– Đủ rồi!
Tốt xấu gì Tư Đồ Thiên Hà cũng là người lớn tuổi, lại có uy vọng cao thượng
hiện tại bị người khác mắng thành như vậy tất nhiên nổi giận lôi đình, hắn cố
kỵ bộ mặt và thân phận của chính mình nhưng gặp phải người đàn bà chanh chua
khóc lóc om sòm như vị gia chủ Cổ gia trước mắt này làm sao chịu được.
Đường Phong nhìn một lát cũng chỉ cảm nhận được thực lực hai người sàn sàn như
nhau không phân biệt được ai hơn ai kém, nhiều nhất cũng chỉ có Cổ U Nguyệt
chiếm một ít thượng phong.
Nhưng mà Đường Phong mơ hồ cảm thấy hai người này vẫn chưa hề xuất toàn lực,
tuy rằng tràng diện nhìn qua vô cùng mạo hiểm, hai người cũng đều liều mạng
chiến đấu nhưng Đường Phong cảm giác được hai người đều chừa lại lối thoát cho
riêng mình.
Thực lực đến khi cao thâm một mức nhất định thì chiến đấu sẽ như thế này, ngay
cả có nguy hiểm thế nào cũng có thể dễ dàng hóa giải, thế nhưng thắng bại
thường chỉ ở trong một chiêu nửa thức.
Đường Phong chỉ nhìn trong chốc lát liền biết được nếu hai người này muốn phân
thắng bại thì ít nhất phải mất nửa ngày mới xong, hơn nữa người thắng lợi cuối
cũng sẽ là Cổ U Nguyệt dùng Thương Ưng Phá Phong Lôi, kiếm kỹ này không hổ là
kiếm kỹ hàng đầu, nó cũng không phải chiêu thức mà nó được hình thành từ cương
khí của Cổ U Nguyệt ngưng tụ trên tay thành cự kiếm, nếu đánh giá cự kiếm này
thì nó đã đạt tới đẳng cấp thứ thần binh, cho dù vậy Cổ U Nguyệt vẫn chưa đủ
hỏa hầu, xem ra nếu như tu luyện kiếm kỹ này tới cảnh giới cao nhất, sợ rằng
có thế giống như trong lời đồn sánh ngang được với thần binh.
Cự kiếm ẩn chứa sấm chớp gió bão bên trong, uy lực vô cùng lớn, mỗi một kiếm
đều có khí thế khai thiên tích địa.
Một trận chiến này không chỉ khiến Đường Phong cảm thấy mùi ngon mà những cao
thủ Linh Giai của Loa Thành cũng si mê không kém, chẳng qua có thể thấy được
trận chiến này cũng không biết có mấy người.
Dư Thiên Phách thừa dịp tất cả mọi người đang quan chiến học hỏi mà lén lút
tới bên cạnh Đường Phong, ôm quyền nói:
– Đường công tử.
– Dư gia chủ!
Đường Phong đáp lễ lại.
Nét mặt Dư Thiên Phách hàm chứa ý cười gượng nói:
– Không nghĩ tới quyển trận pháp này lại có thể lôi kéo tới hai người kia vào
cuộc, Đường công tử phải cẩn thận vô cùng, hai người này không ai là dễ chọc
vào cả.
Đường Phong gật đầu nói:
– Tạ ơn Dư gia chủ quan tâm, Đường mỗ tất nhiên biết.
– Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi.
Dư Thiên Phách nói vài câu liên tiếp.
– Xem ra Dư mỗ không có cách nào cầm được quyển trận pháp này vào tay. Chỉ là
Đường công tử bày ra thế cục lớn thế này để dẫn dụ người của bốn thế lực lớn,
Dư mỗ có chút không hiểu nguyên do.
– Dư gia chủ quá đa tâm rồi.
Đường Phong ý vị liếc mắt nhìn hắn nói:
– Lời này của ngươi Đường mỗ có chút không hiểu.
– Ha ha.
Đường Phong cười cười.
– Trước đây công tử tung ra tin tức về quyển trận pháp sợ rằng cũng đã đoán
được cục diện này sẽ tới phải không. Buồn cười chính là ta và những người ở
Loa Thành vẫn cứ một mực trù bị linh thạch, không nghĩ tới căn bản không dùng
được gì.
Đường Phong không thể phủ nhận, việc làm này chỉ cần người thông minh một chút
đều có thể nhìn ra vài chuyện trong đó. Chẳng qua Đường Phong cũng không thể
tránh được, hắn bắt buộc phải có người loan truyền tin tức hộ về quyển trận
pháp cho nên mới gióng trống khua chiêng ầm ĩ tại Loa Thành như vậy. Những gia
tộc tại Loa Thành này cũng không bị tổn thất cái gì, chỉ là bị Đường Phong lừa
một lần cho hồ đồ mà thôi.
