Kiếm kỹ này cùng cấp với Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, bản thân người tu luyện không
cần mang theo binh khí trên người, khi tu luyện kiếm kỹ này thì trong cơ thể
sẽ hình thành một thanh cự kiếm, chính là kiếm ảnh vô cùng lớn mà Đường Phong
vừa thấy trước mắt, tu luyện càng cao thâm thì kiếm ảnh càng lớn. Có thể nói
người tu luyện loại vũ kỹ này căn bản không cần vũ khí, bởi vì cương khí của
bọn họ chính là vũ khí tốt nhất. Nghe đồn kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi có
thể ngưng tụ lại thành thực kiếm tối cao, có thể đạt được đẳng cấp thần binh!
Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, rốt cuộc thật giả thế nào không ai hay biết.
Về phần kiếm kỹ này hư hư thực thực thế nào Đường Phong cũng không hiểu biết
nhiều, hắn đoán đây là cảnh giới của kiếm kỹ.
Cổ U Nguyệt đột nhiên xuất hiện khiến cho Tư Đồ Thiên Hà thực sự có cảm giác
ném chuột vỡ đồ, hai người đều là cao thủ Linh Giai thượng phẩm, nếu như quyết
chiến với nhau thì ai thắng ai bại thật khó nói, chẳng qua Tư Đồ Thiên Hà lại
đánh giá nàng lớn hơn một chút, bởi vì tuy rằng nữ nhân này nhìn rất trẻ nhưng
thực tế vô cùng khó đối phó, đó chính là gia chủ của một thế gia, Tư Đồ Phục
cũng không nắm chắc chiến thắng được nàng.
– Tiểu tử, hắn muốn cướp quyển trận pháp của ngươi?
Cổ U Nguyệt nhìn Đường Phong hỏi.
Đường Phong gật đầu như gà mổ thóc, khinh bỉ nói:
– Ỷ thế hiếp người, thật không biết xấu hổ.
Sắc mặt Tư Đồ Thiên Hà nhất thời đơ lại.
– Chửi giỏi lắm!
Cổ U Nguyệt vỗ tay cười nói:
– Ta cũng không quen nhìn người như vậy.
Tư Đồ Thiên Hà căm giận liếc mắt nhìn Đường Phong, hắn hít sâu một hơn cố gắng
ổn định tâm tình của mình xuống, lúc này mới nói:
– Cổ gia chủ tới nơi này, chẳng phải vì quyển trận pháp đó sao?
– Đúng rồi, có gì sao?
Cổ U Nguyệt thoải mái thừa nhận.
Sắc mặt Đường Phong biến đổi, chống lại một người Tư Đồ Thiên Hà hắn còn có
nắm chắc chạy thoát nhưng nếu cố gắng chống lại Cổ U Nguyệt thì hắn không hề
có lòng tin.
Tư Đồ Thiên Hà lên tiếng cười nói:
– Nếu Cổ gia chủ và lão phu có tâm tư giống nhau không bằng chia người này
ra, mỗi người đều có phần của mình, thế nào?
Cổ U Nguyệt khẽ nghiêng đầu cười nói:
– Tại sao phải chia đều? Chẳng lẽ chém đôi hắn thành hai đoạn, chúng ta mỗi
người một nửa?
Lời này nghe vô cùng tàn khốc máu me, Đường Phong nghe được cảm thấy gân cốt
trong cơ thể co rút lại. Hắn thầm nghĩ nữ nhân này quả nhiên giống như trong
lời đồn, phong cách hành sự vô cùng đặc biệt.
Khóe miệng Tư Đồ Thiên Hà khẽ co giật vài cái, mở miệng nói:
– Cổ gia chủ cứ nói đùa, nếu thật sự chém đôi người này thành hai đoạn thì
không có tác dụng gì, giá trị của người sống so với người chết lớn hơn rất
nhiều. Ý của lão phu là nếu người này đã có quyển trận pháp mà bản thân hắn
cũng tinh thông trận pháp, không bằng chúng ta lựa chọn như thế này, một là
mang người đi hai là mang quyển trận pháp đi.
– A? Nhị trưởng lão thật thông minh.
Lời nói của Cổ U Nguyệt chăm chú, cũng không biết nàng thừa nhận hay từ chối.
Tư Đồ Thiên Hà nhíu mày lại, ho nhẹ một tiếng nói:
– Nếu Cổ gia chủ không dị nghị gì thì lão phu liền cầm quyển trận pháp, còn
người này về với ngươi thế nào?
Cổ U Nguyệt cười nhẹ thản nhiên chậm rãi lắc đầu, thanh âm thanh thúy vang
lên:
– Không được.
