Biện pháp này của Đường Phong cũng chỉ có thể hồ lộng hai người Đào Uyên và
Vương Xuân có thực yếu kém một chút, chỉ cần cao thủ Linh Giai có hơi chút
thực lực sẽ biết ngay, số lượng thần binh vô cùng thưa thớt, trong thiên hạ
chỉ có mười kiện mà thôi, làm sao có khả năng xuất hiện tại chỗ này? Lại càng
sẽ không phóng xuất ra kiếm khí yếu đuối như vậy.
Nếu như chuôi kiếm này là thần binh thì lấy hành vi vô lễ của Đào Uyên và
Vương Xuân sớm đã bị đánh chết không có chỗ chôn, oai nghiêm của thần binh đâu
thể khinh nhờn.
Một đạo rồi lại một đạo kiếm khí đánh tới, hai người Đào Uyên và Vương Xuân
lại bị đẩy lùi liên tục, nhưng vừa ngã xuống bọn họ lại lập tức tiến tới.
Cuối cùng Đường Phong cũng biết được cái gì gọi là kiên nhẫn. Ngay cả khi Linh
Khiếp Nhan gia tăng uy lực của kiếm khí cũng không thể ngào ngăn cản ý niệm
thu phục thần binh trong đầu của hai người này.
Cho đến bây giờ trên hai người đã có vô số vết tích bị thương, tuy rằng không
phải thương nặng gì nhưng nhìn qua vô cùng chật vật, chẳng qua hai người vẫn
như cũ không hề nổi giận lại phóng tới trước một lần nữa.
Đường Phong thực sự không nhìn được, trong lúc hai người định tiến lên thì hắn
lắc mình chặn lối đi của bọn họ.
– Cút ngay!
Tròng mắt Đào Uyên đỏ lừ, hướng Đường Phong gầm nhẹ:
– Thần binh là của ta!
Vương Xuân càng trực tiếp hơn, một kiếm đâm thẳng tới chỗ Đường Phong, xem ra
hiện giờ không ai có thể ngăn cản hắn thu phục thần binh trước mặt.
Đường Phong hầu như phản xạ có điều kiện định bắt đối phương nhưng lại nghĩ có
chút không thích hợp, hiên giờ chẳng qua mình mới là một Thiên Giai trung phẩm
mà thôi, không thể biểu hiện ra thực lực quá mức mạnh mẽ, cho nên hắn chỉ có
thể vội vội vàng vàng thối lui.
Hai người kia lại mượn cơ hội xông tới trường kiếm một lần nữa.
Thấy một màn như vậy, Đường Phong không khỏi lắc đầu, hắn dứt khoát đặt mông
ngồi xuống, tùy ý cho bọn họ làm đi làm lại. Dù sao đi nữa lấy thực lực hai
người này không có biện pháp đột phá được kiếm khí phong tỏa của Linh Khiếp
Nhan. Cho dù để cho bọn họ làm đi làm lại cả đời cũng đừng mong lấy được thanh
thiên binh này.
Mãi cho tới sáng sớm ngày hôm sau hai người Đào Uyên và Vương Xuân mới dần dần
đình chỉ lại những động tác vô dụng đó. Vết thương trên người chi chít, nhìn
qua vô cùng thê thảm, toàn thân một mảnh máu me, tất cả vết thương trên người
họ đều do kiếm khí tạo thành, may mà vẫn chưa động tới gân cốt, đều bị thương
ngoài da, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày liền có thể lành lại.
Mà hiện giờ, hai người bọn họ đều nằm trên mặt đất thở phì phò từng hơi một,
trải qua một thời gian dài lăn qua lăn lại như thế, cương khí hộ thân của hai
người sớm đã tiêu tán, hiện giờ bọn họ như nỏ mạnh hết đà, căn bản không dám
tới gần thanh trường kiếm, không còn cương khí hộ thân mà vẫn cứ tới gần chính
là muốn chết.
May mắn chính là qua một thời gian lâu như vậy cuối cùng lý trí của bọn họ
cũng đã phục hồi.
– Thanh thần binh này… Thật đúng là khó thu phục!
Đào Uyên như cá ngoi lên khỏi mặt nước, vừa nói chuyện vừa thở dốc.
Vương Xuân gật đầu liên tục:
– Sư huynh, xem ra chúng ta không qua nổi kiếm khí của nó.
