Thảm trạng của vị phó gia chủ Sở gia còn chưa duy trì đươc bao lâu thì cửa lớn
trước mắt đã được mở ra.
Vào thời khắc này tất cả mọi người đang đứng đợi đều chen chúc tiến vào.
Đường Phong cười tủm tỉm đứng ngay trước cửa, Linh Khiếp Nhan đứng bên cạnh
hắn, mái tóc màu trắng của nàng ánh lên sắc thái trong trẻo nhưng ánh mắt lại
lạnh lẽo và diễm lệ vô cùng.
– Dư gia, Dư Thiên Phách đến đây bái kiến Đường công tử, ta đến đường đột
chưa bẩm báo trước mong Đường công tử thứ tội.
Dư Thiên Phách tai to mặt lớn giống như đầu tàu gương mẫu tới trước mặt Đường
Phong, dáng vẻ tươi cười mặt dầy ôm quyền nói.
– Không sao không sao, Dư gia chủ tự mình tới đây đã cho Đường mỗ mặt mũi lớn
vô cùng rồi. Đường mỗ hoan nghênh còn không kịp làm sao dám bắt lỗi gì!
Đường Phong trả lời.
– Một chút lòng thành không bày tỏ được sự ngưỡng mộ, kính mong Đường công tử
nhận cho.
Đường Phong khách khí như vậy khiến Dư Thiên Phách cũng rất có mặt mũi, hắn
vung tay lên, tên đệ tử của hắn ngay lập tức nhanh chóng mang lễ vật trong hộp
đưa lên.
Đường Phong liếc mắt nhìn Linh Khiếp Nhan một cái, nha đầu này tiến lên nhận
lễ vật, sau đó nàng quẳng lại cho Bích Kinh Thần.
– Lục gia, Lục Định Viễn!
Vị gia chủ Lục gia này tương đối trầm mặc ít lời, báo xong danh tính liền bảo
đệ tử mang lễ vật lên.
– Lưu gia, Lưu Trường Hải ra mắt Đường công tử và Đường phu nhân!
Lời nói này của hắn khiến cho Linh Khiếp Nhan nhoẻn miệng cười, nụ cười như
băng tuyết tan rã không khỏi khiến Lưu Trường Hải ngẩn ngơ, hắn trầm trồ khen
ngợi:
– Đường phu nhân quả nhiên là giai nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, công
tử thật có phúc khí nha!
Linh Khiếp Nhan cười lên không ngớt, nữ nhân nào được tán thưởng như vậy đều
rất hài lòng.
Đường Phong đứng ở đó tiếp đãi đám khách này, đằng sau có Dược Thi mời khách
tiến vào trong phòng khách, bưng trà rót nước. Còn Linh Khiếp Nhan và Bích
Kinh Thần đứng bên cạnh Đường Phong thu lễ vật.
Người tới rất nhiều, hầu như hội tụ toàn bộ nhân vật quan trọng của Loa Thành,
hơn nữa bọn họ đều không tay không mà tới, chỉ tính riêng lễ vật thu được đã
có hơn ba mươi hộp. Vất vả mãi mới tiếp đãi hết, Đường Phong đang định xoay
người lại vào bên trong bắt chuyện với những người này thì ngoài cửa có một
người lảo đảo chạy đến, mặt mũi người này bầm dập, vẻ mặt mỉa mai ôm quyền
hướng tới Đường Phong nói:
– Sở gia, Sở Quang Châu…
Đường Phong nhàn nhạt liếc mắt tới Bích Kinh Thần đứng bên cạnh nói:
– Đánh đuổi ra.
Dáng vẻ tươi cười trên mặt của Sở Quang Châu còn chưa kịp thu liễm thì đã bị
Bích Kinh Thần đánh liên tục không ngừng, hắn giống như một con gà con bay một
mạch ra ngoài.
Ở phía trong phòng khách, mọi người đang thưởng thức trà thơm thấy một màn này
đều cảm thấy hết hồn.
Sở Quang Châu ở trước mặt hắc y nhân này không hề có sức chống trả, giống như
một đứa bé bị chế ngự dễ dàng.
– Người này rất quỷ dị, vì sao ta không cảm nhận được bất kỳ sinh cơ của hắn?
Lục Định Viễn nhíu mày nhìn Bích Kinh Thần nghi hoặc không giải thích được.
Dư Thiên Phách thở dài một hơi:
– Không cần phải nói nữa! Xem ra chủ nhân nơi đây cũng không phải hạng người
lòng dạ rộng rãi, không hợp ý hắn là sẽ không xong.
