Mấy buổi tối ngày này hầu như đều có người tới, ai tới cũng muốn tiền vào
trong Đường phủ trộm quyển trận pháp, nhưng dưới sự thủ hộ của các Dược Thi
căn bản không ai có thể tiếp cận được Đường Phong, mỗi một lần xuất hiện đều
bị đánh cho bầm dập rồi ném ra ngoài.
Đường Phong cũng không để Dược Thi lấy tính mệnh bọn họ, chỉ đánh cho tàn phế
rồi ném ra ngoài mà thôi. Chỉ là những người này vô cùng phiền phức, không lúc
nào không tìm đủ mọi cách ăn trộm, thậm chí Đường Phong còn đang nghĩ có phải
thủ đoạn của mình quá nhu hòa không, có lẽ vậy cho nên bọn họ mới làm càn liên
tục.
Chẳng qua những việc này đều do mình chủ động làm ra, những người này chỉ
thuận theo thời thế mà thôi.
– Đây là nhóm người thứ ba trong ngày hôm nay.
Đường Phong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng, nếu không phải cao thủ Linh
Giai thượng phẩm tới đừng mong đột phá qua được phòng ngự của Dược Thi.
– Đừng quan tâm tới bọn họ nữa, Phong ca ca mau vào đây, cho ca ca xem một
thứ tốt.
Đột nhiên Linh Khiếp Nhan nhớ tới một việc, vội lôi kéo Đường Phong vào bên
trong phủ.
– A? Kiếm được bảo bối gì vào tay rồi chăng?
Tinh thần Đường Phong cũng chấn động, mỗi khi Linh Khiếp Nhan trở về vào ban
đêm đều giao những thứ thu được cho Đường Phong, nhưng lúc đó cũng không quá
hưng phấn như giờ, có thể tưởng tượng được việc ngày hôm nay có lẽ đã chiếm
được rất nhiều may mắn từ một người nào đó.
Vội vã đi qua cửa vào trong phòng, Đường Phong ngồi trên ghế chờ đợi Linh
Khiếp Nhan ở phía dưới.
Nha đầu lấy một vật ở trong lòng rồi đi tới trước mặt Đường Phong mở miệng
nói:
– Nhìn đây là cái gì?
Ánh mắt Đường Phong thu lại, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
Trên bàn cũng không có bảo bối Đường Phong đang chờ mong mà là một khối lệnh
bài, đây chính là loại lệnh bài hắn lấy từ trong tay Khấu Cửu và mang ra từ
trong đào nguyên!
Nhìn qua khối lệnh bài làm bằng gỗ, bên trên có khắc hình ngũ trảo kim long
đang giương nanh múa vuốt vô cùng oai phong.
– Kiếm được thứ này từ nơi nào?
Đường Phong cầm lệnh bài trên tay ngắm nghĩ kỹ càng vài lần, sau mới xác nhận
được nó giống y hệt với hai khối lệnh bài mình đang có.
– Hôm nay có một người Mộ gia ở trong Loa Thành mang thứ này tới Linh Các,
hắn cần hoán đổi linh thạch cho nên ta đổi với hắn.
Mộ gia cũng là một tiểu gia tộc trong Loa Thành, ngày trước Đường Phong tiếp
kiến khách khứa cũng đã gặp qua người của gia tộc này, Đường Phong chỉ nhớ
mang máng gia chủ của gia tộc này chỉ có cảnh giới Thiên Giai, thậm chí trong
gia tộc không có một tồn tại Linh Giai nào.
– Vì sao bọn họ có thứ này?
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.
– Người nọ nói là nhặt được, chẳng qua khẳng định là nói dối.
Linh Khiếp Nhan bĩu môi nói.
– Có hỏi hắn qua khối lệnh bài này rốt cuộc làm từ loại chất liệu gì hay
không?
Đường Phong không khỏi cảm thấy mình tốt số, trước đây gặp được nó ở trong
Linh Mạch Chi Địa, ngày trước gặp được Khấu Cửu cũng kiếm được thêm một khối
trước sự tranh đoạt của vô số người.
Nguyên bản Đường Phong hứng thú với khối lệnh bài này bởi vì nó là vật quý
hiếm nhưng không nghĩ rằng đảo qua đảo lại đã có ba khối rơi vào tay mình.
Một mình mình có đến ba khối, có thể nghĩ được toàn bộ thế giới sẽ có bao
nhiêu khối lệnh bài tồn tại, vậy thì rốt cuộc giá trị của nó ở chỗ nào? Vì sao
còn có nhiều người không tiếc mạng mình tranh đoạt như vậy?