Đường Phong ngậm trong miệng một nhành cỏ tươi, đi tới trước mặt hai người
nhìn bao quát bọn họ từ trên xuống dưới một lần rồi mới nói một câu đề tỉnh:
– Hai vị, trước đây ta nghe nói thần binh chỉ chờ người hữu duyên tới, nếu
người đó tới muốn thu phục nó vô cùng đơn giản, nhưng nếu nó đã ngăn các ngươi
tới gần chỉ sợ các ngươi cũng không phải người hữu duyên rồi.
Nghe những lời này của Đường Phong, Đào Uyên và Vương Xuân chợt sửng sốt một
chút, sau đó hai người đều cười khổ.
Đúng vậy, kiếm khí của thanh thần binh này rất mạnh, căn bản không cho hai
người bọn họ tới gần, làm sao có khả năng thu phục được đây. Buốn cười chính
là hai người dĩ nhiên đều bị mê mẩn hồn nhiên quên đi điểm này, không công
lãng phí tinh lực cả đêm.
– Khiến cho Đường huynh chê cười rồi.
Đào Uyên lồm cồm bò từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Vương Xuân cũng đứng lên theo đó, liếc mắt nhìn Đường Phong đột nhiên nói:
– Thần binh này là do ba người chúng ta cùng nhau phát hiện, không bằng Đường
huynh đệ cũng thử đi xem sao, nói không chừng vận khí tốt liền có thể thu phục
nó? Nếu như ngươi có thể thu phục được thì hai người sư huynh sư đệ chúng ta
cũng được thơm lây.
Đường Phong nhanh tay xua xua liên tục, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
– Không có khả năng, ta chẳng qua chỉ là một người ngoài, được hai người
không chê ở lại đây mấy ngày. Kiếp này có duyên nhìn thấy được thần binh đã vô
cùng sung sướng, làm sao dám có mơ ước làm chủ nó.
Đào Uyên không khỏi nghiêm nghị kính trọng, chắp tay hướng Đường Phong nói:
– Đường huynh đệ đại nhân đại nghĩa, Đào mỗ vô cùng bội phục! Buồn cười cho
hai huynh đệ chúng ta bị mê hoặc tâm thần, dĩ nhiên lại muốn thử thu phục thần
binh! Thực là một việc không biết lượng sức mình.
Đường Phong mở miệng cười nói:
– Chẳng qua thanh thần binh này xuất thế tại Trảm Hồn Tông, tự nhiên là đồ
vật của Trảm Hồn Tông. Ta nghĩ rằng hai vị nên nhanh chóng cấp báo việc này,
nếu như cấp trên biết hai vị trông coi chỗ này xuất hiện được thần binh nói
không chừng sẽ lập công lớn a, có thể cấp trên vui vẻ sẽ đưa các ngươi vào
trong làm đệ tử chính thức của tông môn cũng không chừng.
Lời này vừa nói ra, Đào Uyên và Vương Xuân không khỏi động tâm không ngừng, vẻ
uể oải khi không thu phục được thần binh trong nháy mắt bay lên chín tầng mây.
– Đúng vậy.
Vương Xuân gật đầu nói:
– Theo như lời Đường huynh đệ nói, thần binh xuất thế ở chỗ chúng ta canh
giữ, nếu như cấp báo tin này lên trên thì cũng sẽ có công lao của chúng ta,
con đường thăng chức rất nhanh sẽ tới a!
Đệ tử thủ sơn bên ngoài có thân phậ quá rẻ tiền, chỉ tốt hơn một ít tạp dịch
khổ sai trong tông môn, mục tiêu của hai người là cống hiến cho tông môn để
đổi một chút bí tịch võ điển, hiện giờ hai người phảng phất như thấy được một
con đường rộng mở ngay trước mắt.
Mà thần binh đột nhiên xuất hiện này chính là tin vui trời cho.
– Nhìn lúc này Dư chấp sự cũng đã tỉnh giấc, việc này không thể chậm trễ
được, ta thấy hai vị nên nhanh chân đi tìm Dư chấp sự tới đây, nếu hắn có thể
tự mình tới đây lấy thực lực của hắn không chừng đoạt được thanh thần binh
này.
Đường Phong giựt dây hai người.
Vương Xuân nói tiếp:
– Vậy còn chờ cái gì? Sư huynh nhanh mau đi.
– Được, ở đây mong Đường huynh đệ thay chúng ta chiếu cố một chút, ngàn vạn
lần đừng cho người bên ngoài tới gần.
– Yên tâm đi.
Đường Phong gật đầu nói.
Đào Uyên vội vã mang tin tức thần binh xuất thế đi cấp báo, ngay cả thương thế
trên người cũng không kịp băng bó vội vã hướng tới Thúy Trúc Phong phóng đi.