Tư Đồ Thiên Hà cười ha hả:
– Nếu vậy thì Cổ gia chủ mang quyển trận pháp đi, còn người này lão phu mang
về trong gia tộc.
Cổ U Nguyệt lắc đầu:
– Cũng không được.
Tư Đồ Thiên Hà biến sắc nói:
– Cổ gia chủ có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ ngươi muốn cả người lẫn quyển trận
pháp, Cổ gia chủ đừng quên một câu nói, cá và tay gấu không thể cùng có được.
Đường Phong ở bên cạnh nghe được trợn trừng mắt, hai vị cao thủ Linh Giai
thượng phẩm ở trước mặt mình thương lương như thể mình là sở hữu của bọn họ,
thật giống như một món hàng trao đổi qua lại, căn bản không quan tâm tới cảm
thụ của chính mình. Chẳng qua nghĩ tới cũng có thể hiểu được, thực lực của hai
người này nếu muốn làm chuyện gì thì chỉ sợ cũng không cần phải thương nghị
với một người Linh Giai hạ phẩm điều gì.
Cổ U Nguyệt cười như không cười, thanh âm thanh thúy nhưng ngữ khí tương đối
cứng rắn nói:
– Hôm nay nhị trưởng lão trở về đi, nếu hiện giờ Cổ U Nguyệt ta có ở đây,
quyển trận pháp và người ngươi cũng đừng mong có được.
Nhị trưởng lão Tư Đồ Thiên Hà châm chọc nói:
– Khẩu khí của Cổ gia chủ thật lớn, cũng không sợ mình không ăn hết sao!
Cổ U Nguyệt che miệng cười, ánh mắt khinh thường phóng tới;
– Ngươi quản được sao?
– Lão yêu bà, cho ngươi chút mặt mũi ngươi còn không biết trời cao đất dày là
gì, thực khi dễ lão phu không làm gì được sao?
Tư Đồ Thiên Hà giận tím mặt, lời vừa phun ra khỏi miệng trong lòng thoáng chốc
trầm xuống, hắn thầm nghĩ chuyện trở nên không hay rồi.
Quả nhiên, những lời này còn chưa nói hết thì dáng vẻ tươi cười trên khuôn mặt
Cổ U Nguyệt tiêu thất, vẻ mặt lạnh băng cứng ngắc, làn da trên khuôn mặt co
giật liên tục, hai tròng mắt phun ra lửa giận phẫn nộ tới tột cùng, từng đợt
sát khí không không chế được lan tràn ra ngoài, Cổ U Nguyệt nhìn chằm chặp vào
Tư Đồ Thiên Hà, thanh âm băng lãnh nói từng chữ rõ ràng:
– Ngươi nói ai già!
– Khụ khụ…
Tư Đồ Thiên Hà vội vã giải thích vài câu, ngữ khí dịu đi không ít:
– Cổ gia chủ bớt giận, lão phu lỡ lời.
– Ngươi … nói … ai … già!
Thanh âm của Cổ U Nguyệt vang lên
– Lão phu không có ý tứ kia.
Tư Đồ Thiên Hà quấn quít giải thích, lúc nãy hắn mới chợt nhớ ra không bao giờ
được nhắc tới chuyện kia trước mặt nữ nhân này, nếu như không giải thích được
thì sẽ không xong với nàng.
– Ngươi nói ai già!
Cổ U Nguyệt vẫn không chịu buông tha, chỉ hỏi hắn một câu như cũ, một thân khí
thế của Linh Giai thượng phẩm đã tăng tới đỉnh phong, phóng mắt nhìn lại chỉ
thấy trên thân người nữ tử có một luồng hồ quang quay quanh, xung quanh thân
thể còn có vô sô dòng xoáy linh khí phong hệ mà mắt thường có thể thấy được,
phía sau hư không xuất hiện một thanh kiếm ảnh vô cùng lớn.
Tư Đồ Thiên Hà bất đắc dĩ vô cùng, tới cảnh giới như bọn họ gặp mặt nhau rất
khó có thể chiến đấu, ngay cả người vô cùng hung ác nếu như không có lý do
chiến đấu thì tất cả mọi người sẽ hành sự theo lý trí. Thế nhưng lúc này Tư Đồ
Thiên Hà biết bất hòa với nữ nhân này mà đánh nhau một hồi thì chính mình
tuyệt đối không có biện pháp thoát thân.
Thân là nhị trưởng lão của Tư Đồ thế gia, tuy rằng hắn không sợ Cổ U Nguyệt
nhưng cũng không muốn chiến đấu với cường địch bậc này.
– Vì sao muốn đánh?
Linh Khiếp Nhan ở bên cạnh có chút mơ mơ màng màng, không hiểu nguyên cớ.