– Khi ta hỏi, người kia cũng trả lời mơ hồ không rõ, hắn chỉ biết khối lệnh
bài này là vật có giá trị cao, nhưng hiện giờ rất nhiều người đi tranh đoạt nó
cũng không biết để làm gì.
Linh Khiếp Nhan cười hì hì nói:
– Ta chỉ dùng mười khối linh thạch cao cấp liền đổi được khối lệnh bài này.
Đường Phong nhíu mày, hắn tỉ mỉ đánh gia khối lệnh bài trên tay, sau đó lại
mang hai khối kia từ trong không gian Mị Ảnh ra đặt lên bàn sắp thành hình chữ
Khai.
Quả thực là giống nhau như đúc, căn bản không khác nhau tí gì, cho dù là đồ án
hay là trọng lượng đều độc nhất vô nhị.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đường Phong xoa trán trầm tư liên tục không giải
thích được.
Trong lúc hoang mang không ngớt, khóe mắt Đường Phong chợt lóe lên một tia
biến hóa, lúc quay đầu nhìn lại Đường Phong không khỏi vô cùng sợ hãi.
Hắn chỉ thấy trước mặt mình không tới ba thước có một bóng người nhàn nhạt
xuất hiện một cách quỷ dị ngay chỗ này, tốc độ của nhân ảnh này khá nhanh, hắn
ôm ba khối lệnh bài đặt trên bàn rồi biến mất không còn chút gì.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt.
– Ai!
Linh Khiếp Nhan cũng bị hoảng sợ, tốt xấu gì nàng cũng có thần thức Linh Giai
thượng phẩm, so về cảm nhận còn xuất sắc hơn Đường Phong rất nhiều nhưng mà có
người đến gần như vậy còn chưa từng phát hiện ra.
Quát to một tiếng, hai tay Linh Khiếp Nhan huy động tung ra chưởng phong tàn
phá bừa bãi ở trong gian phòng nhưng căn bản không hề có tác dụng, bóng người
quỷ dị vừa xuất hiện phảng phất như đã bốc hơi trước mặt bọn họ.
– Thiên Y Vô Phùng!
Sắc mặt Đường Phong âm trầm, hắn tung phi châm bay ra ngoài chặn lấy bốn
phương tám hướng, phi châm vốn có công hiệu phá cương khí lại bị Đường Phong
quán nhập duệ kim lực vào trong đó, cho dù cao thủ Linh Giai thượng phẩm bị
tập kích chỉ sợ cũng không thể phòng hộ chu toàn được.
Mấy trăm thanh phi châm được khu sử bằng phương pháp dùng ám khí đứng đầu của
Đường Môn tản ra giống như thiên la địa võng, hai mắt Đường Phong nheo lại
nhìn chằm chặp vào biến hóa xung quanh.
Phần lớn các phi châm đều đánh vào không khí nhưng có ba thanh phi châm phảng
phất như chạm vào vật nào đó, chỉ thấy không khí dao động tại chỗ phi châm bị
đẩy ra, cùng lúc đó ở chỗ kia truyền ra một tiếng kêu đau đớn.
– Lưu lại cho ta!
Hai người Đường Phong và Linh Khiếp Nhan đồng thời dịch chuyển thân mình về
phía đó, mạnh mẽ đánh tới.
Vì tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, mấy ngày này Đường Phong đều dùng
Thiên nhân chi cảnh liên tục, quyền phong chưởng kinh tuôn ra liên tiếp, cùng
lúc đó xuất hiện một bóng người đi ra. Đường Phong nhìn qua ánh nến thấy rõ
người này là một nam tử chừng khoảng bốn mươi, trên mặt có chút thần sắc khủng
hoảng, trên tay cầm ba khối lệnh bài đang liều chết chống đỡ.
Thân ảnh của hắn bại lộ, cương khí của Linh Giai hạ phẩm truyền ra ngoài,
cương khí ba động khiến cho hắn càng không thể che giấu chỗ nào được nữa.
Chỉ là một Linh Giai hạ phẩm mà thôi, cho dù có mạnh hơn nữa cũng không có khả
năng chống lại sự liên thủ của Đường Phong và Linh Khiếp Nhan. Chỉ hơn mười
chiêu thì nam tử này đã bị Đường Phong đánh một quyền vào ngực, cương khí toàn
thân tan rã, không chờ cho hắn có cơ hội thở dốc, Linh Khiếp Nhan lại tung một
cước vào phía trên đầu hắn, đá hắn bay lên trời.
