Nếu không phải vài chục năm trước mấy đệ tử của Dư gia tiến vào thì làm sao
hiện giờ mình mới chỉ làm được chức chấp sự ngoại môn cỏn con này? Chính vì
nguyên như vậy cho nên Dư Biển Chu vô cùng thống hận người của Dư gia.
Hiện giờ Đường Phong đột nhiên lấy thân phận đệ tử Dư gia tại Loa Thành xuất
hiện trước mắt hắn, tự nhiên Dư Biển Chu nghĩ tới chuyện của vài chục năm
trước.
– Hiện giờ gia chủ của Dư gia là ai?
Dư Biển Chu cười lạnh hỏi Đường Phong.
– Thưa chấp sự, hiện giờ gia chủ Dư gia là đệ tử đời ba Dư Thiên Phách.
Đường Phong vô cùng cung kính bẩm báo.
– Tiểu tử kia là gia chủ hiện giờ sao?
Dư Biển Chu hừ một tiếng, hé mắt nhìn Đường Phong:
– Tại sao? Là do hắn bảo ngươi tới tìm ta nương tựa?
Mặc dù Đường Phong không biết Dư Biển Chu và Dư gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, nhưng hắn cũng là người quan sát nhạy bén, nói lời thăm dò:
– Bẩm chấp sự, trước khi đệ tử đi gia chủ chỉ nói chấp sự nhiều năm chưa trở
về trong gia tộc, mọi người trong tộc tưởng niệm vô cùng nên mới gọi đệ tử tới
đây hỏi thăm một chuyến, hiện giờ đệ tử thấy chấp sự đại nhân thân thể an
khang liền trở về báo cáo, nếu gia chủ biết được khẳng định rất vui mừng.
– Vấn an?
Dư Biển Chu cười nhạt liên tục.
Đường Phong nhân cơ hội này liền mang bọc nhỏ ở trong lòng đưa lên cung kính
nói:
– Đây là thứ mà gia chủ dặn dò đệ tử mang tới, còn mong chấp sự xin vui lòng
nhận cho.
Dư Biển Chu nhìn lướt qua bao bọc trên tay Đường Phong, lấy thực lực của hắn
tự nhiên có thể cảm giác được linh khí chồng chất trong đó, tuy rằng còn chưa
mở ra xem nhưng hắn cũng biết số lượng linh thạch trong này cũng không hề ít.
– Tiểu tử Dư Thiên Phách kia quả nhiên rất chu đáo.
Nét mặt Dư Biển Chu hiện ra một tia thần sắc hèn mọn hướng Đường Phong phất
tay nói:
– Nhìn đã xong, ngươi cũng có thể trở về rồi.
Đường Phong giương mắt nhìn Dư Biển Chu, trong lòng phiền muộn không ngớt.
Tuy rằng trước đây Dư Thiên Phách đã nói qua với hắn cũng không bảo chứng được
có thể đi vào Trảm Hồn Tông, nhưng mà phải vất vả mới thấy được mặt của Dư
Biển Chu thì đối phương căn bản không niệm tới tình nghĩa gia tộc, điều này
khiến cho Đường Phong thực sự khó khăn.
– Chấp sự…
Đường Phong còn điều muốn nói, trong lòng Dư Biển Chu lại không nhịn được đáp
luôn:
– Mặc dù ngươi là đệ tử của Dư gia nhưng cũng không thể tùy ý đặt chân vào
trong Phù Vân Sơn! Bản chấp sự không theo tông quy mà xử tử ngươi đã là vô
cùng may mắn rồi, đừng có dài dòng không ngớt, mau cút!
Vừa nói hắn chém tới mặt Đường Phong một đạo chưởng phong, đạo chưởng phong
này đánh ngã Đường Phong xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Con bà nó! Đường Phong đứng vững dậy, trong lòng chửi Dư Biển Chu không ngừng.
Nhìn bộ dáng và thần thái của hắn xem ra muốn tiến nhập Trảm Hồn Tông sợ rằng
không có hy vọng.
Có nên hay không trực tiếp bắt hắn giết chết, sau đó giả thành bộ dáng của hắn
trà trộn vào trong Trảm Hồn Tông? Tâm tư của Đường Phong xoay chuyển nhanh
chóng rồi cuối cùng bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Muốn dùng năng lực để duy trì bộ dáng của cao thủ Linh Giai trung phẩm căn bản
không thể kéo dài, không thể lúc nào cũng giữ được mình có thể lộ chân tướng
bất cứ lúc nào. Tốt nhất là tìm biện pháp an toàn trà trộn vào như vậy mới
tiện cho chính mình tìm người trong Trảm Hồn Tông.
