– Nhưng mà nên tới nơi nào tìm đây? Thế giới này rất lớn, chung quy cũng
không thể tới thành trì khác để tìm.
Linh Khiếp Nhan thở dài nói.
Nếu thực sự tìm tiếp cũng như vậy, dù cho mình có tuổi thọ sánh ngang với trời
đất cũng không có cách nào tìm kiếm tin tức của Chu Tiểu Điệp.
– Chúng ta không tìm được không có nghĩa là người khác không tìm được.
Đường Phong tính toán kỹ càng.
– Phong ca ca ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì đây?
– Hắc hắc!
Đường Phong cười không đáp.
Ba ngày sau, Đường Phong đi tới một tòa thành có tên Loa Thành cách xa chỗ ở
hiện giờ của hắn một ngàn dặm. Đặt chân vào thành trì này cũng do Đường Phong
tính toán cẩn thận, thành trì này cũng không do bất kỳ tông môn hay thế lực
nào quản lý, tuy rằng bên trong thành có không ít các thế lực cường đại nhưng
bên trong đó lại vô cũng hỗn loạn Chẳng qua nếu phải nói thì đây chính là chỗ
tới tốt nhất hiện giờ của Đường Phong.
Đó chính là nơi mà vô số các tông môn gia tộc ở nơi khác sắp xếp cơ sở ngầm
tại đây, phàm là nơi này có chuyện gì quan trọng đều có thể truyền bá ra ngoài
rất nhanh.
Đặt chân trên Loa Thành, Đường Phong dùng năm mươi khối linh thạch hạ cấp để
mua một tòa nhà từ một người thương nhân đang chán nản, nhưng cái giá này thực
sự không thấp khiến cho Đường Phong đau lòng không thôi.
Chẳng qua Đường Phong ở chỗ này cũng không phải ngày một ngày hai, hắn phải
tìm một nơi ở dài ngày mới có thể yên ổn tại chỗ này, cho nên năm mươi khối
linh thạch hạ cấp cũng không phải vô ích.
Tòa nhà này cũng lớn vừa phải, phương viên rộng khoảng chừng mấy dặm, hơn nữa
vị trí cũng vừa đẹp, nó ngay ở sát bên cạnh tường của Loa Thành, xung quanh
yên tĩnh không có nhiều tiếng động huyên náo.
Ở đây một ngày một đêm, Đường Phong liền lấy xuống tấm biển của tòa nhà, thay
thể bằng tấm biển khác có khắc hai chữ duy nhất.
– Có muốn tìm mấy hạ nhân hay không đây?
Linh Khiếp Nhan vừa bắt tay làm vừa hỏi.
– Ha ha, tìm hạ nhân làm gì, Dược Thi chính là hạ nhân tốt nhất.
Đường Phong vỗ vỗ đầu của nàng nói.
– Đi, đi vào thôi.
Chờ đợi vài ngày phía trong Loa Thành, Đường Phong đã biết tương đối mọi
chuyện trong thành, lúc bấy giờ hắn mới bắt đầu chậm rãi tiến hành kế hoạch
của mình.
Hắn vẫn không nói cho Linh Khiếp Nhan biết làm như thế nào mới có thể tìm được
Chu Tiểu Điệp, nhưng lấy sự thông tuệ của nha đầu này tất nhiên không thể lừa
gạt được nàng.
Quả thực Loa Thành cũng không phồn vinh cho lắm, xung quanh nó cũng không có
các loại bảo bối hay linh mạch khoáng sản nào, điều này tất nhiên khiến cho
không có nhiều thế lực lớn tranh giành với nhau, thời gian cứ trôi qua như vậy
cuối cùng thành trì này trở thành nơi vô chủ. Nhưng ở trong đây tùy tiện một
chỗ bất kỳ cũng có rất nhiều cơ sở ngầm của các thế lực khác. Tình huống này
tạo thành đều có nguyên nhân của nó, nghe đồn trước đây ở đây có vết tích của
thần binh xuất hiện, nhưng không biết là do lý do gì mà thần binh ẩn trốn ở
chỗ này không hề hiện thân lần nào nữa.
Cho nên các thế lực lớn nhỏ đều để lại người ở đây để giám sát động tĩnh của
thần binh, nếu như ngày nào đó có tin tức về thần binh xuất hiện thì bọn họ có
thể biết được tin tức đầu tiên.