Đường Phong nhân cơ hội này tung người lên điểm ra một chỉ phong kín toàn bộ
huyệt đạo của hắn.
– Bịch.
Một tiếng vang lên giống như bao tải rơi xuống, đôi tay người này đau nhức
đành phải buông bỏ ba khối lệnh bài ra.
Đường Phong hít sâu vào một hơi, chậm rãi bước lên thu lại ba khối lệnh bài,
trong quá trình này, nam tử nằm dưới đất vẫn nhìn Đường Phong chằm chặp, nét
mặt hiện rõ thần sắc không tin tưởng.
Hắn nghĩ mãi không rõ, mọi người đều là Linh Giai hạ phẩm, vì sao đối phương
lại lợi hại hơn quá nhiều so với chính mình vậy? Công kích của hắn hoàn toàn
không có biện pháp hóa giải hay phòng ngự.
Đường Phong suy nghĩ một chút rồi cầm mấy khối lệnh bài đi tới trước mặt nam
tử kia nhìn hắn từ trên xuống.
Không biết người này vận dụng thủ đoạn gì, dĩ nhiên có thể ẩn nấp kín đáo như
vậy, trong gang tấc không chỉ mình không phát hiện được mà ngay cả Linh Khiếp
Nhan cũng không phát hiện ra, nếu như không phải hắn đột nhiên ra tay cướp
giật ba khối lệnh bài thì sợ rằng còn không bị bại lô hành tung.
Rốt cuộc người này lẻn vào lúc nào? Nếu như hắn lại gần mình xuất thủ đánh lén
thì mình có thể phòng bị được sao? Còn có loại thủ đoạn ẩn tàng khí tức hòa
mình vào hư vô càng không tưởng tượng nổi, nếu có thủ đoạn này sợ rằng có thể
liều mạng được với Lộc Đồng Tử.
Trước đây Lộc Đồng Tử ở trước mặt ba vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm mang
theo Thọ Đồng Tử lặng lẽ thối lui Đường Phong cũng không hề phát hiện được dấu
vết gì.
Nhưng chung quy người này không phải là Lộc Đồng Tử, thủ đoạn của Lộc Đồng Tử
thần bí khó lường, nếu muốn chạy thì chạy, còn muốn lưu thì liền lưu nhưng
người này Đường Phong chỉ dùng một chiêu ám khí Thiên Y Vô Phùng liền bị bại
lộ hành tung.
– Ngươi là ai?
Đường Phong nhìn đối phương hỏi rồi lại nhìn ba khối lệnh bài trên tay mình.
Thần sắc khủng hoảng trên mặt đối phương dần dần thu liễm, chợt hắn cười lạnh
một tiếng quay đầu lại im lặng không đáp.
Loại tình huống này ở trong dự liệu của Đường Phong, nếu đặt mình vào hoàn
cảnh này mà nghĩ, sợ rằng chính mình rơi vào cục diện này sẽ chỉ trầm mặc là
nguyên tắc vàng, càng nói chiều càng dễ bị chết sớm.
Chẳng qua hiện giờ Đường Phong có chút tò mò, người này tới nơi này có mục
đích cuối cùng là gì. Là vì những lệnh bài kỳ quái trên tay mình hay là vì
trận pháp Thiên Cơ.
Trong khoảng thời gian quyển trận pháp xuất hiện khiến giang hồ hỗn loạn, vô
số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Đường phủ của Loa Thành, nếu như có người
len lén vào đây để cướp đoạt quyển trận pháp thì cũng không có khả năng không
bị bại lộ.
Nhưng mà hắn lại chờ đúng thời gian mình xuất ra ba khối lệnh bài mới hiện
thân, nếu như không phải mình kịp phản ứng nhanh và có thủ pháp ám khí Thiên Y
Vô Phùng thì lấy thủ đoạn của hắn sợ rằng có thể bình yên chạy trốn.
– Phong ca ca cẩn thận một chút, người này thực sự cổ quái!
Linh Khiếp Nhan ở bên cạnh nhắc nhở, trong thiên hạ người có thể giấu giếm
được thần thức của nàng mà lẻn vào bên cạnh, ngoại trừ Lộc Đồng Tử ra thì
chính là người trước mặt này.
– Uhm.
Đường Phong gật đầu, dù sao thì hắn cũng không lo lắng, các huyệt của hắn
không được đả thông, với thực lực hiện giờ của mình đủ để phong bế kín toàn bộ
kinh mạch của hắn, không vận dụng được cương khí thì hắn chỉ là một người bình
thường mà thôi.