Đường Phong cười toe toét, một giật giật truyền âm cho Linh Khiếp Nhan nói:
– Nhìn qua tuy Cổ gia chủ này tuổi còn trẻ nhưng thực chất đã hơn trăm rồi.
Chỉ là vì có thuật trú nhan cho nên khuôn mặt mới thanh tú như vậy thôi. Mà
cấm kỵ lớn nhất của nàng chính là có người trước mặt nàng đề cập tới chữ già!
Nghe bảo nàng ở Cổ gia có một đám thị nữ hầu hạ chuyên xưng hô nàng là tiểu
tỷ.
– Tiểu tỷ?
Linh Khiếp Nhan ngạc nhiên, cho dù Cổ U Nguyệt nhìn qua rất trẻ nhưng dù sao
cũng đã tới tuổi tác kia, làm sao còn để thị nữ gọi mình là tiểu tỷ đây?
– Nếu ai nói nàng già, tuyệt đối nàng sẽ không bao giờ tha.
Ngữ khí Đường Phong tràn ngập vui vẻ, hắn cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chuyện này thật tốt, lão thất phu Tư Đồ Thiên Hà này không chỉ nhắc tới từ già
trước mặt Cổ U Nguyệt mà còn gọi nàng là lão yêu bà, lấy tính tình nóng nảy
của Cổ U Nguyệt làm sao nhẫn nhịn được?
– Cổ gia chủ chậm đã, có chuyện gì từ từ nói.
Tư Đồ Thiên Hà đánh mắt với các đệ tử, ngay lập tức những người đó nhanh chóng
triển khai thân pháp chạy trốn ra ngoài.
Đường Phong tóm lấy Linh Khiếp Nhan kéo đi:
– Đi mau, có trò hay để nhìn.
Mọi người trong phòng vừa rời đi, Cổ U Nguyệt vươn một ngón tay lên thu lại
kiếm ảnh trôi dạt đằng sau về trong tay, khi cự kiếm vừa tay cũng là lúc dưới
chân Cổ U Nguyệt truyền ra một đạo sóng khí mạnh mẽ tán ra ngoài, cả Đường phủ
bị cỗ sóng khí này trực tiếp chấn tan thành bột mịn, tường đổ ngói vỡ liêu
xiêu tứ tán khắp nơi.
– Tòa nhà của ta!
Đường Phong mới đứng vững gót chân liền thấy tòa nhà của mình mua bằng linh
thạch đã bị hủy diệt,
– Lão thất phu mau nộp mệnh!
Thanh âm Cổ U Nguyệt chợt truyền đến trong đống phế tích, Đường Phong cảm giác
được hai cỗ khí thế Linh Giai thượng phẩm đụng vào nhau.
Toàn bộ Loa Thành phảng phất như đang run rẩy.
– Đánh, đánh mạnh lên!
Đường Phong chọc tức hai người, một người Tư Đồ Thiên Hà man rợ nói năng bá
đạo, còn một người Cổ U Nguyệt nói năng không có lý lẽ, cả hai đều không phải
tốt lành gì, tốt nhất khiến cho bọn chúng chó cắn chó đi.
Hai vị Linh Giai thượng phẩm liều chết chiến đấu, phạm vi xung quanh quả thực
không còn gì để nói, mới qua hai ba chiêu mà phương viên trăm trượng lấy Đường
phủ làm trung tâm đất đai đã nứt nẻ, tất cả phòng ốc đều sụp đổ.
Chiến trường vô cùng hỗn loạn, thiên địa linh khí lưu rung chuyển không ngớt,
dùng mắt thường căn bản không thể thấy rõ thế cục bên trong. Dưới cảm nhận của
Đường Phong cũng chỉ biết được hương đi của hai người mà thôi, căn bản không
thấy động tác của bọn họ.
Một lúc sau, một đạo nhân ảnh bay ra từ phế tích, chạy trốn về phía bên ngoài
Loa Thành, ngay sau đó một đạo nhân ảnh theo sát di ra.
Đường Phong phong mắt nhìn lại, chỉ thấy người đi ra đầu tiên chính là Tư Đồ
Thiên Hà lúc này đang chạy trốn vô cùng chật vật, còn người đuổi theo phía sau
chính là Cổ U Nguyệt, trên tay nàng cầm một thanh cự kiếm to gấp ba thân thể
nàng đuổi theo không rời.
– Lão thất phu có can đảm đứng lại!
Cổ U Nguyệt một mực truy đuổi, giọng nói vô cùng giận giữ.
– Cổ gia chủ nếu vẫn dây dưa không ngớt đừng trách lão phu hạ thủ không lưu
tình!
