thân hắn cả kinh lạnh toát.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy vẻ mặt của vị sư huynh mới nhập môn âm u như mặt
nước trong đêm, trong ánh mắt chớp động kia lộ ra một tia sát ý.
– Sư… Sư huynh?
Phương Kiệt lại càng hoảng sợ, chung quy hắn cũng chỉ ở trong Phù Vân Sơn tuy
luyện, căn bản không hề trải qua đại chiến sinh tử nào, thỉnh thoảng cũng chỉ
luận bàn với mấy vị huynh đệ sư tỷ có quan hệ không tồi mà thôi, còn chưa từng
cảm thụ qua loại sát ý băng lãnh này.
– Nàng bị người đánh sao?
Đường Phong cực lực khống chế lửa giận trong lòng, mở miệng nhàn nhạt hỏi.
– Vâng, cái tát kia chung quy cũng không thể là nàng tự mình đánh mình, tuy
rằng không rõ ràng nhưng tuyệt đối không sai.
Dừng lại một chút, Phương Kiệt lại hỏi:
– Sư huynh nhận thức nữ tử này sao?
– Không nhận ra!
Đường Phong ngẩng đầu nhẹ nhàng thở ra một hơi mỉm cười với Phương Kiệt:
– Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không nên nói rõ điểm yếu, ta
bình sinh không quen thấy người khác làm chuyện như vậy.
– A.
Phương Kiệt mơ mơ màng màng gật đầu.
– Chẳng qua từ khi tiểu nha đầu này nhập môn luôn được sự sủng ái của Liễu
phó tông chủ, nói không chừng sẽ khiến mấy vị sư huynh sư tỷ kia đố kị thành
hận, vừa lúc Liễu phó tông chủ không ở trong tông môn liền nhân cơ hội giáo
huấn nàng một chút.
Trước đây mấy ngày Liễu Như Yên còn đang ở Loa Thành chưa kịp trở về Trảm Hồn
Tông, Phương Kiệt nói lời này thật ra có chút căn cứ.
– Vậy lúc nào nàng sẽ trở lại dược viên?
Đường Phong hỏi.
– Chuyện này không nói chính xác được, phải nhìn xem lúc nào Tô Kinh Luận sư
huynh cần lúc nào, không chừng ba ngày sẽ lấy một lần, cũng không chừng mấy
tháng tới một lần.
Phương Kiệt cười nhìn Đường Phong:
– Sao vậy, sư huynh thương cảm tiểu nha đầu kia, có ý tứ với nàng sao? Lại
nói nàng lớn lên thực sự không tệ, giống như làn nước trong veo không tì vết…
– Có người tới, hẳn là vào lấy dược liệu.
Đường Phong cắt đứt lời của Phương Kiệt, chỉ vào lối vào dược viên nói.
Phương Kiệt ngẩng đầu lên nhìn vội vã buông cây quạt trong tay ra hướng Đường
Phong nói:
– Sư huynh giúp ta trông lửa một chút, ta đi thử xem thế nào.
Chờ Phương Kiệt đi rồi Đường Phong mới cầm lấy cây quạt mà nhẹ nhàng quạt,
trong đầu trùng trùng tâm sự, hôm nay chỗ ở của Chu Tiểu Điệp cũng đã tìm hiểu
được, hiện giờ chỉ xem có cơ hội để tiếp cận nàng được hay không.
Tuy rằng nàng cũng có thể quay trở lại chỗ này nhưng mà chung quy Đường Phong
không thể chờ như vậy, giống như lời của Phương Kiệt nói, nếu vạn nhất mấy
tháng liền nàng đều không cần dược liệu thì chẳng phải uổng phí công phu sao?
Mấy ngày kế tiếp Đường Phong một mực cố gắng quen thuộc tình hình bên trong
Trảm Hồn Tông, những cuộc nói chuyện giữa hắn với Phương Kiệt đều thu được rất
nhiều tin tức hữu dụng trong đó.
Cuộc sống của đệ tử trông coi dược viên cũng rất nhẹ nhàng, chỉ cần trông coi
hơn mười mẫu dược liệu trong đó. Không cho linh thú mấy dặm chung quanh xâm
nhập vào, nếu có con nào vào thì phải đuổi hoặc giết ra ngoài, mặt khác tất cả
những người tiến vào trong dược viên cũng cần phải ghi lại vào trong danh
sách.
Mỗi ngày chỉ có hai canh giờ là thời gian bận bịu, còn thời gian còn lại thì
tự chi phối, điều Phương Kiệt quan tâm nhất chính là thân phận của Đường
Phong, thứ hai chính là kiến thức của Đường Phong, đối với Đường Phong hắn vô
cùng cung kính, ngoại trừ nói chuyện phiếm với nhau hàng ngày thì thời gian
thừa đều dùng để đả tọa tu luyện.
Thân ở trong sơn cốc, Đường Phong phát hiện ngoài ý muốn rằng mình có thể tu
luyện được Linh Quyết, tính chất của linh mạch dưới chân Phù Vân Sơn tương đối
tốt bằng không cũng sẽ không như vậy. Nhận thấy được điểm này tất nhiên Đường
Phong càng cần cù tu luyện, không dám có chút lười nhác nào.
Sau khoảng mười đêm từ khi tiến vào trong dược viên, Đường Phong chuẩn bị hành
động.
Đợi nhiều ngày như vậy mà Chu Tiểu Điệp cũng không quay trở lại dược viên nữa,
với cả sự lý giải của hắn đối với Trảm Hồn Tông cũng không còn ít, tất nhiên
Đường Phong không thể chờ đợi.
Vào ban đêm, trong lúc Phương Kiệt đang đả tọa tu luyện, Đường Phong mở mắt
tiện tay bắn ra một cây phi châm, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh
vào phía trên ngực của Phương Kiệt.
Phương Kiệt ngay cả kêu cũng không kịp kêu lên tiếng nào liền ngã thẳng xuống,
Đường Phong nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất sau đó
rút phi châm từ trên người hắn ra, nhẹ giọng nói:
– Đắc tội!