– Các hạ không phải câm điếc chứ?
Đường Phong nhìn hắn nở nụ cười thương hại.
Người này nghe xong quay đầu trừng mắt nhìn Đường Phong nói:
– Hừ!
– Không phải câm điếc là tốt rồi, ta hỏi ngươi, ngươi tới nơi này có ý đồ gì?
Đường Phong hỏi.
Đối phương trầm mặc không đáp.
– Vậy thì đổi sang vấn đề khác, lệnh bài này rốt cuộc là cái gì? Vì sao ngươi
muốn cướp đoạt nó!
Đường Phong nhíu mày thật chặt, hắn vô cùng hiếu kỳ với những tấm lệnh bài này
nhưng rốt cuộc không biết nó có lợi ích gì. Nếu như đối phương đã xuất thủ
cướp giật thì tự nhiên hắn phải có lý do.
Người nọ vẫn không phản ứng với Đường Phong.
Đường Phong nhướng mày lên cười âm hiểm nói:
– Tuy rằng ta rất muốn uy hiếp ngươi nói ra sự thực nhưng miệng lưỡi lợi hại
hơn nữa cũng không làm được gì, vả lại con người ta không có tính kiên trì,
nếu như ngươi không thể trả lời được chỉ có thể giết chết ngươi, trước sau
cũng do ngươi tìm đến chỗ chết, không thể trách thủ đoạn của Đường mỗ ác độc
được.
Những lời này vừa nói ra, thần sắc người nọ chợt thay đổi chút ít, hắn cắn
răng mở miệng nói:
– Nếu như ta nói cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta chứ?
– Còn phải xem lời nói của ngươi có bao nhiêu là sự thực?
Đường Phong vê cằm nói.
Nét mặt đối phương hiện lên sự do dự, hiển nhiên nội tâm đang đấu tranh kịch
liệt, không biết có nên tin Đường Phong hay không.
Đường Phong lắc đầu nói:
– Bởi vì ngươi là cá đang nằm trên thớt cho nên ngươi không có lựa chọn!
– Được!
Người nọ trầm giọng gật đầu:
– Ta nói cho ngươi cũng được nhưng ngươi không thể nuốt lời.
– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Đường Phong cũng sảng khoái gật đầu.
– Lệnh bài này được người của bốn thế lực lớn thu mua, mỗi một khối trị giá
mười khối linh thạch đỉnh cấp! Ta đoạt nó cũng chỉ vì đi đổi lấy linh thạch để
tu luyện mà thôi.
Người này mở miệng nói.
Trong lòng Đường Phong khẽ động:
– Bọn họ muốn lệnh bài này làm gì?
Người nọ lắc đầu nói:-
– Tình huống cụ thể ta không biết, nhưng mà ta biết thứ này vô cùng trọng yếu
đối với họ. Trên giang hồ không ít người biết tin tức này, cho nên có rất
nhiều người tranh đoạt.
Mỗi một khối lệnh bài trị giá mười khối linh thạch đỉnh cấp, số lượng này
không phải là một khoản tài phú nhỏ, đối với một thành viên trong tiểu gia tộc
mà nói thì hoàn toàn có thể nâng cao thực lực của chính mình thêm một bước.
Nguyên nhân này nói ra cũng dễ thông qua nhưng mà lúc này Đường Phong lại đang
cười quỷ dị.
Người nọ nói:
– Nguyên nhân ta đã nói ra, có lẽ các hạ cũng nên thực hiện lời hứa của chính
mình, thả ta rời đi?
– Ngươi vẫn nói dối, còn muốn ta thả ngươi ra ngoài sao?
Đường Phong dựng thằng đầu ngón tay lên lắc đầu.
Người nọ biến sắc nói:
– Các hạ không muốn tuân thủ lời hứa cũng không nên vu cáo tại hạ, những lời
tại hạ nói đều là sự thực!
– Thật hay giả, trời biết đất biết ngươi biết ta biết! Cho ngươi một đêm để
suy nghĩ, tới bình mình còn không nói thật nữa thì… Hừ hừ!
Vừa nói xong, Đường Phong làm ra một động tác hướng tới ngoài cửa, Bích Kinh
Thần nghe tiếng liền chạy tới cung kính đứng nghiêm ở một bên, hắc y nhân vốn
ăn mặc hắc bào đứng nơi đó hoàn toàn hòa hợp với bóng đêm thành một thể. Không
chú tâm nhìn căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của hắn.