Tuy rằng Tư Đồ Thiên Hà biết rằng vì một câu nói lỡ lời của chính mình bị nữ
nhân kia đuổi theo đánh không ngớt nhưng dù sao thân phận hắn cũng vô cùng tôn
quý, làm sao chịu được nỗi nhục này? Nếu như chiến đấu thật sự cho dù mình
không địch lại được thì Cổ U Nguyệt cũng không tốt hơn bao nhiêu.
– Ha ha…
Cổ U Nguyệt nghiến răng nghiến lợi cười, nụ cười khiến cho người khác sởn gai
ốc:
– Ngày hôm nay ngươi chết chắc rồi, cho du Tư Đồ Phục tự mình đến đây cũng
không thể bảo vệ được ngươi!
– Vậy thì đắc tội!
Tư Đồ Thiên Hà bay ra ba mươi dặm, hắn thấy Cổ U Nguyệt truy sát ở phía sau
căn bản không thể thoát được, chỉ có thể dừng lại bước chân chuẩn bị chiến đấu
một hồi với Cổ U Nguyệt.
Trận chiến này cho dù ở thế giới bên ngoài cũng rất khó gặp, rất nhiều cao thủ
của Loa Thành đều đi tới xem hai vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm đại chiến để
học tập thêm kinh nghiệm.
Đường Phong đứng tại chỗ lại chần chừ.
– Phong ca ca, chúng ta làm sao bây giờ?
Ở chỗ này khẳng định vô cùng nguy hiểm, trước không nói Tư Đồ Thiên Hà đang
theo dõi chính mình mà ngay cả Cổ U Nguyệt cũng không biết có ý đồ gì, nếu
nàng cũng có tâm tư giống như Tư Đồ Thiên Hà vậy thì hôm nay rất khó trốn
thoát.
Nhưng nếu rời đi thì toàn bộ bố trí ban đầu sẽ bị uổng phí.
Một lát sau, Đường Phong cắn răng nói:
– Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! Ở lại!
– Được!
Linh Khiếp Nhan đáp không dị nghị.
Thu lại tất cả dược thi vào trong không gian Mị Ảnh, Đường Phong quyết định
chạy ra ngoài Loa Thành, nếu như đã định lưu lại thì không thể bỏ qua trận
chiến náo nhiệt này, quan sát học tập Linh Giai thượng phẩm chiến đấu cho dù
không có chỗ tốt thì cũng không có chỗ hại.
Trong thời gian Đường Phong chạy tới đó, xung quanh chiến trường đã có không
ít người vây quanh, về cơ bản các cao thủ Linh Giai ở Loa Thành đều đã ở chỗ
này, cả đám đưa mắt giương lên mong chờ Cổ U Nguyệt và Tư Đồ Thiên Hà chiến
đấu với nhau để học hỏi.
Hai đại cao thủ Linh Giai thượng phẩm chiến đấu chính diện, Tư Đồ Thiên Hà
cũng không thể trốn tránh, hắn thỏa tay thi triển chiêu thức chân chính. Người
này tu luyện một bộ trảo pháp, mười ngón tay huy động lên tạo thành trảo phong
hầu như có thể cắt vỡ không gian, chiêu thức giống như liệp ưng vồ mồi vô cùng
mãnh liệt, hiện lên vẻ độc ác vô cùng.
Mà kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi ở trên tay Cổ U Nguyệt có khí thế kinh
người, cự kiếm kia khiến cho nhiều người cảm giác được sự cao cao tại thượng
trong lòng, trước đây Đường Phong sử dụng cự kiếm trong Thiên Tú Tông gặp phải
đệ tử Kiếm Môn cũng sử dụng cự kiếm, nhưng khi hai người đối chiến nhau thì
tên đệ tử Kiếm Môn trước mặt hắn giống như đồ chơi của tiểu hài tử, và giờ cự
kiếm trên tay Cổ U Nguyệt so với hắn thì lại là hắn giống như một tiểu hài tử
gặp phải người lớn vậy, căn bản không cùng một đẳng cấp.
Thương Ưng Phá Phong Lôi kiếm kỹ thi triển ra, sấm chớp cuồn cuộn, ào ào không
dứt, mỗi một chiêu thức đều căn bản không giống như kiếm kỹ nữ tử tu luyện,
nhưng trên tay Cổ U Nguyệt lại có thể phát ra khí thế vô cùng lớn mạnh, chém
trảo phong uy mãnh của Tư Đồ Thiên Hà không còn một mảnh.
Hai người đánh nhau trên trời xuống đất, lại từ dưới đất đánh lên trời, một
màn chiến đấu này vô cùng túi bụi.
Một mặt đánh, Cổ U Nguyệt một mặt chửi bới không ngớt:
– Lão thất phu, lão yêu quái, lão bất tử, cả nhà ngươi đều già.