– Mặc kệ mục đích của công tử là cái gì.
Sắc mặt Dư Thiên Phách nghiêm túc hẳn lên.
– Dư mỗ chỉ nghĩ cho công tử, nếu ngày sau công tử còn ở lại Loa Thành thì sợ
rằng phiền phức sẽ không ngừng kéo tới! Các gia tộc lớn nhỏ của Loa Thành sẽ
không bỏ qua cho ngươi.
Đường Phong cười ha hả:
– Trong đó cũng bao gồm cả Dư gia sao?
Dư Thiên Phách nói:
– Còn mong Đường công tử thứ lỗi, mặc dù Dư mỗ không muốn là địch với công tử
nhưng mà có một số chuyện gia chủ như ta cũng không thể tự quyết định được.
– Tại sao Dư gia chủ lại đến nói với ta những điều này?
Đường Phong cười nhẹ đầy ẩn ý nhìn hắn.
– Chính như theo lời của công tử trước đây, đây chính là một bút buôn bán! Dư
mỗ đến thông báo cho công tử chẳng khác nào đắc tội với các gia tộc khác trong
Loa Thành. Chẳng qua nếu như công tử nguyện ý thì Dư mỗ có thể bảo đảm cho
ngươi bình an vô sự, cho dù là hai vị đang chiến đấu trên bầu trời kia cũng
không thể nào làm gì được ngươi.
– A?
Đường Phong không khỏi hứng thú, nhíu mày nói:
– Dư gia chủ còn có bản lĩnh bậc này?
Dư Thiên Phách cười ha hả một tiếng:
– Ai mà chẳng có chút phương pháp?
Đường Phong nhíu mày, hai người đang chiến đấu trên bầu trời kia, một người là
Cổ gia chủ bài danh thứ ba trong bốn thế lực lớn, còn người kia là nhị trưởng
lão của Tư Đồ thế gia bài danh thứ tư trong đó. Nếu như có thể bảo hộ ai đó an
toàn trước mặt hai người này chỉ sợ là hai thế lực lớn còn lại.
Thứ nhất là Chiến gia, thứ hai là Trảm Hồn Tông!
Dư Thiên Phách này và hai thế lực lớn kia có quan hệ như thế nào? Đường Phong
tự hỏi.
– Mong rằng Dư gia chủ nói rõ.
Lòng hiếu kỳ của Đường Phong tăng lên, không khỏi mở miệng hỏi.
– Dư gia có một vị đệ tử là một chấp sự ngoại môn của Trảm Hồn Tông có thể
tiến cử công tử vào môn phái này, chỉ cần công tử tiến vào thì cho dù là người
của Chiến gia cũng không có biện pháp bắt ngươi.
Dư Thiên Phách trầm ngâm suy xét nói.
– Có lẽ phải trả giá rất lớn?
Nếu như Dư Thiên Phách nói đây là một bút giao dịch tự nhiên hắn không có khả
năng lỗ vốn.
– Ha ha… Cái giá này đối với công tử mà nói rất đơn giản.
– Quyển trận pháp?
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
– Sợ rằng Dư gia nuốt không nổi.
Dư Thiên Phách lắc đầu nói:
– Dư mỗ tự biết năng lực của chính mình, cho dù công tử đưa quyển trận pháp
bậc kia cho ta thì ta cũng không dám nhận. Chẳng qua nếu công tử thuận tiện
thì có thể truyền cho Dư mỗ mấy trận pháp thô thiển nho nhỏ, thế nào?
– Vậy thì có thể chấp nhận được.
Đường Phong gật đầu,
Dư Thiên Phách mừng rỡ:
– Vậy là Đường công tử đã đáp ứng?
– Để ta suy nghĩ thêm một chút.
Đường Phong ứng phó một câu. Nói nhiều chuyện với Dư Thiên Phách như vậy cũng
chỉ hiếu kỳ không biết hắn có phương pháp gì mà thôi, về phần thứ trận pháp
này Đường Phong căn bản sẽ không truyền ra ngoài.
Sắc mặt Dư Thiên Phách đang vui mừng chợt cứng đờ, hắn cười gượng gật đầu nói:
– Vậy Đường công tử mau chóng suy nghĩ.
– Ừm.
Nói xong việc này Dư Thiên Phách liền quay người rời đi, hắn trở lại chỗ cũ
của mình để tiếp tục tham quan học tập hai đại cao thủ đang chiến đấu. Một lát
sau, một lũ thanh âm truyền vào trong tai Dư Thiên Phách:
– Hắn nói thế nào?