– Đệ tử xin cáo lui.
Trong lòng Đường Phong vô cùng hận nhưng nét mặt khiêm nhường không đổi, một
bên ôm quyền một bên lui về phía sau.
Hai người Đào Uyên và Vương Xuân nhìn ở bên cạnh nửa ngày không khỏi cảm thấy
tiếc hận vô cùng cho tao ngộ của Đường Phong, cho dù nói thế nào đi chăng nữa
hai người bọn họ đã nhận được chỗ tốt rất lớn từ Đường Phong.
Trong lúc Đường Phong đi ra không tới trăm bước thì thanh âm của Dư Biển Chu
đột nhiên truyền tới từ phía sau:
– Để lại.
Đường Phong quay đầu lại hỏi:
– Chấp sự còn chuyện gì sao?
– Để lại thứ đó cho ta.
Sắc mặt Dư Biển Chu âm trầm nhìn Đường Phong vô cùng nghiêm túc.
Đường Phong chợt sửng sốt một sau đó vẻ mặt vui mừng chạy tới dâng cái bọc nhỏ
đưa cho Dư Biển Chu, Dư Biển Chu nhẹ nhàng cầm lấy suy nghĩ một chút rồi mời
mở miệng hỏi:
– Biết vì sao ta bảo ngươi lưu lại không?
Đường Phong trống rỗng lắc đầu.
– Bởi vì ngươi khờ, cũng bởi vì ngươi thông minh!
Dư Biển Chu cười lạnh.
– Đệ tử không giải thích được ý tứ của chấp sự.
Đường Phong thật đúng chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến
cho Đường Phong cải biến tâm ý.
– Ngươi sẽ hiểu thôi.
Dư Biển Chu nói:
– Nếu Dư Thiên Phách bảo ngươi tới tìm ta thì ta cũng không thể mặc kệ được.
Từ hôm nay trở đi ngươi bắt đầu giống như bọn họ là một đệ tử thủ sơn ngoại
môn, đợi đến một ngày có thể tiến vào trong tông môn tu luyện, nếu nguyện ý
thì lưu lại còn không thì cứ việc khóc lóc chạy về Dư gia.
Đường Phong nhìn hai vị sư huynh sư đệ Đào Uyên, tuy rằng trong lòng không quá
cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phải gật đầu nói:
– Đệ tử nguyện ý.
Tuy rằng đệ tử thủ sơn bên ngoài thân phận vô cùng thấp hơn nữa phạm vi hoạt
động cũng có giới hạn, chỉ có thể phụ trách phương viên mười dặm trong chỗ
mình quàn lý, nhưng vẫn được tiến vào trong Trảm Hồn Tông, không sợ không có
cơ hội đi tìm Chu Tiểu Điệp.
– Nếu ngươi nguyện ý thì đi theo ta.
Dư Biển Chu xoay người dẫn đường trước.
– Chúc mừng huynh đệ, ngày sau chúng ta là những huynh đệ của nhau rồi.
Hai người Đào Uyên và Vương Xuân vội vã chúc mừng Đường Phong.
Chuyện này có gì vui mà chúc!
Đường Phong nói vài câu rồi nhanh chóng đuổi theo Dư Biển Chu.
– Chuyện hôm nay phát sinh ngươi giữ kín như bưng cho ta, nếu như tin tức bị
tiết lộ ra ngoài thì ngươi tự gánh lấy hậu quả, cho dù ngươi là đệ tử Dư gia
ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Dư Biển Chu một mặt vừa đi một mặt vừa nói với Đường Phong.
– Đệ tử đã rõ.
Dư Biển Chu khẽ cười một tiếng, đưa thanh trường kiếm trên tay lắc lư tỏ ra vô
cùng thỏa mãn. Lưu lại Đường Phong cũng là vì việc thanh trường kiếm này ngày
hôm nay, dù sao Đường Phong cũng là đệ tử của Dư gia, Dư Biển Chu cũng sẽ
không giết người diệt khẩu. Về phương diện khác cũng do Đường Phong biểu hiện
không tồi, Dư Biển Chu ghét nhất bị người khác làm thân, vài chục năm trước
những đệ tử kia vào trong Trảm Hồn Tông còn xưng hô với hắn thúc thúc bá bá,
căn bản không có nửa điểm quy củ của tông môn.
Đường Phong lời nào lời nấy đều gọi là chấp sự khiến cho Dư Biển Chu vô cùng
thỏa mãn, điều này biểu thị rằng Đường Phong tự biết thân phận của chính mình,
chẳng qua chỉ là một danh ngạch của đệ tử thủ sơn, Dư Biển Chu có thể tùy ý an
bài.
