– Thì ra là như vậy.
Đường Phong gật đầu, xem ra chính mình đã trách oan hai người này, không phải
bọn họ không muốn giúp mình đi truyền tin tức mà do thời cơ không thích hợp.
– Chẳng qua một canh giờ này muốn thấy mặt chấp sự cũng không hề dễ dàng,
Vị sư huynh nhíu mày thật chặt,
– Ngoại sơn quá khổng lồ, hai vị sư huynh sư đệ chúng ta phụ trách cũng chỉ
là phương viên năm mươi dặm mà thôi, số lượng đệ tử thủ sơn giống như chúng ta
có vài trăm tới một nghìn người, cho nên từ trước tới giờ chấp sự đều tùy tiện
hỏi chuyện với bất kỳ ai.
– Nếu chấp sự không ngẫu nhiên hỏi tới các ngươi?
– Ha ha, vậy thì chờ tới ngày thứ hai nếu ngày thứ hai còn chưa gặp được thì
chờ tới ngày thứ ba…
Vị sư đệ bên cạnh táo bạo chen ngang nói.
Sư huynh nói:
– Chẳng qua ngươi cứ yên tâm, chuyện này sư huynh sư đệ chúng ta nhất định sẽ
giúp ngươi truyền tin tới, ngươi cứ an tâm ở lại đây.
Đường Phong hỏi:
– Không thể chủ động đi gặp chấp sự hay sao?
Hai vị sư huynh sư đệ lắc đầu nói:
– Không thể, trừ phi có đại sự xảy ra mới có thể chủ động thỉnh cầu, nếu
không chấp sự nổi giận thì chúng ta cũng chịu không nổi.
Chuyện này khiến cho người ta không nói nên lời, chẳng qua suy nghĩ một chút
Đường Phong cũng bình thường trở lại, muốn đến đâu thì đến đi. Dù sao đi nữa
hắn cũng biết Chu Tiểu Điệp ở trong Trảm Hồn Tông, sớm muộn gì cũng có thể tìm
được nàng.
– Được rồi, còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của vị huynh dệ này a!
Vị sư huynh kia nhìn Đường Phong hỏi.
– Đường Phong!
Đường Phong đáp, dù sao đi nữa cái tên này hắn cũng chưa dùng qua ở chỗ này,
cho dù truyền ra bên ngoài cũng không khiến cho người khác nghi ngờ.
– Hả, ngươi không phải là đệ tử của Dư gia sao? Vì sao lại họ Đường?
– À, ta là đệ tử khác họ của Dư gia, cũng không phải người của bổn gia.
– Thì ra là như vậy, ta tên Đào Uyên, đây là vị sư đệ của ta tên Vương Xuân!
Cho đến lúc này Đường Phong mới biết được tính danh của hai người này là gì,
sau khi hàn huyên một thời gian, Đường Phong cũng biết được không ít tin tức
tại Trảm Hồn Tông, tuy rằng Trảm Hồn Tông là thế lực lớn thứ hai trong thiên
hạ, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng, nhưng trong nội bộ thì những người như Đào Uyên
và Vương Xuân có vô số, thực lực của bọn họ thấp kém không thể có được vinh
quang trong tông môn, chỉ có thể ở đây tu luyện cùng thủ hộ mấy trăm dặm quanh
chỗ này, chờ mong một ngày tu vi của mình tinh tiến để được vào trong thượng
tầng.
Ban đêm, Đường Phong và hai người sư huynh sư đệ ở trong nhà tranh chậm rãi tu
luyện, chờ tới bình minh.
Sáng sớm ngày thứ hai, vị sư đệ Vương Xuân liền khởi hành tới trước Thúy Trúc
Phong hướng Dư Biển Chu báo công việc của ngoại sơn, và vị sư huynh Đào Uyên
lại ở chỗ cũ tiếp tục trông coi.
Qua khoảng hai canh giờ thì thấy vị sư đệ Vương Xuân chạy về, trên khuôn mặt
đầy bụi bặm của hắn thấy đôi mắt trông mong của Đường Phong không khỏi ngần
ngừ nói:
– Ngày hôm nay chấp sự không chọn ta, xem ra Đường huynh đệ còn phải chờ thêm
một ngày.
Thu Đường Phong một khối linh thạch cao cấp, tự nhiên hắn cũng muốn làm cho
xong chuyện, như vậy coi như không phụ nhờ vả của người ta, nhưng vận khí hôm
nay lại không được tốt.