Lục Định Viễn gật đầu, lúc trước Sở Quang Châu trèo vào bên trong bị đánh bay
ra ngoài còn chưa tính, hiện giờ nghiêm chỉnh tới đây bái phỏng lại bị đánh
bay ra ngoài, cho nên có thể thấy được chủ nhân nơi này không phải là người dễ
chọc.
Tốt xấu gì người ta cũng là phó gia chủ Sở gia, ít nhiều cũng phải cấp cho hắn
chút mặt mũi.
Xử lý xong Sở Quang Châu Đường Phong mới quay lại vào trong phòng khách, mọi
người đang ngồi vội vàng đứng dậy khách khí đón chào.
– Mời ngồi mời ngồi.
Đường Phong đưa tay ra trước, sau đó đi tới chỗ ngồi của hắn rồi mở miệng nói:
– Đường mỗ vừa mới tới đây, vốn định chuẩn bị đi bái phỏng gia tộc của các
vị, nhưng mà còn nhiều sự tình vẫn chưa giải quyết xong, mong các vị thứ lỗi.
– Đường công tử quá khiêm nhường rồi, công tử tuổi trẻ tài cao, chúng ta mới
nên phải tới bái phỏng.
Có người đáp lại.
Đường cười như không, nhẹ nhàng mân mê chén trà.
– Nhìn công tử có vẻ không giống người địa phương, xin hỏi công tử xuất thân
từ đâu? Sư môn ở nơi nào?
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều nín thở, hiện giờ mọi người
tập trung tại chỗ này cũng chỉ muốn làm tốt quan hệ với Đường Phong, đương
nhiên ai cũng đều muốn tìm hiểu một chút về Đường Phong.
Nếu người này xuất thân từ những môn phái lớn kia, vậy thì cũng không phải
những người này có thể trêu chọc vào.
Đường Phong cười nói:
– Đường Phong xuất thân từ một địa phương nhỏ bé, không đáng nhắc tới.
Đường Phong trả lời vô cùng lấp liếm, khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm,
bởi vì qua lời này có thế thấy được hắn cũng không phải người của thế lực lớn,
chỉ cần không phải người của bốn thế lực kia thì đều có thể tha hồ lôi kéo.
Chẳng qua những người ôm suy nghĩ này nhiều lắm, mọi người cũng muốn tìm cách
nhưng không ai dám mở miệng nói trước để tiện nghi cho người khác, cho nên nửa
canh giờ tiếp theo tất cả chỉ nói chuyện phiếm, mặt khác không nói bất kỳ ý
nào về phía Đường Phong.
Sau nửa canh giờ, những chuyện gì nên nói cũng đã hết sạch rồi, nhất thời
tràng diện lâm vào cảnh yên tĩnh xấu hổ.
Lục Định Viễn và Dư Thiên Phách liếc mắt nhìn nhau, thấy rằng nếu không nói
thì tí nữa cũng không thể nói tiếp được, không bằng cứ sảng khoái mà hỏi luôn.
Ngay lập tức, Dư Thiên Phách mở miệng nói:
– Xin hỏi công tử một chuyện.
– Dư gia chủ cứ nói đi đừng ngại.
Đường Phong cũng biết cuối cùng đám người này cũng nhắc tới chính sự rồi.
– Trước đây vài ngày ở bên trong phía tây bắc của Loa Thành xuất hiện một
trận pháp, trận pháp này huyền diệu vô cùng, tuy rằng bố trí vô cùng đơn giản
nhưng lại có năng lực thần kỳ, đủ để cho tốc độ ngưng tụ linh khí của người tu
luyện tăng lên một nửa…
– Trận pháp này xác thực do ta bày ra,
Không chờ cho Dư Thiên Phách nói hết lời, Đường Phong liền gật đầu thừa nhận.
Sắc mặt mọi người đều nóng bứng lên, tuy rằng những mật thám trong cơ sở ngầm
của mình theo chân Đường Phong đi tới đây, nhưng lúc nghe được chính miệng
Đường Phong thừa nhận thì bọn họ mới an tâm.
– Nói như vậy, công tử là người tinh thông trận pháp chi đạo?
– Không dám, chẳng qua mới chỉ học mấy ngày mà thôi.
Đường Phong khẽ cười nói.
– Trận pháp ở trong thành chỉ là trận pháp thô thiển nhất mà thôi.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, trận pháp kia có thể giúp
người ta tu luyện nhanh nửa thành đã khiến cho nhiều người nhỏ rãi không ngớt,
nhưng mà vị Đường công tử ở trước mặt này lại nói đây chỉ là trận pháp thô
thiển nhất mà thôi.