Ở đây rốt cuộc có thần binh hay không Đường Phong cũng không hề biết, hắn chỉ
quan tâm một chuyện đó là tin tức ở đây truyền ra ngoài rất nhanh.
Sau năm ngày Đường Phong đi tới Loa Thành, có một tin tức bắt đầu truyền ra, ở
bên trong thành không biết ai bày ra một trận pháp nho nhỏ để tu luyện, tốc độ
ngưng tụ linh khí của trận pháp này dĩ nhiên nhanh lên không ít.
Vốn tin tức này chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ thôi, mấy người phát hiện ra
trận pháp cùng hành sự lén lút không muốn bị người khác biết được bí mật này,
thế nhưng giấy không gói được lửa, trận pháp này nhanh chóng bị lộ ra ngoài,
nó giống như một cơn cuồng phong thổi tới toàn bộ Loa Thành.
Khi các thế lực lớn nhỏ nghe được tin tức này lập tực chạy đến nơi chứa trận
pháp, bọn họ đều lẳng lặng kiểm tra kết quả cuối cùng xem có giống như trong
lời đồn không. Quả nhiên trận pháp này ngưng tụ lại linh khí thiên địa khá
nhanh, tuy rằng tốc độ gia tăng cũng chỉ khoảng một nửa mà thôi nhưng thế này
cũng đủ khiến cho người khác động tâm rồi.
Ở điều kiện tu luyện bằng nhau, muốn để người khác có tốc độ tu luyện nhanh
hơn thì chỉ có thể dùng tới đan dược đặc thù, ngoài ra không còn phương pháp
nào khác.
Tuy rằng nghe nói trận pháp cũng có thể làm được chuyện như vậy, nhưng mà trận
pháp đều là chuyện tình tương đối xa xôi. Điểm này không chỉ các thế lực nhỏ
như thế, ngay cả những thế lực lớn cũng vậy. Nếu nói rằng có thế lực nào tinh
thông trận pháp thì không thể nghi ngờ chỉ có Thiên Cốc cực kỳ bí ẩn.
Nhưng mà hiện giờ lại có một trận pháp không thuộc về ai xuất hiện bên trong
Loa Thành, việc này làm sao không khiến cho người khác thèm muốn được?
Mà tất cả mọi người đều đã kiểm tra qua trận pháp kia, chỉ lấy mấy khối linh
thạch hạ cấp đơn giản nhất để bày trận, nhìn qua cũng không thấy huyền diệu
nhưng cho dù người khác có muốn bắt chước cũng không thể nào làm trận pháp tái
hiện được.
Có trận pháp tất nhiên phải có người bày binh bố trận, mà chỉ sợ người này
cũng tinh thông trận pháp chi đạo mới có thể tiện tay bày nên, cho nên có thể
nói rằng người này vô cùng tài giỏi.
Dụng ý của người này là gì? Vì sao lại bày một trận pháp như vậy ở bên trong
Loa Thành? Hơn nữa cũng không có ý đồ giấu giếm.
Tất cả mọi người đều không đoán ra nhưng ai nấy đều có hứng thú với người bày
bố trận pháp này.
Nếu như chiếm được bộ trận pháp này thì tuyệt đối sẽ khiến cho đệ tử của tông
môn gia tộc mình tăng tốc độ tu luyện lên nhanh chóng.
Có người hứng thú với bộ trận pháp này, cũng có người hứng thú với người thần
bí bày bố trận pháp. Đối lập mà nói người bày bố được trận pháp này mới là vô
giá, nếu như có thể mời hắn tới gia tộc của mình hoặc nhập vào tông môn của
mình, ngoài chuyện đãi ngộ mà nói thì sự phát triển huy hoàng của tông môn
cũng sắp sáng lên trong tầm mắt.
Không đến hai ngày sau, toàn bộ tiêu điểm của Loa Thành đều tụ tập ở trên bộ
trận pháp này và người thần bí bày bố nó, tin tức trận pháp xuất hiện ở đây
cũng nhanh chóng lan tràn trên khắp đại lục.
Chẳng qua hai ngày này tất cả mọi người vẫn không tìm hiểu được tin tức của
người bày bố trận pháp, người này giống như nhàn vân dã hạc vậy, bày bố trận
pháp ở chỗ này khiến cho mọi người chú ý, sau đó lại biến mất không có tin
tức.