Vương Xuân ngồi xuống dưới đất chữa thương, Đường Phong vui vẻ ngồi đợi một
bên, thần binh xuất thế, mặc kệ tin tức này có bao nhiêu chuẩn xác nhưng chắc
chắn Dư Biển Chu sẽ tự mình chạy tới đây kiểm tra, chỉ cần hắn qua đây là mình
liền có thể nhìn thấy hắn.
Ở bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm của Linh Khiếp Nhan:
– Phong ca ca, có thể trở về hay không đây? Ở đây có một con rắn nhỏ cứ nhìn
ta chắm chằm.
Đường Phong cười nhẹ một tiếng:
– Vậy thì trở về đi.
May mà lúc này có tiểu nha đầu, nếu không phải nàng có khả năng thu nhỏ lại
thì Đường Phong cũng không có biện pháp tạo ra vết tích của thần binh.
Một lát sau, trong lúc Vương Xuân còn không phát giác ra Linh Khiếp Nhan đã
lén lút trở về trong lòng của Đường Phong.
– Khổ cực rồi.
Đường Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí trên ngực.
Thần binh loại này, nó là thứ có lực mê hoặc vô cùng khiến cho bất kỳ kẻ nào
cũng không thể cưỡng lại được, tuy rằng Dư Biển Chu là chấp sự ngoại môn của
Trảm Hồn Tông nhưng dù sao cũng chỉ là một Linh Giai trung phẩm, thực lực của
hắn không thể so với các cao thủ khác của Trảm Hồn Tông, luận về địa vị càng
không thể đánh đồng cùng với những người đó, cho nên lúc này Đào Uyên mang tin
tức về thần binh xuất thế cầu kiến hắn, Dư Biển Chu vô cùng lo lắng chạy tới
nơi này.
Nhất là Đào Uyên mang sự tình hôm qua tả lại vô cùng sinh động như thật,
chuyện này càng khiến cho Dư Biển Chu hưng phấn không chịu nổi.
Trường kiếm có thể phát ra kiếm khí tự chủ, không phải thần binh thì là cái
gì? Mà vết thương do kiếm khí trên người Đào Uyên lúc này chính là minh chứng
tốt nhất.
Trong lúc hưng phấn, thậm chí Dư Biển Chu lười trách tội Đào Uyên không bẩm
báo trước tiên.
Sau khoảng một canh giờ, Đường Phong liền cảm thụ được một cỗ cương khí ba
động của cao thủ Linh Giai đang cấp tốc bay tới chỗ này.
– Tới rồi.
Vương Xuân cũng nhận ra, hắn nhanh chóng mở mắt cung kính đứng lên.
Một lát sau, Dư Biển Chu dẫn theo Đào Uyên bay tới trước mặt hai người Đường
Phong và Vương Xuân, trực tiếp mở miệng hỏi:
– Thần binh ở chỗ nào?
– Bẩm chấp sự, thần binh vẫn còn ở nơi đây.
Vương Xuân vội vã chỉ ra phương hướng.
Dư Biển Chu bỏ lại Đào Uyên trên tay, theo phương hướng Vương Xuân chỉ tay
liếc mắt tới, vẻ mặt không khỏi hưng phấn.
Chuôi kiếm này bị Đường Phong lấy ra làm mồi dụ là một thanh thiên binh vô
cùng tốt, nhìn qua khác biệt với những thanh thiên binh bình thường, điều này
tất nhiên khiến cho Dư Biển Chu kinh hỉ vạn phần, sự nghi ngờ trong lòng tiêu
tan thành mây khói trong nháy mắt.
Đây là thần binh? Ánh mắt nóng rực của Dư Biển Chu nhìn chằm chặp vào thanh
trường kiếm, tuy hắn là Linh Giai trung phẩm, sống cũng đã được vài chục năm
nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ thấy qua một thanh thần binh, chỉ
được nghe qua tin tức của nó trong Thần Binh Phổ mà thôi, lại không nghĩ rằng
có một ngày dĩ nhiên có thể thấy được.
Dư Biển Chu một mặt tham lam nhìn vào trường kiếm một mặt xem xét nó và xác
minh tên của thanh thần binh này.
– Hàn quang tỏa ra không ngừng, âm u trong trẻo nhưng lạnh lùng, có khi nào
đó là Thủy Hàn Kiếm ở trong truyền thuyết?
Dư Biển Chu suy nghĩ chỉ trong chốc lát, hô hấp không khỏi gấp gáp.