Nếu Đường Phong thực sự có tư chất thì ngày sau nhất định có thể tiến vào
trong tông môn tu luyện, nếu không có tư chất thì cả đời làm đệ tử thủ sơn
cũng không phải chuyện tình Dư Biển Chu quan tâm.
Phù Vân Sơn rất lớn, Đường Phong đi theo Dư Biển Chu một đường thẳng tắp, cho
tới một lúc lâu sau mới tới Thúy Trúc Phong của Dư Biển Chu, phong cảnh ở đây
rất đẹp, các dãy núi nối đuôi nhau nổi lên, xung quanh tràn ngập một màu sắc
xanh biếc, từng tảng đá lớn đầy khắp các rừng trúc, chính là vì có những thúy
trúc này tồn tại cho nên ngọn núi này được gọi là Thúy Trúc Phong.
Thúy Trúc Phong là nơi các đệ tử thủ sơn tới đây thông báo tình hình, cũng là
đầu mối ràng buộc của toàn bộ ngoại môn, tất cả những sự việc lớn nhỏ của
ngoại môn đều phải đi qua đây để xử lý.
Đi tới Thúy Trúc Phong cũng là lúc các đệ tử thủ sơn bên ngoài tới đây hội
báo, hơn mười dặm phạm vi quanh dãy núi có đầy các đệ tử đứng chờ như Đào Uyên
và Vương Xuân.
Đường Phong vừa tới đã khiến cho tất cả mọi người nhìn vài lần, ai nấy đều
phát hiện ra hắn chẳng qua chỉ là một Thiên Giai trung phẩm rồi không để ý tới
nữa.
– Trước tiên ngươi chờ ở bên ngoài, ta xử lý xong hết các việc sẽ an bài cho
ngươi.
Dư Biển Chu nói cho Đường Phong trước khi đi vào trong một gian nhà.
– Vâng,
Đường Phong lên tiếng.
Thỉnh thoảng lại có đệ tử bị truyền vào hỏi han tình hình, chuyện tình Dư Biển
Chu xử lý mọi chuyện ngoại môn xác thực như lời nói của Đào Uyên Vương Xuân,
chỉ tùy ý điểm người đi vào, căn bản không hề có quy luật, Đường Phong đứng ở
cửa chỉ nghe thấy từng cái tên được hô lên, sao đó người ra người vào, không
lâu sau liền có người lại ra vào, có người sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng, có
người sắc mặt ủ dột, hiển nhiên là bị quở trách.
Chờ cho người cuối cùng đi ra, Dư Biển Chu mới xử lý xong hết các chuyện tình
của ngoại môn, tất cả các đệ tử thủ sơn đều được đi về.
– Vào đi.
Thanh âm của Dư Biển Chu truyền tới từ trong phòng.
Đường Phong nhanh chóng đi vào, Dư Biển Chu đang an vị ở trong đó, thấy Đường
Phong tiến vào cũng không ngẩng đầu lên mở miệng hỏi:
– Ngươi tên là gì?
– Bẩm chấp sự, đệ tử tên gọi Đường Phong.
Dư Biển Chu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đường Phong, Đường Phong giải thích:
– Đệ tử là người khác họ với Dư gia, cho nên cũng không có họ Dư.
– Lúc nào Dư gia có thêm một gia tộc họ Đường?
Tuy rằng Dư Biển Chu chỉ nói một tiếng nhưng không để ý nhiều, hắn nhanh chóng
ghi tên Đường Phong và các công việc liên quan vào trong giấy, sau đó cấp cho
Đường Phong một tấm lệnh bài giắt lưng nói:
– Đây là thân phận đệ tử của ngươi tại Trảm Hồn Tông, đừng có để đánh mất nếu
không ngươi trong Trảm Hồn Tông nửa bước cũng khó đi.
Tiếp nhận lệnh bài, Đường Phong chỉ tùy ý xem xét rồi giắt ở bên hông.
Dư Biển Chu lấy ra một tấm bản đồ được chế tác từ da thú đặt trên bàn, hắn chỉ
vào một khối địa phương trong đó nói:
– Từ nay về sau ngươi phụ trách thủ hộ nơi này, nhớ kỹ năm mươi dặm trong đó
đều là phạm vi ngươi quản lý, sẽ có một sư huynh nhập môn trước ngươi cùng
nhau quản lý ở đây, có chuyện gì không rõ cứ trực tiếp hỏi thẳng hắn là được.
– Vâng.