– Không sao.
Tuy Đường Phong nói vậy nhưng vẫn để lộ ra chút thất vọng.
Hắn biết tình huống của hai người sư huynh sư đệ này, mỗi ngày Dư Biển Chu gặp
hơn một ngàn đệ tử thủ sơn bên ngoài, hắn chỉ lấy ngẫu nhiên một số người
trong đó để hỏi han tin tức, xuất hiện loại tình huống này cũng không thể nào
tránh được.
Vốn Đường Phong cho rằng mình chờ đợi nhiều nhất cũng chỉ cần ba ngày, nhưng
hắn không nghĩ tới chờ tận năm ngày Dư Biển Chu vẫn chưa cho Đào Uyên và Vương
Xuân có cơ hội gặp mặt, hai vị này cũng làm hết sức phận sự của mình, sáng sớm
ngày nào cũng tới Thúy Trúc Phong báo tin, nhưng người tính không bằng trời
tính, mỗi khi bọn họ trở về đều luôn luôn ủ rũ, ánh mắt nhìn Đường Phong càng
ngày càng hổ thẹn.
– Đào sư huynh, mỗi ngày Dư chấp sự sẽ hỏi tình hình ngoại sơn của bao nhiêu
người?
Đường Phong chờ buồn chán muốn chết, có chút không chịu được mở miệng hỏi.
Đào Uyên trầm ngâm trong chốc lát rồi cười mỉa nói:
– Chuyện này cũng không nhất định, nhìn chấp sự đại nhân vô cùng thong thả,
một ngày có thể hắn gặp một hai người, hoặc có thể hắn gặp hai ba mươi người
một ngày.
– Vậy về cơ bản bao nhiêu lâu các ngươi có thể nhìn thấy chấp sự một lần?
Đường Phong hỏi tiếp.
Vị sư đệ dựng một ngón tay hướng tới Đường Phong.
– Mười ngày?
Đường Phong nhíu mày, hắn ở đây đã đợi năm ngày rồi, nếu như mười ngày có thể
thấy một lần thì hắn vẫn còn có thể tiếp tục chờ.
– Không không không.
Vương Xuân lắc đầu nói:
– Trên cơ bản một tháng thấy mặt một lần đã không tồi rồi.
– Chỉ…
Đường Phong triệt để không nói được lời nào, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi
lại hỏi:
– Vậy lần trước các ngươi thấy chấp sự là bao giờ?
Đào Uyên xoa mũi, tính toán một chút rồi nói:
– Hình như là hai ngày trước khi ngươi tới đây thì ta đã gặp mặt chấp sự.
Khóe miệng Đường Phong không khỏi co quắp lại, nếu dựa theo tính toán của bọn
họ thì chẳng phải chính mình còn phải chờ ở đây hai ba mươi ngày nữa mới có
thể thấy mặt Dư Biển Chu hay sao?
– An tâm một chút.
Đào Uyên an ủi Đường Phong nói:
– Việc này cũng không chính xác, có một tháng hai người sư huynh sư đệ chúng
ta thấy chấp sự bốn lần, nói không chừng tới ngày mai là đến lượt chúng ta.
– Ừm, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Đường Phong một mặt ứng phó một mặt suy nghĩ.
Chẳng qua Dư Biển Chu cũng chỉ là một chấp sự bên ngoài của Trảm Hồn Tông
thôi, nhưng lại kiêu căng phách lối như vậy, đệ tử bình thường muốn nhìn thấy
hắn khó càng thêm khó.
Chẳng qua Đào Uyên và Vương Xuân cũng đã nói, muốn thấy Dư Biển Chu ngoại trừ
hắn chọn lựa mình thì cũng có thể chủ động cầu khiến, đương nhiên phải có đại
sự xảy ra bên ngoài sơn môn mới được.
Chuyện gì mới là đại sư kinh thiên động địa đây? Tròng mắt Đường Phong lưu
chuyển liên tục, không biết là có chủ ý gì.
Ban đêm, khi ba người Đường Phong và Đào Uyên Vương Xuân đang đả tọa tu luyện
ở bên trong căn nhà tranh, đột nhiên có một cỗ linh khí ba động dị thường
truyền tới từ phía bên ngoài khoảng mười dặm. Cỗ linh khí ba động này không
giống như người tu luyện có thể phát ra, cảm giác lạnh lẽo vô cùng khiến cho
ba người đang đả tọa bên trong giật mình tỉnh giấc.
