Cũng không phải Đường Phong qua sông rút vàn mà chỉ do giao tình của hắn cùng
Khấu Cửu cũng không đến mức phải bảo vệ an toán, thứ hai nếu như thực sự mang
theo hắn cũng không có phương tiên. Huống chi Khấu Cửu là người thông minh,
loại người như hắn muốn sống sót chí ít cũng có trăm nghìn loại phương pháp,
trừ khi hắn muốn tìm đến cái chết mới quay trở lại Bái Nguyệt Thành.
Bóng đêm mịt mờ bao phủ rất nhanh thân ảnh của Đường Phong, Khấu Cửu uể oải
nhìn phương hướng rời đi của Đường Phong, nghiến răng nghiến lợi thóa mạ nói:
– Không biết hôm nay là cái ngày chó mà gì nữa, mọi chuyện của Khấu đại gia
đều không tốt lành, thật sự là tức chết ta!
Một bên mắng, một bên Khấu Cửu đá mạnh vào không khí trước mặt để xa hết tức
giận.
Trong lúc hắn đang đá, ở trước mặt đột nhiên có một thân ảnh hiện ra, thân ảnh
này xuất hiện nhàn nhạt ở trước mặt Khấu Cửu, tràng diện quỷ dị khiến cho mồ
hôi lạnh của hắn chảy ra khắp toàn thân, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Một lát sau, bóng người nhàn nhạt kia ngưng lại thành thực thể, một người gầy
gò không nhìn rõ khuôn mặt xuất hiện ở trước mắt Khấu Cửu, vươn một bàn tay
khô gầy tóm lấy Khấu Cửu đè xuống, thanh âm lạnh băng khiến cho hắn lạnh xương
sống vang lên:
– Lệnh bài ở đâu?
– Lệnh bài nào cơ?
Lúc trước Khấu Cửu ở trong Xuân Hoa Lâu nói thật đã bị dọa gần chết, hiện giờ
tự nhiên không dám nói như thế nữa, hắn thầm nghĩ mình giả bộ hồ đồ, nhìn xem
có thể lưu lại một đường sinh cơ hay không, mặt khác hai chân cử động, ý đồ
tìm cách thoát khỏi người đang nói chuyện trước mắt này.
– Không nói sẽ chết!
Trong lúc nói chuyện, bàn tay tóm lấy Khấu Cửu dùng lực khiến cho tròng mắt
của hắn trắng dã.
– Lệnh bài… bị người kia cầm đi…. Cầm đi rồi…cũng không còn ở trên người ta!
– Hắn đi về hướng nào?
Khấu Cửu nhanh tay chỉ về phương hướng mà Đường Phong ly khai, động tác này
vừa làm xong thì cổ hắn truyền đến tiếng xương gãy răng rắc giòn tan, sinh cơ
trong người Khấu Cửu nhanh chóng tiêu tán.
Người này tiện tay ném thi thể Khấu Cửu sang một bên, nhìn về phương hướng mà
Đường Phong bỏ đi cười khằng khặc hai tiếng quái dị, tràng cảnh quỷ dị bắt đầu
xuất hiện lần thứ hai, chỉ thấy thân ảnh của hắn chợt trở nên nhàn nhạt dần
dần rồi biến mất không còn tung tích.
Cùng lúc đó, Đường Phong ở xa hơn mười dặm mạnh mẽ ngừng bước, quay đầu nhìn
lại.
– Phong ca ca làm sao vậy?
Đường Phong ngưng thần cảm nhận trong chốc lát, sau mới chậm rãi lắc đầu nói:
– Không có việc gì.
Vùng phụ cận của Bái Nguyệt Thành hiện giờ khẳng đinh vô cùng hỗn loạn, Đường
Phong mang theo Linh Khiếp Nhan chạy tới vài trăm dặm bên ngoài thành mới dừng
lại nghỉ ngơi. Đây là một vùng đất hoang vu, hai người tùy tiện tìm kiếm củi
châm lửa cháy lên.
Nha đầu vừa mới có thân thể của chính mình, Đường Phong lấy thịt thú ở trong
không gian Mị Ảnh ra nướng khiến cho thần sắc nàng cực kỳ hưng phấn.
Đường Phong cầm lệnh bài bằng gỗ trên tay ngắm nghía liên tục, nhẹ giọng nói
thầm:
– Rốt cuộc là đã thấy ở nơi nào rồi?
Từ đầu tới cuối hắn chỉ xác định được khối lệnh bài này nhìn có chút quen mắt,
hơn nữa không phải vừa mới thấy, phảng phất như đây là sự tình rất lâu rồi,
nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra.
– Phong ca ca vẫn nghĩ về thứ này?
Linh Khiếp Nhan nghe được thanh âm của Đường Phong, không khỏi cười hỏi.