Đường Phong thấy rõ địa phương rồi gật đầu,
– Ngươi luôn phải đeo khối lệnh bài này, đó là tượng trưng cho thân phận của
ngươi, Trảm Hồn Tông ta ở trong thiên hạ là thế lực lớn thứ hai, bình thường
căn bản không có ai dám đi vào trong Phù Vân Sơn cho nên thời gian rảnh rỗi
của ngươi rất nhiều, trong lúc nhàn hạ cần phải chăm chỉ tu luyện, chớ nên gây
chuyện thị phi, nếu không bản chấp sự nhất quyết không tha.
Thanh âm Dư Biển Chu sắc bén:
– Nghe rõ rồi thì mau đi đi.
– Đệ tử xin cáo lui.
Đường Phong ôm quyền nói.
Không đợi hắn đi ra ngoài đột nhiên có một người đệ tử lảo đảo chạy vào trong,
thần sắc vô cùng sợ hãi, vừa vào cửa đã hét lên:
– Chấp sự, chấp sự không tốt rồi.
Dư Biển Chu vỗ bàn, giận giữ thét lên:
– Chuyện gì mà vội vàng như vậy?
Tên đệ tử kia sợ đến nỗi mềm nhũn hai chân, hắn liếc nhìn Đường Phong rồi lại
thở dốc liên tục bình ổn tâm tình đáp:
– Ở trong dược viên lại có người bị độc chết.
Nghe được những lời này, Dư Biển Chu nhướng mày:
– Vì sao lại có người bị độc chết? Đây là người thứ mấy trong tháng này?
– Người thứ ba.
Tên đệ tử kia đáp.
– Tại sao chết vì dính độc?
– Đệ tử cũng không biết, sư huynh Thành Ân đang đả tọa tu luyện ở bên kia đột
nhiên thất khiếu chảy máu, sau đó gục xuống mà chết.
– Trong dược viên các ngươi có phải trồng độc thảo không?
Dư Biển Chu nghi hoặc không ngớt, nếu như nói chết đi một người còn có thể là
chuyện ngoài ý muốn, nhưng bắt đầu từ tháng này có liên tiếp các đệ tử bị chết
vì trúng độc ở trong dược viên. Chuyện này chỉ có thể nói dược viên kia có
chút cổ quái.
– Chấp sự đại nhân cũng đã tự mình kiểm tra qua, ở bên trong dược viên căn
bản không có độc thảo a, tất cả dược liệu ở trong vườn đều là thứ mà tông môn
tích lũy bao nhiều năm qua, đều do các trưởng lão chấp sự của các phong đào
tạo ra, làm sao có độc thảo được.
Thần sắc của vị đệ tử kia kinh hoảng, mắt thấy huynh đệ của chính mình chết
ngay trước mắt mình, tự nhiên hắn rất sợ người kế tiếp chính là mình.
– Lẽ nào có người âm thầm hạ độc thủ?
Dư Biển Chu chau mày, dược viên gặp chuyện không may, hắn thân là chấp sự
ngoại môn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng lần trước hắn đã đi thăm
dò qua một lần căn bản không phát hiện được điều gì khác thường, về phần những
đệ tử bị chết kia xác thực là do trúng kịch độc mà chết.
Chỉ là chỗ của dược viên cũng đã là nội bộ của Phù Vân Sơn, sao có khả năng có
người lẻn vào chỗ này để hạ độc đệ tử đây? Huống chi mấy đệ tử kia thân phận
hèn mọn, thực lực cũng không hề cao, giết bọn chúng có lợi ích gì?
– Chấp sự đại nhân, người hãy đi xem đi.
Tên đệ tử kia khẩn cầu không ngớt, nguyên bản trông giữ dược viên có bốn
người, nhưng hiện giờ đã chết hết ba chỉ còn lại một mình hắn, hắn làm sao còn
dám trở về? Bởi vì dược viên xảy xa sự việc xui xẻo như vậy cho nên không một
đệ tử ngoại môn nào nguyện ý đi thay thế vào chỗ bị trống.
– Hử… Vì sao ngươi còn chưa đi?
Dư Biển Chu gật đầu, đột nhiên hắn phát hiện ra Đường Phong còn đứng tại chỗ,
đôi mắt nhìn chằm chặp vào tên đệ tử báo tin kia.
– Chấp sự đại nhân, ta muốn hỏi vị huynh đệ này mấy vấn đề.
Đường Phong cũng không phải người đa sự, chẳng qua mình đến Trảm Hồn Tông để
tìm người, nhưng hiện giờ lại bị đưa ra ngoài làm một đệ tử thủ sơn, chuyện
này quả thật vô cùng bất đắc dĩ, căn bản không có phương pháp đi tìm kiếm hình
bóng của Chu Tiểu Điệp trong tông môn.