Thần sắc Dư Thiên Phách nghiêm túc, vẻ mặt Cung kính, môi nhúc nhích truyền âm
lại:
– Hắn nói còn đang phải suy nghĩ.
– Suy nghĩ cái gì? Vậy tức là không được?
– Có lẽ là ý này.
Dư Thiên Phách khẽ gật đầu.
– Hừ hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Thanh âm hừ lạnh một tiếng, sau đó không còn động tĩnh.
Lúc này Đường Phong cảm thấy có một loại cảm giác kỳ quái, từ khi Dư Thiên
Phách rời đi hắn liền có chút không quá tự do, loại cảm giác này giống như bị
người nào đó theo dõi, dường như đang lén lút kiểm tra rồi sau lại không còn
vết tích gì, điều này không khỏi khiến Đường Phong đề cao cảnh giác. Hiện giờ
quyển trận pháp ở trên tay, hẳn có rất nhiều người đang nhòm ngó tới chính
mình, không nói tới hai vị đang đánh nhau trên bầu trời mà nói về tất cả những
người ở Loa Thành. Nếu như bọn họ không phải vì Tư Đồ thế gia và Cổ gia nhúng
tay vào việc này thì chỉ sợ cũng không kiềm chế được.
– Nha đầu, có phát hiện điều gì bất thường hay không?
Đường Phong lén lút truyền âm cho Linh Khiếp Nhan hỏi.
– Không thấy gì.
Linh Khiếp Nhan lắc đầu.
– Thật kỳ quái.
– Làm sao vậy.
– Không có việc gì, đại khái là cảm giác không đúng.
Đường Phong cau mày sau đó giả vờ dường như đang sờ soạng ngực mình một chút.
Tư Đồ Thiên Hà và Cổ U Nguyệt vẫn tiếp tục chiến đấu như cũ, trong lúc Đường
Phong đang vừa cảnh giác bốn phía vừa quan chiến thì đột nhiên bên cạnh người
truyền đến một cỗ cương khí ba động cực nhỏ, chợt một đạo thân ảnh nho nhỏ
xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Thân ảnh của người nọ vừa mới xuất hiện nhìn ra là một nữ nhân, khăn đen che
đi không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng mà đôi mắt kia lại tương đối sáng sủa,
nàng vừa mới xuất hiện Đường Phong liền lui lại ngay. Hai chân thối lui về sau
nhưng động tác của nữ nhân này cũng nhanh như vậy, giống như cái bóng đuổi
theo bước lùi của Đường Phong, cự ly hai người vẫn bảo trì khoảng cách hai
đoạn.
– Đây là một Linh Giai thương phẩm!
Trong lòng Đường Phong máy động liên tục, nữ tử có thân hình nhỏ nhắn này
không biết từ nơi nào chui ra, Đường Phong căn bản không thấy được thân ảnh
của nàng, chỉ là tốc độ của nàng cực nhanh chỉ trong nháy mắt lẻn tới trước
mặt mình. Động tác này vừa động thì cương khí nhàn nhạt trên người nàng cũng
bắt đầu truyền lộ liễu ra ngoài.
Tư Đồ Thiên Hà là Linh Giai thượng phẩm, Cổ U Nguyệt là Linh Giai thượng phẩm,
thân phận hai người này không hề thấp, vậy thì nữ nhân này cũng đồng dạng như
thế, không biết nàng là người của Chiến gia hay là người của Trảm Hồn Tông?
Trong đầu Đường Phong có vô số ý niệm xoay chuyển, bàn tay bắn ra mấy thanh
phi đao, hắn quán chú duệ kim lực vào trong ám khí ở một cự ly gần như thế
không ai có thể né tránh được.
– Hả?
Nữ tử này phát ra một âm thanh kinh ngạc từ trong miệng, hai tai giống như
bươm bướm lập lòe liên tục, Đường Phong chỉ nhìn thấy một mảnh thủ ảnh thoáng
qua, tất cả những phi đao mà mình bắn ra đều bị nàng chặn đánh rơi xuống đất.
Bàn tay thật nhanh!
Nữ nhân này vừa hóa giải hết công kích của phi đao liền xông tới chỗ Đường
Phong nhanh tay sờ soạng trên ngực hắn, căn bản không cho Đường Phong có cơ
hội thở dốc.
Đường Phong một mặt thối lui, một mặt chạy trốn, tốc độ cũng được đề thăng tới
cực hạn, trong lòng càng ngoan độc, quay lại nữ tử trước mắt này dùng một thủ
pháp ám khí Thiên Y Vô Phùng.