– Phải.
Đường Phong gật đầu, ánh mắt hắn sáng ngời lên nói:
– Nha đầu nàng nhớ kỹ lại xem nào, đã thấy qua thứ này ở đâu?
Mấy năm nay Linh Khiếp Nhan đều ở chung một chỗ với mình, chỉ có một ít thời
gian nàng ngủ say mới không ở cùng mình, cho nến nếu như mình đã từng thấy gì
đó thì tám chín phần nàng cũng từng thấy được.
Linh Khiếp Nhan lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết, đây là lần đầu tiên ta thấy vật này, cũng không nhìn
thấu được loại tài liệu làm ra tấm lệnh bài này, chắc chắn đây không phải là
loại gỗ bình thường.
Đường Phong không khỏi cả kinh, hắn không nhìn ra cấu tạo của tấm lệnh bài này
chỉ có thể cho rằng mình cô lậu quả văn, nhưng với kiến thức của Linh Khiếp
Nhan mà cũng không thể biết được, xem ra tấm lệnh bài này rất có lai lịch.
Trong lúc nghĩ ngợi, đầu óc của Đường Phong bất chợt sáng bừng lên.
– Ha ha, ta nhớ ra rồi!
Đường Phong cười to một tiếng, nhanh chóng tìm kiếm ở trong không gian Mị Ảnh
lôi ra một khối lệnh bài giống na ná khối kia, hắn đặt khối lệnh bài này ở
trên tay đối chiếu với khối lệnh bài của Khấu Cửu.
– Giống nhau như đúc?
Linh Khiếp Nhan cũng giật mình, hai khối lệnh bài này nhìn qua đều bằng chất
gỗ, ở trên đều khắc đồ án hình kim long giương nanh múa vuốt nhưng không hề có
chữ viết nào, cho dù là hình dáng hay khuôn khổ cũng không khác gì nhau.
– Thực sự là giống nhau như đúc! Ta đã nói mình không nhớ lầm mà, quả nhiên
là vậy!
Đường Phong tràn đầy hưng phấn nói.
– Phong ca ca tìm được khối lệnh bài này ở đâu vậy?
Linh Khiếp Nhan hồ nghi không giải thích được.
Đường Phong vừa mới bước ra thế giới bên ngoài, hiển nhiên khối lệnh bài kia
đạt được từ trong thế tục hoặc Linh Mạch Chi Địa. Nhưng mà hai cái thế giới
này dĩ nhiên đều có chút tương đồng, chuyện này có chút thâm ý sâu xa.
– Đào được!
Đường Phong hồi tưởng một chút.
– Ta đào được nó ở đào nguyên, đó là chỗ giấu bảo bối của Tư Đồ Nhượng, Phong
Thần Khế và Phân Thủy Châu cũng có được trong thời gian này.
Bảo bối của tên râu cá trê Tư Đồ Nhượng là từ ngàn năm trước có được, nói một
cách khác tấm lệnh bài này đã tồn tại hơn một ngàn năm.
Linh Khiếp Nhan sở dĩ không nhớ rõ được việc này bởi vì khi Đường Phong đi đào
nguyên thì nàng không ở cùng hắn, lúc đó nàng đang ở Thiên Tú Tông học kiếm
thuật với Âu Dương Vũ.
– Đã là đồ của lão râu cá trê, chẳng lẽ hắn không biết khối lênh bài này để
làm gì sao?
Linh Khiếp Nhan hỏi.
– Không biết.
Đường Phong lắc đầu nói:
– Thời gian ta bắt được tấm lệnh bài này cũng đã hỏi qua hắn, hắn cũng không
rõ ràng lắm tác dụng của tấm lệnh bài này.
Tấm lệnh bài này được truyền thừa ngàn năm, lại do tài liệu thần kỳ chế tạo
thành, có lẽ cũng không phải là lệnh bài của tông môn nào đó. Đường Phong đoán
rằng lệnh bài ở trên thế gian không chỉ có hai khối trên tay mình, mà còn có
rất nhiều tấm khác nữa, mà những tấm lệnh bài này có khả năng rất lớn ẩn chứa
một đại bí mật.
Đáng tiếc rằng Đường Phong vừa mới tới đây, cũng không biết được tình huống
nơi này như nào, nhưng Đường Phong cảm giác có chút mơ hồ nghĩ rằng thế giới
này đang sắp có bão nổi.
– Mặc kệ chuyện tình tấm lệnh bài này đã, hiện giờ chuyện quan trọng nhất là
tìm được Tiểu Điệp.
Đường Phong không tìm được huyền cơ của khối lệnh bài cũng không hề để bụng,
liền thu hai khối lệnh bài vào trong không gian Mị Ảnh.