Tốc độ tụ lại linh khí của trận pháp này bắt đầu giảm đến ngày thứ ba, đến
ngày này thì hiệu quả của trận pháp biến mất hoàn toàn, nguyên nhân vô cùng
đơn giản, năng lượng linh thạch để bày bố trận pháp đã cạn kiệt.
Mà khoảng giờ tý buổi tối ngày hôm nay, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện bên
cạnh trận pháp, hắn đứng bên chơi đùa một lát rồi rời đi.
Các thế lực ngầm đang ẩn nấp tại đấy chờ hắn rờii đi một lát bất ngờ phát hiện
nguyên bản trận pháp đã mất tác dụng dĩ nhiên lại bắt đầu vận chuyển tiếp lần
thứ hai.
Phát hiện này khiến cho mọi người vừa mừng vừa sợ! Tình huống này xuất hiện
chỉ có thể nói đó là người bày bố trận pháp.
Đi mòn gót giày không tìm được nhưng đến giờ không uổng phí công phu mình bỏ
ra! Thì ra người bày bố trận pháp cũng không rời khỏi Loa Thành, từ trước tới
giờ hắn vẫn một mực ở đây.
Lập tức mọi người không dám chần chừ nữa, ai nấy đều nhanh chóng lén lút đi
theo người này xuyên qua các con ngõ to nhỏ, cho đến tận biên giới của Loa
Thành thì người này mới dừng bước, chậm rãi đi vào trong một tòa nhà.
Người kia ở chỗ này sao? Các thế lực ngầm ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy bức
hoành phi ở trên cửa lớn của tòa nhà đề hai chữ như rồng bay phượng múa: Đường
Phủ!
Chiếm được tin tức về người bày bố trận pháp ở nơi này, những mật thám của các
cơ sở ngầm nhanh chóng truyền tin về.
Ở trong Đường phủ, nét mặt Đường Phong lộ ra một tia mỉm cười, Linh Khiếp Nhan
đang ngồi ở trên ghế bên cạnh ánh nến chờ hắn, hai đùi thon dài lắc lư không
ngớt, từ ngày hôm đó nha đầu kia vẫn duy trì thân thể như vậy, nhìn mãi vẫn
thấy vô cùng đẹp mắt.
– Thật nhiều người theo đuôi.
Linh Khiếp Nhan xem xét ngoài cửa rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng bưng chén
trà đưa cho Đường Phong.
– Những người này đều sẽ giúp đỡ ta truyền tin tức ra ngoài thật nhanh, thật
đúng là nên dựa vào bọn họ.
Đường Phong nhấp một ngụm trà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc về phía
ánh trăng bên ngoài phòng, sau lại than thở sâu kín:
– Cuối cùng cũng không biết có bao nhiêu người vì chuyện này mà chết!
– Vậy để xem bọn họ có thức thời hay không?
Linh Khiếp Nhan cười nhạt không thôi.
Qua tối nay, e rằng Loa Thành sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sắc trời ngày thứ hai còn chưa sáng, ở bên ngoài cửa lớn truyền đến tiếng đập
liên tiếp. Đường Phong giật mình tỉnh giấc, hắn phóng xuất thần thức ra bên
ngoài kiểm tra một chút, ngay sau đó không khỏi lắc đầu.
Trận pháp giống như một miếng bánh ngọt vậy, nó lôi cuốn toàn bộ những người
có uy tín và danh dự của Loa Thành về đây. Hiện giở ở trước cửa Đường phủ tụ
tập hơn trăm người, ai nấy đều có vẻ mặt lo lắng đứng đó, không chỉ như vậy,
những hạ nhân đi theo đám người này đều mang đủ các loại lễ vật trên tay.
– Phong ca ca, bọn họ tới rồi.
Linh Khiếp Nhan từ phòng sát bên cạnh chạy tới nói.
– Ta đã biết!
Đường Phong nói nhẹ nhàng.
Ngoài cửa có một cao thủ Thiên Giai đang gõ, lúc đầu hắn còn rất nhẹ nhàng gõ
cửa, nhưng đợi sau một lát cũng không thấy chủ nhân có phản ứng, chuyện này
khiến lòng kiên nhẫn của hắn có chút không chịu được, thanh âm gõ cửa càng lúc
càng vang dội, miệng la lớn nói:
– Mở cửa, mở cửa ra!
Cho dù vậy, nhưng bên trong vẫn không một ai đáp lại.