– Cái gì vậy?
Đường Phong giả vở ngạc nhiên mở miệng hỏi.
– Không biết!
Đào Uyên nhíu mày.
Ánh mắt Vương Xuân sáng ngời:
– Có thể là do thiên tài địa bảo xuất thế?
Lời này vừa thốt ra, Đào Uyên cũng cảm thấy phấn chấn đứng dậy, hắn vội vàng
đi tới trước cửa phóng ra ngoài:
– Đi, đi xem sao.
Theo động tác của Đào Uyên, Đường Phong và Vương Xuân cũng chạy theo ra ngoài,
ba người đều là Thiên Giai cho nên tốc độ cũng không chậm, phóng tới địa
phương có linh khí ba động, không tới thời gian nửa chén trà nhỏ liền tới nơi.
Phóng mắt nhàn nhạt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất không xa có một thanh
trường kiếm cắm trên đó, thanh trường kiếm này vừa nhìn đã biết không phải vật
bình thường, nó phản xạ ánh trăng vô cùng trong trẻo nhưng lại phát ra ánh
sáng tối mập mờ, trên thân kiếm có hàn tinh lấp lóe, thỉnh thoảng có một chút
lưu quang xẹt qua, quan trọng nhất chính là thanh trường kiếm này dĩ nhiên
phát ra một cỗ kiếm ý tịch mịch, loại kiếm này vô cùng lợi hai khiến cho Đào
Uyên và Vương Xuân bối rối không dám nhìn nữa, đôi mắt nhìn vào bị vô cùng đau
đớn.
– Quả thực có bảo bối!
Đào Uyên vui mừng, Vương Xuân càng thêm kích động vạn phần,
Đường Phong ở một bên âm lãnh gào to không ngớt:
– Oa, kiếm này rất mạnh, có thể là thần binh không chừng?
Vừa nghe tới hai chữ thần binh, tròng mắt hai người Đào Uyên và Vương Xuân đều
sáng bừng lên.
Hai người bọn họ chỉ là Thiên Giai, vũ khí cầm trên tay cũng chỉ có đẳng cấp
cương binh, tuy rằng Trảm Hồn Tông là một đại môn phái nhưng số lượng đệ tử cả
ngàn vạn, căn bản không dư thừa vũ khí thiên binh cấp cho đệ tử như bọn họ sử
dụng.
Qua nhiều ngày nói chuyện với bọn họ, Đường Phong biết được nguyện vọng của
bọn họ chính là cống hiến điều gì đó cho tông môn rồi sau đó đối lấy một ít võ
điển bí tịch cao thâm cùng với vũ khí thiên binh.
Vũ khí thiên binh còn ở đâu chưa biết, nhưng đột nhiên có một thanh vũ khí
xuất hiện trước mặt có thể là thần binh, chuyện này làm sao không khiến cho
hai người phấn chấn được?
Thần binh nhận chủ cũng không nhìn vào cảnh giới của người tu luyện, chỉ cần
hợp với tính chất của thần bình thì coi như tu luyện giả Huyền Giai cũng có
thể khiến cho thần binh thần phục! Đây là chuyện bình thường, trong lòng hai
người đều có suy nghĩ nếu như chính mình hợp với tính tình của thanh thần binh
này thì không phải sẽ sở hữu được nó sao?
Ý niệm vừa tới đây, hai người sư huynh sư đệ đều có chút khẩn cấp muốn tới thu
phục thanh thần binh trước mặt.
Đào Uyên nói:
– Sư đệ cẩn thận một chút, nếu như quả thật đây là thần binh thì nhất định sẽ
có nguy hiểm, để cho sư huynh ta đi trước dò xét tình huống.
Vương Xuân đáp lại nói:
– Sư huynh nói tới đâu vậy, việc nguy hiểm bậc này tự nhiên phải để sư đệ tới
thử, làm sao để sư huynh rơi vào hiểm cảnh được? Hay là sư huynh tới giúp ta
lược trận để đệ đi xem.
Vẻ mặt Đào Uyên khẩn thiết noi:
– Ta biết sư đệ có một lòng trung can nhưng thân là sư huynh làm sao ta có
thể làm ra loại chuyện tình này? Sư huynh không đành lòng a, vạn nhất ngươi
gặp phải chuyện gì bất trắc làm sao ta có thể ăn nói với trưởng bối của ngươi?
Vương Xuân lại nói:
– Thân là sư đệ, tư nhiên phải giúp sư huynh giải trừ tai nạn, sư huynh không
cần phải nhiều lời.
