Vô Thường – Chương 1044: Lễ bồi tội? – Botruyen

Vô Thường - Chương 1044: Lễ bồi tội?

– Thân thủ của Liễu phó tông chủ quả nhiên rất cao, lão thất phu Tư Đồ kia
làm sao có thể đánh đồng cũng người, trên giang hồ ai cũng nói nếu luận về tốc
độ thì trong những cao thủ Linh Giai thượng phẩm người là nhanh nhất, buồn
cười chính là lão thất phu kia còn muốn đuổi theo người, quả thực không biết
lượng sức.

Dư Thiên Phách lảm nhảm liên tục nhưng Liễu Như Yên phảng phất như không nghe
thấy chuyện gì, nàng vẫn cứ ngồi chỗ kia như cũ không hề bận tâm, thần sắc
cũng không hề biến hóa chút nào.

Tuy phản ứng của Liễu Như Yên như không mảy may để ý trong lòng nhưng nét mặt
của Dư Thiên Phách cũng không dám biểu hiện bất kính, ở trong Loa Thành Dư
Thiên Phách là một người có uy tín và danh dự, nhưng nếu đặt hắn ở trước mặt
Liễu Như Yên thì ngay cả một cái rắm cũng không bằng.

Loại tu luyện giả có cảnh giới như hắn ở trong Trảm Hồn Tông có quá nhiều, tùy
tiện lôi ra một người đều có thể khiến cho Dư gia không chịu nổi.

Đây chính là sự chênh lệch giữa tiểu gia tộc và các tông môn khác.

Dư Thiên Phách đang còn suy nghĩ xem nên dùng từ gì để khen tặng thì đột nhiên
Liễu Như Yên đứng lên mở miệng hỏi:

– Người giữ quyển trận pháp kia, ngươi có quen thuộc không?

Trong đầu Dư Thiên Phách xẹt qua thân ảnh của Đường Phong, Cung kính đáp:

– Không tính là quen thuộc, mới chỉ gặp qua hai lần mà thôi.

– Thế ngươi có biết hắn có lại lịch gì không?

Linh Khiếp Nhan nhíu mày hỏi.

Dư Thiên Phách xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán:

– Chuyện này Dư mỗ cũng không rõ ràng lắm.

Liễu Như Yên nghe xong đáp án liền liếc mắt nhàn nhạt tới Dư Thiên Phách, cái
liếc mắt này khiến cho cột sống của hắn lạnh buốt, hắn rất sợ đáp án của mình
chọc giận đối phương.

May mà tuy Liễu Như Yên là cao thủ nhưng cũng không phải người quá ngang ngược
như vậy, tính cách của nàng cũng không tệ lắm, cho dù Dư Thiên Phách không đưa
ra được đáp án nàng cần thì cũng chỉ khoát tay nói:

– Ngươi điều động người Dư gia từ trên xuống dưới đi điều tra một chút, nếu
có tin tức về người này phải nhanh chóng tới Trảm Hồn Tông bẩm báo, mặt khác
việc này không được làm rầm rộ, phải tiến hành cực kỳ bí mật.

– Xin Liễu phó tông chủ yên tâm, toàn thể Dư gia nhất định vì Trảm Hồn Tông
mà xông vào núi đao biển lửa, không bao giờ từ chối, lại nói dù sao Dư gia và
Trảm Hồn Tông cũng coi như người một nhà, ách…

Trong mắt Liễu Như Yên hiện ra một tia thần sắc chán ghét, nàng lạnh lùng nói:

– Có chút chuyện cũng không thể nói lung tung, hừ!

Vừa nói xong, thân thể giống như một làn khói xanh biến mất trong đại sảnh.

Chờ cho Liễu Như Yên đi được một lát thì Dư Thiên Phách mới chỉnh lại thắt
lưng của mình, một mặt xoa mồ hôi lạnh trên trán một mặt vuốt ngực thở dốc
không ngừng:

– Con mẹ nó hù chết lão tử.

Hắn đang thầm nghĩ phải làm tốt quan hệ giữa mình với Trảm Hồn Tông lại không
ngờ rằng một câu cuối cùng lại chọc giận Liễu Như Yên, cũng may nàng ta không
hạ thủ với mình, bằng không có lẽ hôm này Dư gia với mình phải chôn cùng nhau.

Lảo đảo ngồi lại trên ghế, Dư Thiên Phách hướng ngoài cửa hô to:

– Người đâu!

Trong giây lát, có một đệ tử tiến nhập vào trong, Cung kính nói:

– Có đệ tử.