Xem tay ngươi nhanh hơn hay tay thiếu gia nhanh hơn!
Phi châm đánh tới phô thiên cái địa, tuy rằng xuất ra ám khí này có chút vội
vàng nhưng Đường Phong vẫn có thể hiện được vẻ tinh túy của thủ pháp ám khí
này.
Sau một khắc chuyện tình khiến con người ta nghẹn họng trân trối xảy ra, nữ tử
kia bắt lấy thanh phi đao đầu tiên Đường Phong bắn ra dùng một loại tốc độ
không thể tưởng tượng nổi đánh rơi hàng trăm phi châm xuống mặt đất.
Đường Phong còn muốn phát chiêu tiếp nhưng căn bản không kịp nữa, hắn chỉ cảm
thấy trước ngực mình bị một bàn tay nhỏ bé sờ soạng lướt qua, ngay sau đó nữ
nhân trước mặt này vội vã thối lui về phía sau.
Mà lúc này trên tay nàng cầm một quyển sách gì đó.
– Tróc ảnh thủ của Trảm Hồn Tông dùng để đoạt thứ đó, thật có chút đại tài
tiểu dụng!
Một tiếng quát truyền đến, nguyên bản Tư Đồ Thiên Hà và Cổ U Nguyệt đang đánh
nhau trên bầu trời chưa phân được thắng bại thì không biết từ lúc nào Cổ U
Nguyệt đã bỏ đối thủ xuống dưới đây, kiếm quang cực lớn dẫn theo sấm chớp gió
giật cuồn cuộn vọt tới trước mặt nàng kia bỏ tới.
Không chỉ có Cổ U Nguyệt tới, Tư Đồ Thiên Hà cũng vọt xuống theo, lão già này
hừ lạnh một tiếng nói:
– Trách không được Liễu cô nương che mặt, lẽ nào Liễu cô nương cho rằng lão
phu không nhận ra được sao?
Lời nói còn chưa dứt, ngũ trảo liền phối hợp với cự kiếm của Cổ U Nguyệt phong
kín đường lui của nữ tử kia.
– Hừ!
Nữ tử này hừ nhẹ một tiếng, thân thể giống như chim yến phóng lên cao tránh
được hợp kích của hai đại cao thủ đứng đầu giáp công, nàng cũng không quay đầu
lại bay một mạch về phía trước, sau ba hơi thở liền biến mất trước mặt mọi
người.
Đường Phong hối hận vô cùng, hiện giờ thời thế vô cùng xảo diệu, hắn khóc thảm
hét lớn:
– Quyển trận pháp bị nàng đoạt rồi!
Mọi người nghe xong vô cùng sợ hãi, Tư Đồ Thiên Hà có chút sáng khoái vội vã
phi thân lên đuổi theo phương hướng nữ tử bay đi, Cổ U Nguyệt lại không đuổi
theo, trong nháy mắt hóa cương khí của chính mình thành cự kiếm hướng về bóng
lưng của Tư Đồ Thiên Hà quát lớn:
– Lão thất phu, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Khi quay đầu lại, Cổ U Nguyệt hướng tới các cao thủ Linh Giai tại Loa Thành
gầm lên một tiếng:
– Nhìn cái gì, còn không mau cút đi!
Cổ gia chủ vừa lên tiếng, những người kia sao còn dám ở lại chỗ này? Tất cả
mọi người vội vã bỏ chạy, tốc độ cực nhanh không gì bằng.
Đường Phong cũng muốn đi nhưng bị Cổ U Nguyệt vọt tới trước mặt chặn lại.
– Ha ha, Cổ gia chủ.
Vẻ mặt Đường Phong tươi cười nhìn qua trông còn xấu hơn khi khóc nói:
– Quyển trận pháp đã bị nữ nhân kia đoạt đi rồi, nếu Cổ gia chủ muốn có thì
đuổi theo nàng là được.
Cổ U Nguyệt cười cười:
– Ai nói là ta muốn quyển trận pháp?
Sắc mặt Đường Phong đau khổ nói:
– Lẽ nào Cổ gia chủ còn muốn cả con người ta?
Cổ U Nguyệt liếc mắt quan sát Đường Phong từ trên xuống dưới bằng ánh mắt
khinh thường nói:
– Ta muốn ngươi làm gì?
– Vậy sao chắn đường ta…
Đường Phong cười khổ một tiếng.
– Quyển trận pháp thực sự bị đoạt?
Cổ U Nguyệt híp mắt nhìn Đường Phong giống như một con mèo giảo hoạt.