Đường Phong đứng bên cạnh nghe hai vị sư huynh sư đệ này giả bộ thân tình,
nhịn không được nổi lên da gà, tình nghĩa của hai vị huynh đệ ba ngàn lại
không địch được một kiện thần binh.
Ở trước mê hoặc của thần binh lợi khí, tình nghĩa chó má gì đó đều là thứ giả
dối.
Hai người nói với nhau một hồi cuối cùng cũng không ai chịu ai, bất đắc dĩ chỉ
có thể thương lượng cùng nhau tới xem.
Đi tới gần, Đào Uyên còn không quên căn dặn Đường Phong:
– Đường huynh đừng tới gần, thứ này vô cùng nguy hiểm, thực lực của ngươi lại
rất thấp, tốt nhất không nên tới gần.
– Uhm.
Đường Phong nặng nề gật đầu.
Đào Uyên và Vương Xuân liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt ra dấu lúc này mới
từ từ tiếp cận tới thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, lén lút đi tới năm
trượng cũng không thấy chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, bất tri bất giác tốc
độ của hai vị sư huynh sư đệ liền nhanh hơn một chút đều muốn chạy tới trước.
Mà khi hai người đi được thêm vài chục trượng thì thanh trường kiếm đang cắm
trên mặt đất đột nhiên chấn động, cùng lúc đó có một âm thanh vang lên, một
đạo kiếm mang bén nhọn bắn ra qua chỗ này.
– Cẩn thận.
Đào Uyên kinh hãi, vội vội vàng né người tránh được kiếm quang, Vương Xuân
cũng không kém, tuy rằng hắn đi tới rất nhanh nhưng cũng có một chút cẩn thận,
trong lúc kiếm quang bén nhọn bắn tới vẫn còn né kịp.
Chẳng qua kiếm quang bất ngờ bắn tới này khiến cho sắc mặt hai người huynh đệ
hoảng sợ, uy lực của kiếm quang bén nhọn kia tuy rằng không lớn nhưng cũng
không hề nhỏ, nếu như bị bắn trúng vào người nhất định sẽ bị thương nặng.
– Dĩ nhiên có thể tự thả ra kiếm khí của mình, xem ra đây thực sự là thần
binh không còn nghi ngờ gì nữa.
Đào Uyên hưng phấn nói, Đường Phong mơ hồ thấy trong mắt hắn tràn đầy thần sắc
điên cuồng.
– Ha ha, ở ngoại sơn cũng có thể có thần binh xuất thế! Chuyện này không thể
tưởng tượng được.
Vương Xuân có chút hoa chân múa tay vui sướng.
Trong lúc đang nói chuyện thì đột nhiên thanh trường kiếm cắm trên mặt đất lay
động, sau đó một đạo kiếm quang bắn ra, một trái một phải bắn về phía Đào Uyên
và Vương Xuân, hai người nhanh chóng vận khởi cương khí hộ thân đỡ lấy kiếm
quang bén nhọn đó.
Bang bang…
Hai tiếng động vang lên, hai người đông thời bị đánh bay ra ngoài ngã xuống
mặt đất.
Vừa mới đứng lên, hai người không hẹn mà cùng trực tiếp phóng tới chỗ thần
binh, kiếm quang lại bay ra lần nữa đánh ngã hai người.
Đường Phong đứng bên cạnh lắc đầu liên tục, đối với một thanh thần binh trước
mắt cho dù là ai cũng không thể bảo trì được bình tĩnh, hai người này muốn thu
phục thần binh, phần tâm tình này Đường Phong có thể lý giải nhưng thanh
trường kiếm cắm xuống mặt đất căn bản không phải là thần binh gì.
Nó chẳng qua chỉ là một thanh thiên binh khá tốt trong đống chiến lợi phẩm của
Đường Phong mà thôi. Bản thân nó được tạo thành từ hàn tinh đúc thành trường
kiếm, lại được ánh trăng chiếu lên tự nhiên thấy được hàn tinh lấp lóe, nhìn
qua vô cùng khác biệt so với vũ khí bình thường.
Về phần khí tức tịch mịch kia cũng không phải do vũ khí của mình tạo nên mà do
Linh Khiếp Nhan trốn sau thanh trường kiếm, tuy rằng thực lực của nàng chỉ có
Thiên Giai nhưng vẫn không cần để hai người Đào Uyên và Vương Xuân vào trong
mắt.