Đường Phong nghe được thiếu chút nữa cười phá lên, hắn nghĩ thầm người này
đúng là chuyện gì cũng có thể tưởng tượng được! Thủy Hàn Kiếm bài danh thứ năm
trên Thần Bảng đang ở trên tay lão nương Diệp Dĩ Khô của mình, làm sao vô
duyên vô cớ chạy tới đây được?
Buồn cười chính là hai người Đào Uyên và Vương Xuân nghe được lời này vội vàng
nịnh hót:
– Chấp sự đại nhân quả có nhãn lực thật tốt, hai người đệ tử dây dưa với nó
cả đêm cũng không nghĩ tới nó là một thanh thần binh, quả nhiên ánh mắt của
chấp sự đại nhân sáng như đuốc, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được điểm
mấu chốt.
Dư Biển Chu thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Đào Uyên và Vương Xuân, hừ lạnh
nói:
– Im miệng, chỉ bằng vào các ngươi cũng vọng tưởng muốn thu phục thần binh?
Sắc mặt Đào Uyên và Vương Xuân đại biến, bọn họ tự biết mình lỡ lời, nhanh
chóng im miệng không nói nữa.
Phát hiện được thần binh không đi báo mà muốn tự mình thu phục, cuối cùng
không thu phục được mới tới tìm Dư Biển Chu, chuyện này ở trong Trảm Hồn Tông
chính là một cái tội lớn, may mắn là hiện giờ lực chú ý của Dư Biển Chu bị
thần binh hấp dẫn nên trong đầu vẫn chưa có suy nghĩ trách phạt hai người.
Dư Biển Chu lại hừ một tiếng rồi mới quay đầu lại, hắn hít sâu một hơi rồi vô
cùng cẩn thận bước tới gần thanh trường kiếm ở trước mặt.
Đào Uyên vội vàng nói:
– Chấp sự đại nhân cẩn thận, kiếm khí của thanh trường binh này rất mạnh.
Dư Biển Chu nghe được lại vận khởi cương khí hộ thân rồi mới nhẹ nhàng bước
tiếp về phía trước. Tràng diện vô cùng yên tĩnh, Đào Uyên và Vương Xuân đè
chặt tiếng hô hấp và tim đập, con mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bước đi
của Dư Biển Chu tới gần thần binh.
Dư Biển Chu cũng như thế, tuy rằng hắn là Linh Giai trung phẩm nhưng thần binh
có uy lực lớn mạnh vô cùng, hắn cũng không dám bảo chứng lấy thực lực của
chính mình có thể bình yên vô sự dưới kiếm khí của thần binh.
Tuy rằng chưa bao giờ thấy qua thần binh nhưng tin tức về nó cũng đã nghe
không sót một chữ, có rất nhiều cao thủ vọng tưởng thu phục thần binh không
được lại bị thần binh giết lại. Loại sự tình này vô cùng quen thuộc cho nên Dư
Biển Chu không muốn chưa kịp tiếp cận nó thì đã chết.
Tình cảnh trước mắt nhìn qua làm người khác vô cùng lo lắng, khẩn trương phi
thường, Đường Phong cũng tỏ ra thần sắc vô cùng chờ mong để phối hợp.
Thế nhưng chuyện khiến cho ba người Trảm Hồn Tông ngoài ý muốn chính là Dư
Biển Chu cứ bước đi một mạch tới chỗ thần binh cắm trên mặt đất mà thanh thần
binh căn bản không có động tĩnh.
– Không thích hợp a, tại sao lại không có kiếm khí đây?
Hai người Đào Uyên và Vương Xuân nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu chuyện gì đang
xảy ra, đêm qua bon họ tớii gần thần binh đều bị đánh bật trở về, một thân khí
lực sớm đã tiêu tán, nhưng hiện giờ thần binh không thả kiếm khí ra cản lại.
Cho tới khi Dư Biển Chu rút thanh trường kiếm kia ra khỏi mặt đất, kiếm khí
hung mãnh dị thường cũng không hề xuất hiện.
Một màn này khiến cho Đào Uyên và Vương Xuân nhìn ngây người.
Sắc mặt Dư Biển Chu vui mừng như điên cầm thanh trường kiếm, nhưng cũng không
lâu sau thần sắc của hắn liền âm trầm, bởi vì hắn phát hiện thanh kiếm trên
tay mình căn bản không phải là thần binh mà chẳng qua chỉ là một thanh thiên
binh không tồi mà thôi.