– Mệnh lệnh cho tất cả các người ngoài Thiên Giai trong gia tộc ra ngoài toàn
lực tìm hiểu tin tức về nơi hạ lạc của chủ nhân Đường phủ kia, nhất định phải
tìm được hành tung người đó.

– Vâng.

Đệ tử kia đứng lên, suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại hỏi:

– Gia chủ, linh thạch gom góp mấy ngày nay nên xử lý thế nào? Vì gom góp
những linh thạch này rất nhiều sản nghiệp của gia tộc đều phải tạm thời đóng
cửa nghỉ ngơi để hồi phục.

– Đưa về toàn bộ còn có thể xử lý thế nào? Tiểu tử họ Đường này đúng là một
tai họa, con mẹ nó nếu để lão tử tóm được, không xử đẹp hắn thì không làm
người.

Dư Thiên Phách đập ghế liên tục, tên đệ tử kia thấy tình thế không ổn liền
nhanh chân chạy ra ngoài.

Nổi nóng một thời gian tâm tình của Dư Thiên Phách mới hòa hoãn đi một chút,
hắn tỉ mỉ nghĩ lại dù sao lần này tiểu tử họ Đường kia cũng không chỉ lừa dối
một mình Dư gia mà toàn bộ các gia tộc to nhỏ trong Loa Thành đều bị hắn xỏ
mũi, ai nấy đều bị hao tổn to lớn không chỉ có mỗi một Dư gia.

– Xem ra tâm tình của Dư gia chủ không tốt a.

Bỗng nhiên trong tai Dư Thiên Phách nghe được một thanh âm nhàn nhạt truyền
đến.

Dư Thiên Phách từ trên ghế đứng dậy như lâm vào đại địch, một thân cương khí
không tự chủ được vận chuyển lên, người có thể tới bên cạnh hắn truyền âm mà
hắn không phát giác được điều gì nhất định là một cao thủ không thể nghi ngờ,
tốt xấu gì Dư Thiên Phách cũng không phải tay mơ, tất nhiên không dám sơ ý.

Nhưng vừa mới đứng lên thì sắc mặt Dư Thiên Phách trở nên vui vẻ, bởi vì hắn
nghe ra thanh âm của người này không phải ai khác mà chính là chủ nhân Đường
phủ mình đang muốn tìm kiếm.

– Đường công tử?

Dư Thiên Phách thử hỏi một tiếng, ánh mắt quét đi quét lại trong đại sảnh muốn
tìm hình bóng của Đường Phong.

– Chính là tại hạ.

Sau một khắc ở trong lối vào của đại sảnh xuất hiện thân ảnh của Đường Phong.

– Tốt quá, Dư mỗ đang muốn tìm ngươi nhưng lại không biết tung tích, không
nghĩ ngươi lại đưa tới cửa.

Dư Thiên Phách vui mừng quá đỗi, Liễu Như Yên vừa ly khai không lâu, nếu như
hiện giờ mình ra tay bắt lấy tên tiểu tử họ Đường này thì khẳng định Liễu Như
Yên sẽ vô cùng thưởng thức mình, nếu như thế coi như Dư gia đã đặt được chân
lên cây đại thụ Trảm Hồn Tông.

Đang há mồm chuẩn bị gọi người tới vây bắt Đường Phong lại không nghĩ tới
Đường Phong đưa tay ném đi, một quyển sách bay thẳng qua đây.

Dư Thiên Phách gần như phản xạ có điều kiện nhận lấy.

– Đây là cái gì?

– Chẳng phải Dư gia chủ nhìn sẽ biết ngay thôi?

Đường Phong khẽ cười một tiếng, ngồi xuống một cái ghế cạnh bên Dư Thiên Phách
như ở trong nhà mình, sau đó tự cấp cho mình một ly trà.

Dư Thiên Phách hung dữ nhìn chăm chú vào Đường Phong, hắn nhớ bởi vì người này
nói năng cuồng ngạo khiến cho gia tộc bị tổn thất, hận không thể bắt hắn ngay
lập tức nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được tò mò mở quyển sách ở trên tay
nhìn một chút.

Chỉ mới liếc qua, vẻ tức giận trên khuôn mặt Dư Thiên Phách liền biến mất
không thấy, hai tay hai chân khua lên mừng rỡ như điên.

Bởi vì quyển sách này không phải cái gì khác mà chính là một loại trận pháp,
mà loại trận pháp này chính là thứ mình đang ước mơ tha thiết, nó được bố trí
ở trong Loa Thành có thể tụ lại thiên địa linh khí, đề thăng tốc độ tu luyện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.