Một màn như thế khiến cho sắc mặt mọi người trầm xuống, dù sao đi nữa mọi
người ở Loa Thành này đều là người có chút uy vọng, trời còn chưa sáng đã chạy
tới đây bái phỏng, cho đến bây giờ chủ nhân cũng không thèm tiếp kiến, như vậy
cũng không phải là quá khinh người hay sao?
– Định Viễn huynh, đệ tử của ngươi kêu lớn như vậy, e rằng sẽ làm tỉnh giấc
chủ nhân tòa nhà này, nếu như hắn tức giận thì nên làm như thế nào?
Một người tai to mặt lớn nhìn sang bên một trung niên, cười tủm tỉm nói với
hắn một câu.
Sắc mặt Lục Định Viễn âm trầm, mặc dù trong lòng hắn vô cùng căm tức nhưng
không thể thừa nhận lời nói của Dư gia gia chủ có đạo lý, hiện giờ mọi người
tụ tập ở chỗ này đều nhìn chằm chằm vào trận pháp kia, nếu như chọc giận người
bày binh bố trận thì khẳng định sẽ không đươc lợi ích gì.
– Đa tạ Thiên Phách huynh nhắc nhở.
Lục Định Viễn nhàn nhạt trả lời một tiếng, ngay lập tức hắn gọi đệ tử của
mình.
– Trở về đi.
– Vâng, gia chủ.
Người đệ tử kia nhanh chóng trở về.
Mọi người lại đợi thêm nửa canh giờ nữa, mặt trời đã lên cao nhưng bên trong
phủ vẫn không hề có chút động tĩnh. Cứ ngồi đợi trong yên tĩnh thế này khiến
cho tất cả mọi người đều khó chịu.
Rốt cục cuối cùng cũng có người bắt đầu thiếu kiên nhẫn, hắn kêu la nói:
– Chủ nhân nơi đây cũng quá coi thường người khác, đại gia muốn xem ngươi có
phải là cao nhân hay không mà dám làm bộ làm tịch như thế!
Hắn vừa nói vừa để thăng cương khí, thân thể nhẹ nhàng bay qua tường vào trong
phủ.
Đã có người đi đầu, tự nhiên có người theo sau, nếu như người bài binh bố trận
kia là một tên yếu đuối thì có thể trực tiếp bắt hắn đi, đây là chuyện tình
tiên hạ thủ vi cường a.
Không chờ cho những người khác có động tĩnh gì, ở phía trong tòa nhà truyền
đến một ít thanh âm của quyền cước, đột nhiên có tiếng hét thảm truyền tới
khiến cho tâm thần mọi người đều chấn động.
Trong lúc mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì một đạo nhân ảnh
bay ra từ trong phủ, hắn ngã xuống đất chỏng chơ không ra thể thống gì.
Chăm chú nhìn lại, sắc mặt mọi người không khỏi biến đổi, bóng người bay ra từ
trong phủ dĩ nhiên lại là người đầu tiên xông vào, mà hiện giờ mặt mũi người
này đỏ bừng, hiển nhiên là bị người ta đánh đấm nát như tương rồi mới ném ra
ngoài như ném túi rác.
Hai người Lục Định Viễn và Dư Thiên Phách liếc mắt nhìn nhau, họ đều có thể
thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
– Đây không phải là vị phó gia chủ của Sở gia vừa mới tấn chức Linh Giai vào
năm ngoái hay sao?
Lục Định Viễn nhẹ giọng hỏi.
– Phải!
Dư Thiên Phách gật đầu.
Tuy rằng vị kia vừa mới tấn chức nhưng dù sao cũng là một cao thủ Linh Giai.
Hiện giờ bị người ta đánh cho thành như vậy, hơn nữa tốc độ thua lại nhanh vô
cùng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được người bên trong có bao nhiêu
lợi hại.
Tuy rằng thực lực hai người này cao thâm hơn rất nhiều so với vị phó gia chủ
Sở gia nhưng chẳng qua cũng chỉ mạnh trong đám Linh Giai hạ phẩm, lấy thủ đoạn
của người bên trong muốn đánh bại mình quả thực quá dễ dàng.
May mà chưa hề có xung đột nếu không kết cục của mình cũng giống như người
này! Trong lòng Lục Định Viễn và Dư Thiên Phách một mặt sợ hãi còn một mặt lại
âm thầm kêu may mắn liên tục.
Bị thương thường là chim đầu đàn, câu nói này quả nhiên là chí lý nha.